Lâm Trạch Dương đi rồi, Sở Sở đành quay về phòng làm việc của mình.
Nam phụ huynh ở bên ngoài vẫn đứng ở đó, không hề động đậy, bọn họ đều đã trở nên ngây ngốc cả rồi.
Lý Bân thậm chí còn đứng im ở đó như thể bị tước mất linh hồn, anh ta cảm thấy cả người mình đều không được ổn.
Tại sao? Tại sao bản thân anh ta đứng ra để giải vây cho cô giáo Sở Sở, vậy mà lại bị cô giáo Sở Sở phớt lờ, hơn nữa cũng không có ai thèm để ý đến anh ta. Quan trọng hơn là, bản thân anh ta không phải mới là anh hùng sao? Tại sao cô giáo Sở Sở lại đưa số điện thoại cá nhân cho Lâm Trạch Dương chứ không phải đưa cho một người hùng như anh ta vậy?
Lý Bân bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất oan ức, rất muốn khóc, đồng thời anh ta cũng ghi hận luôn cái tên Lâm Trạch Dương kia.
Tên quỷ nghèo khổ đó tốt nhất đừng để anh ta gặp lại, nếu không Lâm Trạch Dương sẽ đẹp mặt với anh ta!
Sau khi Sở Sở quay trở lại phòng làm việc, cô không hiểu sao bản thân mình không thể yên tâm làm việc được nữa.
Sở Sở có giá trị quan riêng của bản thân, cô ấy sẽ không dễ dàng bị lung lay bởi yếu tố bên ngoài. Sở Sở nghĩ rằng cô ấy tuyệt đối sẽ không thích Lâm Trạch Dương, mấy cái vẻ ngoài gì đó đối với cô ấy đều không quan trọng. Quan trọng chính là Lâm Trạch Dương không phải hình mẫu trưởng thành, ổn định, đáng tin cậy, học thức… mà Sở Sở mong muốn.
Toàn bộ quá trình vừa rồi chỉ là Sở Sở cảm thấy Lâm Trạch Dương khiến cho cô ấy cảm thấy dở khóc dở cười mà thôi.
Vậy nên Sở Sở cho rằng bây giờ cô ấy cứ không ngừng suy nghĩ về Lâm Trạch Dương, chỉ là do bản thân từ trước đến nay chưa từng gặp được người nào vô liêm sỉ như Lâm Trạch Dương, cũng không nên nói anh là một người đặc biệt.
Suy nghĩ một lúc, Sở Sở không thể không gãi đầu, sau đó gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, tiếp tục quay trở lại với công việc.
Lâm Trạch Dương đi đến một ngân hàng, trực tiếp đi vào phòng VIP, không ngờ lại bị quản lý sảnh ngân hàng chặn lại.
Quản lý ngân hàng tỏ ra rất khách sáo, khuôn mặt nở nụ cười tươi nhìn Lâm Trạch Dương rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, anh muốn làm nghiệp vụ gì vậy? Nghiệp vụ bình thường có thể hoàn thành ở cây AT đấy ạ.”
Bên trong chính là phòng VIP, không phải là nơi có thể tùy tiện ra vào. Cũng không phải do ngân hàng phân biệt giàu nghèo mà là ngân hàng đang chia ra khu vực theo nghiệp vụ để nâng cao hiệu suất làm việc.
Lâm Trạch Dương không thể không gãi đầu, sau đó cầm lấy tấm thẻ đen của mình đi đến cây AT. Nói thật lòng, Lâm Trạch Dương trước giờ chưa từng thử làm qua mấy chuyện này, trước đây anh trực tiếp đi đến phòng VIP, cũng chưa từng nghĩ rằng có thể trực tiếp chuyển tiền từ máy tự động.
Phát hiện này làm cho Lâm Trạch Dương có vẻ rất hưng phấn.
Người quản lý sảnh ngân hàng lập tức sa sầm mặt, anh ta đương nhiên nhận ra thẻ đen của Lâm Trạch Dương nhưng lại không ngờ người ăn mặc quần áo rẻ tiền như Lâm Trạch Dương lại có cái thẻ này. Phải hiểu rằng cho dù có tiền tỷ cũng chưa chắc có được thẻ đen.
“Vị tiên sinh này, mời anh đi vào phòng khách quý, tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình.” Quản lý sảnh ngân hàng bước tới trước mặt Lâm Trạch Dương, cúi người tôn kính, làm ra một động tác mời với anh.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn quản lý sảnh ngân hàng rồi nói: “Ý của anh là không muốn cho tôi làm xong việc nhanh chóng đúng không? Đừng tưởng rằng tôi không biết đi vào bên trong kia làm nghiệp vụ, thậm chí cần ít nhất nửa tiếng mới xong. Ở chỗ này rõ ràng có chỗ chuyển tiền trực tiếp, tại sao không cho tôi dùng. Anh nhìn tôi không vừa mắt sao?”
Quản lý sảnh ngân hàng suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, người này nhìn vẻ bề ngoài không giống như phú hào nhưng bây giờ lại nói như vậy… đây là muốn làm gì đây, cố ý tự làm nhục bản thân sao?
