Ngô Thanh Tử, nam, sáu mươi ba tuổi, ông không phải truyền nhân của bất kì môn phái nào, dưới trướng cũng không có đệ tử nào, nhưng Ngô Thanh Tử là người đức cao vọng trọng, người trong giang hồ ai ai cũng kính trọng ông ấy.
“Lâm Trạch Dương lại đây, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là đại sư Ngô Thanh Tử, một thân hoàng luyện công phu, ở trong giang hồ hiếm có địch thủ. Cậu đừng nhìn ông ấy đã lớn tuổi, thật ra ông ấy một tay bát cực dựa núi nát, tay không đánh bay một con gấu to, là một cao thủ hiếm có.”
Lưu Uy cười, giới thiệu với Lâm Trạch Dương.
Ngô Thanh Tử mỉm cười, gật đầu với Lâm Trạch Dương, trông rất bình thản. Nếu không phải vì nể mặt Lưu Uy thì một tên tiểu tử như Lâm Trạch Dương sẽ chẳng bao giờ có tư cách nói chuyện với ông ấy.
Lâm Trạch Dương cũng mỉm cười, đáp lời: “Tôi ngưỡng mộ ông đã lâu, tôi xin tự giới thiệu tôi là Lâm Trạch Dương.”
Ngô Thanh Tử hơi cau mày, ông ấy đối với Lâm Trạch Dương rất bình thản, bởi đây là phong phạm của một cao thủ, còn Lâm Trạch Dương bày ra dáng vẻ không để ý gì, này là kiểu quái gì?
Lưu Uy nhìn thấy thế vội vàng đi tới giữa hai người bọn họ, hai người này đều là cao thủ mà ông ta muốn lấy lòng, tuyệt đối không thể để bọn họ cãi nhau được.
Lưu Uy cười cười nói với Ngô Thanh Tử: “Ngô Thanh Tử, không phải ông nói ông có vòng tay muốn cho tôi sao? Tôi nghe nói nó có lai lịch rất lớn, được lưu truyền từ một đại gia của triều đại Tống. Giờ ông lấy nó ra cho tôi xem đi, tôi chắc chắn sẽ cho ông một mức giá khiến ông mong muốn.”
Ngô Thanh Tử nghe thấy hai từ “vòng tay” thì trên mặt ông mới nở nụ cười, sau đó Ngô Thanh Tử lại tỏ ra không vui, nói với Lưu Uy: “Loại bảo vật như này làm sao mà có thể lấy tiền ra để đo đếm được Lưu Uy. Tôi xem ông là bằng hữu quen biết đã lâu, trước đây ông còn có công giúp tôi nên giờ tôi mới muốn mang chiếc vòng tay này cho ông.”
“Vâng vâng vâng.” Lưu Uy vội vàng gật đầu nói, kỳ thật Lưu Uy không có hiểu biết sâu rộng gì về đồ cổ như chiếc vòng tay này. Thậm chí ông ta còn không có thích thú gì, thế nhưng Lưu Uy cũng biết những đồ như thế này có chút huyền bí. Nếu thực sự là đồ tốt thì nó thật sự rất có lợi cho người dùng.
Lưu Uy muốn tặng chiếc vòng tay này cho Lâm Trạch Dương, ông ta muốn xem xem chiếc vòng tay này có đủ để lay động Lâm Trạch Dương hay không, để hắn làm giúp ông ta một số việc. Hắn có thể trở thành người một nhà với ông ta cũng rất tốt.
Rõ ràng căn biệt thự này là của Lưu Uy, thư phòng này cũng do Lưu Uy bỏ ra rất nhiều tiền để xây nên, vậy mà giờ nhìn Ngô Thanh Tử càng giống chủ nhân nơi này hơn ông ta.
Trên thực tế, từ trước đó, Ngô Thanh Tử và Lưu Uy đã đạt một thỏa thuận không nói ra miệng, nếu giao dịch thành công thì căn biệt thự này sẽ thuộc về Ngô Thanh Tử.
Ngô Thanh Tử quay lại bàn làm việc, cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo.
Hộp gỗ nhỏ này không biết làm từ loại gỗ nào mà tay người sờ vào thì lạnh, hơn nữa nó không có bất kỳ màu sắc gì, cho dù có ánh đèn chiếu xuống cũng không bị bóng loáng.
Hai mắt Lưu Uy sáng lên, tiếp lời: “ Ngô Thanh Tử, chiếc hộp này của ông chắc cũng là một món bảo vật đúng không. Tôi nghe nói mấy năm nay gỗ Trần Nam có độ tinh khiết rất cao, nếu rơi xuống nước sẽ lập tức chìm xuống. Chất liệu của hộp gỗ này có lẽ không kém gì gỗ Trần Nam có đúng không.”
Hai mắt của Lâm Trạch Dương sáng lên, nói: “Tôi nhận ra bản thân cũng có chút tò mò rồi.”
