Lưu Lý, nam, ba mươi tuổi, không phải người ở thành phố này. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói thì trong thế giới ngầm, tất cả mọi người đều phải nể mặt anh ta một chút, dù sao thì anh ta cũng có một người cha quyền lực, có thể kiểm soát thế giới ngầm của cả ba thành phố lân cận.
Lưu Lý chưa bao giờ ngại tiêu tiền, lại càng không sợ phiền phức, bởi vì trong mắt anh ta không có thứ gọi là rắc rối. Lưu Lý chưa bao giờ phải bày mưu tính kế khi muốn thứ gì, bởi vì từ trước đến nay không có thứ gì mà anh ta không thể chiếm được.
Giống như bây giờ, anh ta đã đến quán bar này vài lần, cảm thấy Lý Tuyết Tinh rất xinh đẹp, muốn cô ta làm người tình của mình.
“Làm người phụ nữ của tôi đi.” Lưu Lý trực tiếp nói với theo bóng lưng của Lý Tuyết Tinh.
Lý Tuyết Tinh khẽ nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn Lưu Lý, nói: "Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi."
Lưu Lý lại hoàn toàn không thèm để ý, nói đầy tự tin: "Cô sẽ thích tôi, bởi vì nhanh thôi, cô sẽ nhận ra rằng, trừ tôi ra, không ai xứng đáng để cô thích.”
Lý Tuyết Tinh lắc đầu, nói: "Tôi rất thích người đó, tôi sẽ không thay lòng."
Lưu Lý vẫn không quan tâm, thậm chí còn bật cười to: "Chỉ cần cô làm người tình của tôi, tôi có thể khiến cho doanh thu của nơi này tăng gấp đôi ngay lập tức, nếu cô còn muốn nhiều hơn thì thậm chí tôi có thể tặng cô một chỗ có quy mô lớn gấp mười lần quán bar này."
Lý Tuyết Tinh siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: "Tôi sẽ không nghe theo anh, đây không phải vấn đề tiền bạc."
Lưu Lý nhíu mày, sắc mặt hơi khó chịu, cô gái này dám từ chối mình hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?
Anh ta khẽ cười, nói: "Có phải là nãy giờ thái độ của tôi quá hiền lành nên khiến cho cô hiểu lầm, tôi không hỏi cô có muốn làm người tình của tôi hay không, mà là cô phải làm người phụ nữ của tôi. Lại đây ngồi xuống.”
Lưu Lý vừa dứt lời, những người đàn ông cường tráng đó đã chặn cửa, chặn luôn tất cả lối ra của Lý Tuyết Tinh.
Vẻ mặt Lý Tuyết Tinh trở nên nghiêm túc, nhìn Lưu Lý nói: "Xin đừng làm vậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Ánh mắt của Lưu Lý trở nên hung dữ, nói: "Cô cho rằng cô có cơ hội đó à? Trước khi tâm trạng tôi tệ hơn thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đi. Đương nhiên là tôi cũng không ngại dùng vũ lực với cô, nếu như nó có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời hơn."
Lý Tuyết Tinh cảm thấy hơi khó thở, cả cơ thể khẽ run lên, cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng, cô ta không biết bây giờ nên làm thế nào.
Nếu Lưu Lý thực sự muốn làm gì đó với cô ta ở đây, Lý Tuyết Tinh nhận ra rằng mình thật sự không có sức để phản kháng.
“Lại đây, ngồi xuống đi.” Lưu Lý lại ra lệnh, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, xem ra nếu Lý Tuyết Tinh không làm theo ý anh ta thì anh ta thật sự sẽ ra tay.
Lý Tuyết Tinh đành hít sâu một hơi, cắn chặt môi, lấy hết chút dũng khí cuối cùng nói: "Tôi đã có người mình thích, anh không thể ép buộc tôi."
“Mẹ nó, đã cho thể diện lại không muốn, bắt cô ta lại đây!” Rốt cuộc thì sự nhẫn nại của Lưu Lý đã đến cực hạn.