Như chuyện phú hào có tấm thẻ đen này, anh không biết rằng máy AT cũng có giới hạn về số tiền trong tài khoản sao?
Quản lý sảnh ngân hàng thật sự muốn khóc, tại sao vừa rồi bản thân anh ta lại có mắt như mù không nhìn thấy núi thái sơn kia chứ? Bây giờ bản thân biết rõ đối phương đang làm khó mình nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Thưa quý khách, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải là như vậy.” Quản lý sảnh ngân hàng rất muốn giải thích nhưng anh ta sợ nếu mình giải thích thật thì liệu khách có nghĩ mình đang chê cười khách không? Ngay cả việc AT có định mức giới hạn tiền mà Lâm Trạch Dương cũng không biết, rốt cuộc anh là phú hào hay là kẻ ngốc vậy?
“Vậy ý của anh là gì? Tôi thấy anh chính là đang làm khó tôi, tôi phải khiếu nại anh với cấp trên của anh.” Lâm Trạch Dương có chút tức giận nói, người quản lý sảnh ngân hàng này thật ghê gớm, bản thân anh trước đây vẫn luôn bị lừa vào phòng VIP rút tiền, lãng phí nhiều thời gian như vậy, bây giờ anh mới tỉnh ngộ ra, muốn tiết kiệm chút thời gian mà cũng không được. Thật sự là ức hiếp người khác mà.
Người quản lý sảnh thật sự rơi nước mắt, nếu khách VIP có thẻ đen như Lâm Trạch Dương thật sự khiếu nại anh ta thì chỉ sợ anh ta cũng không giữ được chức vị của bản thân.
Nhưng mà, nhưng mà bây giờ anh ta phải làm sao đây? Chẳng nhẽ anh ta phải nhìn Lâm Trạch Dương đi đến cây AT thật sao?
Vừa hay đúng vào lúc này, giám đốc ngân hàng từ bên ngoài đi vào, liếc một cái đã nhìn thấy thẻ đen trên tay Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Tiếp theo, giám đốc ngân hàng giải thích với Lâm Trạch Dương, nói rằng AT sẽ không thể nào rút được định mức lớn, phải đi đến phòng khách VIP để xử lý, sau đó giám đốc ngân hàng không thể không trừng mắt nhìn quản lý sảnh ngân hàng.
Trong lòng quản lý sảnh ngân hàng nóng như lửa đốt, cẩn thận từng chút một không ngừng liếc nhìn Lâm Trạch Dương, cả người đều khẽ run lên.
“À, hóa ra là như vậy sao, hẳn nào người này lúc nãy cứ ngăn cản tôi. Nhưng mà nhân viên nghiệp vụ của ngân hàng các anh phải trau dồi thêm kỹ năng nói chuyện đấy. Chuyện đơn giản như thế này mà cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.” Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng dành cho khách VIP.
Người quản lý sảnh kia bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cả người anh ta tí nữa thì ngã ngồi ra đất, hóa ra… hóa ra phú hào kia thật sự không biết chuyện hạn mức thật!
Thế giới này chính là như vậy, có rất nhiều chuyện đau đầu đều do chúng ta tự ảo tưởng ra, thực chất, không có gì phức tạp như chúng ta vẫn nghĩ.
Lâm Trạch Dương sau khi đi vào phòng VIP, anh trực tiếp đưa thẻ đen cho giám đốc ngân hàng rồi nói: “Chuyển hết tiền ở trong thẻ đen vào tài khoản này cho tôi.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa ném một tờ giấy ghi mã số cho giám đốc ngân hàng, sau đó anh bày ra vẻ mặt thể hiện lòng mình nóng như lửa đốt đợi chờ.
Những năm về trước Lâm Trạch Dương đã đi làm lính đánh thuê và hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nếu nói anh là tài phú thì cũng không hẳn là sai vì chắc chắn là số tiền anh tích góp được đã vượt xa suy nghĩ của mọi người. Thậm chí là bây giờ, qua một khoảng thời gian nhất định là sẽ có một dòng tiền lớn chạy vào trong tài khoản của Lâm Trạch Dương.
Nhưng trên thực tế, trong tay Lâm Trạch Dương nửa đồng cũng không có.
Bởi vì Lâm Trạch Dương cứ cách một khoảng thời gian là sẽ đến ngân hàng chuyển hết tiền sang một nơi khác.
Lâm Trạch Dương ngồi trên ghế, không thể không thở dài, anh nghĩ đến ông già kia, không nhịn được mà bất lực lắc đầu.
Lâm Trạch Dương xuất thân từ cô nhi viện, sau đó anh được một ông lão nhận nuôi.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương rất tôn kính ông lão kia, bất cứ khi nào anh kiếm được tiền thì hầu như toàn bộ số tiền đó anh đều sẽ chuyển cho ông lão.Nhưng mà dần dần về sau, Lâm Trạch Dương phát hiện số tiền mà ông lão kia cần dùng càng ngày càng nhiều.