Khóe miệng Ngô Thanh Tử nhếch lên cao hơn chút, nhưng ông ấy không nói gì, lộ rõ phong thái của một cao nhân, một tên tiểu tử như nhà ngươi sao có thể chống lại sức hấp dẫn của bảo vật của ta thu hút chứ?
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: “Ông mau mở ra đi, tôi nghe người ta nói mấy kẻ lừa đảo hay dùng chung một chiêu trò, bọn chúng sẽ dùng một số chất liệu tốt để đóng gói cho phế phẩm ở bên trong. Chiếc hộp này trông rất tốt, cho nên tôi rất tò mò không biết phế phẩm bên trong sẽ đạt tới trình độ nào đây.”
Ngô Thanh Tử cảm thấy bản thân vừa bị đánh một đòn trí mạng mười nghìn điểm, cảm xúc tiêu cực như muốn bùng nổ, hai mắt gắt gao nhìn Lâm Trạch Dương, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người ông ấy.
Lưu Uy thấy thế trong lòng thầm nghĩ không ổn, Ngô Thanh Tử là tông sư của thời đại, trình độ võ thuật của ông ấy thậm chí còn khiến lão Cố phải nể phục., chẳng lẽ Lâm Trạch Dương muốn khiêu chiến Ngô Thanh Tử…
Lưu Uy chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ, ông ta chỉ sợ đến lúc đấy không chỉ thư phòng này bị phá hủy.
Lưu Uy vội vàng cười nói: “Ngô Thanh Tử, ông đâu cần so đo, tính toán với cậu ta, hay là chúng ta mau xem vòng tay đi.”
Ngô Thanh Tử trừng mắt liếc nhìn Lâm Trạch Dương, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, lần này tôi nể mặt Lưu Uy, không tính toán với cậu. Nếu còn có lần sau thì cậu chết chắc, cậu đừng nghĩ tôi đang nói đùa với cậu.”
Lâm Trạch Dương nhún vai, từ chối cho ý kiến, nếu không phải vì hắn nhìn thấy khuôn mặt gấp gáp của Lưu Uy thì hắn đã đánh chết Ngô Thanh Tử rồi.
Ngô Thanh Tử lề mề một hồi lâu rồi từ từ mở cái hộp ra, giống như trong hộp đang cất giấu tâm can bảo bối của ông ấy.
Trong hộp có một cái vòng tay bằng gỗ, trên vòng tay có rất nhiều vết xước, màu sắc trên vòng tay hơi ảm đạm, hoa văn trên vòng gỗ có vẻ lộn xộn, những phần còn lại thì không có gì đặc biệt.
Chỉ là, đây chính là biểu trưng cho vòng tay thuần khiết lâu năm.
Hai mắt Lưu Uy sáng lên, ông ta không nhịn được mà khen ngợi, nói: “Ngô Thanh Tử, đây quả là đồ tốt.”
Ngô Thanh Tử vẻ mặt tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Để có được chiếc vòng tay này, ông không biết tôi đã phải đắc tội với biết bao nhiêu người đâu, suýt chút nữa thì cái mạng già này của tôi cũng không còn rồi. Ông thử cảm nhận mà xem, có phải bên trong chiếc vòng tay này giống như có hơi thở yếu ớt đang tỏa ra không? Đây chính là thứ gọi là linh khí, mang đến cho cơ thể lợi ích hiếm thấy, không thể tưởng tượng được. Căn bản nhất chính là kéo dài tuổi thọ.”
Lưu Uy giơ tay ra đặt lên chiếc vòng, sau đó ông ta nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
“Haha.” Đột nhiên lúc này Lâm Trạch Dương bật cười lên.
Lưu Uy và Ngô Thanh Tử nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Trạch Dương vội vàng xin lỗi, nói: “Tôi thực sự rất xin lỗi, nhưng tôi buồn cười quá. Đây không phải chỉ là mảnh gỗ bình thường thôi sao? Tôi không hiểu nổi, ông còn cảm nhận được cả linh khí nữa, còn bày ra vẻ mặt hưởng thụ như thế nữa. Chuyện này làm tôi nghĩ đến một cảnh rất buồn cười. Có người đậy phân vào trong hộp, sau đó nói với người khác rằng chỉ cần chạm tay vào là có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời nhất trên thế gian. Tiếp theo những người kia đều cho tay vào trong sờ phân. Hahaha.”
Lưu Uy bày ra vẻ mặt bất lực, ông ta không biết mình nên nói cái gì nữa rồi.
Sắc mặt của Ngô Thanh Tử trở nên vô cùng lạnh lẽo không gì bằng, hai mắt ông gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương giống như một con rắn độc.
“Xem ra trí nhớ của cậu không tốt lắm, hay là cậu nghĩ tôi là một người rất dễ nói chuyện?” Ngô Thanh Tử tỏa ra một hàn khí vô cùng lạnh lẽo, làm người ta lạnh đến tận xương tủy.
Cùng lúc này, trên người Ngô Thanh Tử tỏa ra sát khí bao trùm Lâm Trạch Dương, khóa chặt lấy hắn.