“Mắt ông mở to như vậy làm gì, không đáng yêu chút nào đâu. Huống hồ tôi không thích đàn ông, tôi càng không thích một lão già như ông. Tôi nói cho ông biết, bây giờ bán manh cũng phải xem tuổi tác với ngoại hình đấy. Nói thật thì, người như ông…”
Nói tới đây, Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu.
Lâm Uy thật sự cạn lời với Lâm Trạch Dương rồi. Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn nói ra được lời như vậy chứ? Lâm Trạch Dương không vừa mắt Ngô Thanh Tử còn cố nói. Lâm Trạch Dương căn bản không cảm nhận được sát ý của Ngô Thanh Tử, gan của hắn đúng là quá lớn rồi…
Ngô Thanh Tử kinh ngạc, ông không ngờ Lâm Trạch Dương lại nói ra những lời như vậy. Mà bầu không khí lúc này hoàn toàn không phù hợp, không phải lúc này Lâm Trạch Dương nên sợ hãi phát run rồi sao?
“Tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu quỳ xuống nhận lỗi với tôi. Bằng không cậu sẽ không thể ra khỏi căn phòng này đâu.” Ngô Thanh Tử quyết định không phí lời với Lâm Trạch Dương nữa, ông muốn thi triển lôi đình thủ đoạn.
Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt khó xử, nói: “Ông muốn tôi nhảy ra khỏi căn phòng này à. Mặc dù thần kinh vận động của tôi khá tốt, nhưng tôi không muốn làm chuyện này lắm đâu.”
Ngô Thanh Tử hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ông đã hiểu được, Lâm Trạch Dương đang cố ý, hắn chính là đang cố ý chọc tức ông.
“Cậu muốn chết à!” Ngô Thanh Tử hét to một tiếng, sát khí trên người đột nhiên bùng nổ, hai mắt trừng to, giống như một con hổ nhảy vồ xuống núi, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác không ai địch nổi ông ấy.
Mà Lâm Trạch Dương vẫn bày ra cái bộ dáng không thèm quan tâm như cũ, hắn đáp lời: “Đúng vậy, ông đang tự tìm đến cái chết đấy. Ông tự coi lại bản thân biết thân biết phận chút đi.”
Ngô Thanh Tử đang nín thở, chuẩn bị một đòn giết chết Lâm Trạch Dương, lại nghe hắn nói như vậy, suýt chút nữa ông phun cả máu ra ngoài, cái tên khốn này rốt cuộc là người như thế nào vậy.
“Đi chết đi!” Ngô Thanh Tử không muốn nói thêm với Lâm Trạch Dương một câu nào nữa, ông cảm giác nếu bản thân còn không động thủ sẽ bị hắn chọc tức chết.
Một chân Ngô Thanh Tử giẫm mạnh xuống đất, sàn nhà kiên cố bị giẫm lún thành một cái hố, mùn cưa bay tứ tung. Những mảnh gỗ bị bắn ra lập tức cắm thẳng vào bàn làm việc.
Cả người Ngô Thanh Tử hơi trùng xuống.
Thật sự mà nói, hàng loạt động tác này của Ngô Thanh Tử đều rất chậm chạp, giống như là một thước phim quay chậm vậy.
Hai mắt của Lưu Uy trừng lên, vẻ mặt kinh hãi, Lưu Uy rất muốn hét lớn, ngăn cản cuộc tranh đấu này lại, thế nhưng lúc này ông ta mới phát hiện bản thân dường như không thể động đậy được.
Lúc này, dường như toàn bộ không gian đã rơi vào trạng thái tĩnh lặng, không phải là vì thời gian đang ngưng đọng hay siêu năng lực gì xuất hiện mà là do khí thế của Ngô Thanh Tử gây nên.
Đây là một thứ rất kỳ lạ, rất nhiều người cho rằng đây là nói khoa trương. Nhưng không một ai có thể phủ nhận, thế giới này thật sự tồn tại một trạng thái như thế này.
Cũng giống như khi chúng ta còn là học sinh tiểu học, đều cảm thấy hiệu trưởng nghiêm khắc giống như một ngọn núi lớn, ông ấy đứng ở đó, cho dù chỉ nói ra một âm thanh rất nhỏ, chúng ta đều sẽ cảm giác như ngọn núi đang sập xuống, trong lòng không ngừng hoảng sợ.
Nói thì chậm mà thời gian trôi qua rất là nhanh, tốc độ của Ngô Thanh Tử đột nhiên tăng lên.
Lúc im lặng như núi thái sơn, lúc chuyển động lại như sấm dội vang trời.