Những tên to con lập tức đi về phía Lý Tuyết Tinh, cô ta muốn chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của mấy gã to lớn này nên chỉ có thể liên tục la hét.
Lưu Lý càng lúc càng mất kiên nhẫn, đứng dậy, đi về phía Lý Tuyết Tinh, vung tay định tát cô ta một cái, con khốn này thật đáng ăn đòn.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Lưu Lý sững sờ tại chỗ, hay đúng hơn là tất mọi người đều sững người.
Bởi vì cái tát này không phải vào mặt Lý Tuyết Tinh mà là tát vào mặt Lưu Lý.
Lâm Trạch Dương đứng trước mặt Lý Tuyết Tinh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lưu Lý, nói: "Anh là người tồi tệ nhất mà tôi từng thấy, lại đi bắt nạt phụ nữ, còn không bằng cả mấy người ăn xin ngoài đường."
Không ai biết Lâm Trạch Dương đi vào lúc nào, càng không biết Lâm Trạch Dương đi vào kiểu gì. Người này giống như một bóng ma, lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nếu Lưu Lý chú ý tới điểm này thì tiếp theo anh ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.
Lưu Lý hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt đầy vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm kẻ vừa ra tay, nói: "Mày là ai mà dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?"
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Tại sao lũ khốn các anh lại thích hỏi những câu như thế này vậy? Nói thật, tôi gặp cả trăm người như anh trong một ngày, thậm chí là một trăm hai mươi. Làm sao tôi có thể biết anh là ai và tại sao tôi phải biết?"
"Mày..." Lưu Lý hoàn toàn bị Lâm Trạch Dương chọc giận, dáng vẻ bất lực, đối với anh ta mà nói đúng là sự sỉ nhục lớn nhất.
"Được lắm." Lưu Lý nghiến răng, chỉ vào Lâm Trạch Dương nói: "Vậy mày đi chết đi."
“Bép!”
Lâm Trạch Dương gạt ngón tay của Lưu Lý ra, thản nhiên nói: "Tôi không thích bị người khác chỉ trỏ."
"Mày... " Bình thường người khác nhìn thấy Lưu Lý đều phải cúi đầu khom lưng, anh ta chưa gặp ai như Lâm Trạch Dương, loại người này dám tự cao tự đại ở trước mặt anh ta như thế, đúng là tức muốn nổ tung, không nhịn được lại chỉ ngón tay vào Lâm Trạch Dương.
"A!" Lưu Lý hét lớn một tiếng.
Lâm Trạch Dương dùng một tay nắm lấy một ngón tay của Lưu Lý, không do dự mà bẻ gãy nó.
"Tôi đã nói với anh là đừng có chỉ tay vào tôi." Lâm Trạch Dương vẫn thản nhiên nói.
“Mẹ nó, ngón tay của tao, mày dám bẻ ngón tay của tao?” Lưu Lý đau đến phát khóc, sau đó không nhịn được dùng ngón tay còn lại chỉ vào mặt Lâm Trạch Dương.
"A!" Lưu Lý lại hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, nước mắt tuôn rơi như thác, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, nhảy dựng lên như một con khỉ.
Lâm Trạch Dương thở dài lắc đầu, nói: "Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi à, bẻ gãy tay trái còn chưa đủ, còn muốn vươn tay phải tới để bị bẻ gãy."
Lưu Lý đau đớn tột cùng, nhưng lại càng tức giận hơn, anh ta muốn chỉ tay vào Lâm Trạch Dương, nhưng mới giơ ra được một nửa liền nhanh chóng thu lại.
"Lên! Đánh chết nó cho tao!" Vừa nói, Lưu Lý chỉ có thể lắc đầu liên tục tỏ ý, không dám tùy tiện vung tay, nhìn qua giống như chơi thuốc quá liều, đầu cứ lắc qua lắc lại không ngừng nghỉ.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Con người bây giờ thật đáng sợ, hở tí là cắn thuốc, hở tí là phát điên.
"Mày… " Lưu Lý cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, muốn vươn tay nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương thì lại lập tức thu tay về.