Ngay giây trước Ngô Thanh Tử giống như đang bất động mà ngay giây sau Ngô Thanh Tử đã hóa thân thành tia chớp, như viên đạn lao nhanh về phía Lâm Trạch Dương.
Ngô Thanh Tử lao về phía trước, phảng phất giống như thủy triều mãnh liệt đang dâng trào, lại giống như thủy triều cuồn cuộn đang muốn nhấn chìm hết tất cả mọi thứ ở trước mặt.
Vù vù vù.
Có tiếng gió vang lên, đầu tóc và quần áo của Lâm Trạch Dương đều bị gió thổi bay, thậm chí một số đồ vật trong phòng đều bị thổi bay đi.
Lưu Uy đứng một bên cảm giác như cả người muốn bay lên khỏi mặt đất, đồng thời ông ta cũng cảm giác tim mình đang đập kịch liệt, Lưu Uy đã hoàn toàn không còn khống chế nổi cơ thể mình, giống như ông ta đang phải đối mặt với một trận đại hồng thủy mãnh liệt mà ông ta chỉ là một con thỏ bé nhỏ đang đứng trước ngọn núi bị nứt vỡ và sạt lở.
Cả người Lưu Uy ướt sũng, thậm chí hai mắt đã mất đi tiêu cự.
Bùm!
Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên.
Lưu Uy cảm giác thủy triều đang rút xuống, dã thú cũng về lại với núi rừng, núi cũng không còn lay động nữa, tất cả trở lại bình yên vốn có. Ông ta lại có thể hít thở trở lại, không khí cũng không còn bị ép chặt nữa.
Sau đó, ông ta đứng sững người lại, hai mắt trợn tròn, cả người như bị tước mất linh hồn, nhìn Lưu Uy giống như một tên ngốc, giống như con rối gỗ, mắt ông ta cũng mất đi tiêu cự.
“Tôi đâu dựa vào núi đứng vững, ông còn muốn long trời lở đất với tôi. Đầu ông chắc chắn điên rồi, đụng núi đụng cây đụng đến thần kinh bất ổn rồi à. Ông nói xem có đúng không, Lưu Uy.”
Lâm Trạch Dương nhìn Lưu Uy, vẻ mặt thờ ơ.
Lưu Uy vẫn đang trong cơn hoảng loạn, căn bản ông ta không biết trả lời Lâm Trạch Dương như thế nào.
Lâm Trạch Dương cau mày, nghiêm túc nhìn Lưu Uy nói: “Ban nãy là do ông ta động tay động chân với tôi trước, ông cũng đừng trách tôi. Tôi không đền tiền cho ông đâu, tôi là phòng vệ chính đáng đấy, ông có báo cảnh sát thì cũng vậy thôi.”
Khóe miệng Lưu Uy lại giật mạnh hơn, đại ca của tôi, đại ca của tôi ơi! Cậu có biết bản thân vừa mới gây ra chuyện gì không vậy, cậu vừa xử gọn Ngô Thanh Tử vang danh đấy! Cậu có biết thủ đoạn thông thiên của Ngô Thanh Tử ngay cả lão Cố của hiệp hội võ thuật cũng phải kiêng nể ông ấy không…
Cậu xử gọn người như vậy rồi mà còn quan tâm có phải đền tiền hay không thôi sao.
Lưu Uy cảm thấy bản thân không thể nào hiểu nổi Lâm Trạch Dương, hoặc là nói Lâm Trạch Dương căn bản không coi Ngô Thanh Tử là đối thủ chứ không phải là do hắn không để ý, vậy nên Lâm Trạch Dương mới coi như không có chuyện gì như vậy.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Lưu Uy càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Lưu Uy cũng là một cường giả võ thuật, so với lão Cố ông ta cũng không thua kém bao nhiêu, chính bởi vì vậy mà Lưu Uy biết rất rõ Ngô Thanh Tử mạnh cỡ nào.
Chỉ một động tác cũng làm cho người ta cảm giác toàn bộ không gian như ngừng lại, có thể khẳng định ông ấy mạnh nhường nào. Chỉ là do ban nãy Ngô Thanh Tử không bộc phát được toàn bộ sức mạnh mà thôi, nếu không thì sẽ hắn dựa vào gì có thể…
Lưu Uy từng thấy thực lực của Ngô Thanh Tử, một cái cây to một người ôm không xuể mà Ngô Thanh Tử chỉ cần đụng một cái, cây liền gãy.
Hạo sơn băng cũng không phải chỉ nói cho có thôi đâu.
Nhưng tất cả điều này đối với Lâm Trạch Dương đều rất nhỏ bé chẳng đáng bận tâm, Ngô Thanh Tử thậm chí còn không có cơ hội bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình…
Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…