“Dừng lại, dừng, không cần nói nữa, được rồi, là tôi sai được chưa?” 

Nicole nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu cô ấy không kêu dừng thì thật sự không biết Lâm Trạch Dương còn có thể nói ra yêu cầu quá đáng đến thế nào nữa. 

Một lời tỏ tình tốt đẹp như thế mà lại bị Lâm Trạch Dương biến thành một lần mơ mộng hão huyền. Cái người này mà nói thêm một chút nữa thì thì chắc sẽ nói tới muốn Tổng thống Mỹ rửa chân cho mình. Đây mà là yêu đương gì, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày! 

Nicole cảm thấy bản thân mình chắc chắn là bị điên rồi, nếu không thì sao có thể đi tỏ tình với cái tên này. 

Cô ấy lạnh lùng cúp máy, cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Lâm Trạch Dương dù chỉ một từ thì chính mình sẽ tức đến hộc máu. 

Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là vài điều kiện đơn giản thôi sao, không đến nỗi như vậy chứ?” 

Nếu như Nicole nghe được câu nói này, không chừng có thể thật sự phun ra ba lít máu. Một hai điều kiện đơn giản? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi? Mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra những tai nạn ngoài ý muốn, tại sao anh lại không gặp phải dù chỉ một chút vậy? 

Buổi chiều, Tần Quân Dao đã về tới công ty, cô còn có một số việc cần phải xử lý. 

Tần Quân Dao vốn đang muốn gặp riêng Lâm Trạch Dương một lát, mặc dù tin tức đã khiến cô tin chắc anh không phải là người tối hôm qua, nhưng cô vẫn ôm một chút ảo tưởng. 

Không ngờ được vừa mới tới công ty, Tần Quân Dao lại nghe được nhân viên công ty đang cười nhạo, chế giễu Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương thế mà lại giả vờ như mình là bạn trai của Nicole, không ngờ lại bị vạch trần ngay lập tức, đúng là một tên ba hoa khoác lác. 

Tần Quân Dao khẽ nhíu mày chặt hơn, có một loại cảm giác bất đắc dĩ mà cũng rất bất lực, rốt cuộc thì đến khi nào cái tên kia mới có thể có chút triển vọng đây. 

Cuối cùng cô vẫn gọi Lâm Trạch Dương vào trong văn phòng, sau đó đóng cửa lại. 

“Cô… cô muốn làm gì, sao lại khóa cửa? Bây giờ cô đã thành bộ dạng gì rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện đó.” Lâm Trạch Dương nhìn Tần Quân Dao với khuôn mặt hoảng sợ, vòng tay ôm lấy ngực mình. 

Tần Quân Dao cảm thấy ngực của mình lại bắt đầu đau, nếu Lâm Trạch Dương là một cô gái thì lúc này chắc chắn sẽ có người hiểu lầm mình đang làm chuyện xấu xa gì với anh ấy. 

Tần Quân Dao hé miệng, nhưng không cãi nhau với Lâm Trạch Dương, nói: “Bây giờ tôi đang rất mệt mỏi, không muốn cãi nhau với anh.” 

Bỗng nhiên Lâm Trạch Dương trợn mắt, vẻ mặt như không thể tưởng tượng nổi lên tiếng: “Đáng sợ quá, cô, cái người phụ nữ này, thế mà lúc chuẩn bị cãi nhau với tôi lại nghĩ đến những chuyện khác. Làm vài chuyện có ý nghĩa một chút, cãi nhau là chuyện không tốt cỡ nào, chúng ta phải lan tỏa tình yêu chính nghĩa, trở thành người kế thừa của xã hội chủ nghĩa.” 

“Dừng.” Tần Quân Dao có thể nói là đã vô cùng mệt mỏi và bất lực, nhưng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng, ngực lại bắt đầu phập phồng lên xuống mạnh mẽ, đôi mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương không rời, thậm chí còn không biết lấy sức lực từ đâu mà suýt chút nữa đã bóp nát chiếc bình giữ nhiệt bằng một tay. 

Rốt cuộc cái tên chết tiệt này được tạo nên từ những thứ gì? Sao trên đời này lại có thể xuất hiện loại người như Lâm Trạch Dương? 

Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh, cố ép giọng điệu mình nghe có vẻ thản nhiên, nói: “Trong khoảng thời gian này tôi có một số việc cần xử lý, anh chăm sóc Manh Manh cho tốt. Những gì tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi, anh đi ra ngoài đi.” 

Tần Quân Dao thật sự không muốn nói thêm với Lâm Trạch Dương dù chỉ là một dấu chấm câu, vô cùng mệt mỏi mà vẫy vẫy tay với anh. 

Lâm Trạch Dương lại không rời đi mà cau mày nhìn Tần Quân Dao, vẻ mặt lo lắng, nói: “Cô không sao chứ?” 

Tần Quân Dao thấy hơi cảm động, người đàn ông này vẫn rất quan tâm đến mình. Cô vừa định nói gì đó thì lại bị Lâm Trạch Dương cắt ngang. 

Lâm Trạch Dương nói với vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Có phải cô bị bệnh nan y gì đó không? Hình như chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn. Đến lúc đó nếu như cô giống như những người khác, trước khi chết trốn đến một nơi không ai biết thì tài sản của cô, tôi có thể thừa kế hay không?” 

Lâm Trạch Dương vừa nghĩ đến tình huống này thì không nhịn được mà rơi vào trầm tư, liệu pháp luật có thể chấp nhận loại quan hệ này của anh và Tần Quân Dao hay không? 

Anh cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. 

Tần Quân Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, hét lên: “Cút! Anh cút ngay cho tôi!” 

Lâm Trạch Dương nhìn lướt qua Tần Quân Dao, nói: “Đúng là quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là người ta có trí tưởng tượng hơi phong phú thôi sao, đây không phải là một chuyện rất đáng khen hay sao, thế mà còn mắng chửi người ta.” 

Tần Quân Dao không muốn nói thêm gì nữa, dùng ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài cửa. 

Lâm Trạch Dương khẽ nhún vai, đành phải đi ra ngoài. 

Đột nhiên Tần Quân Dao cảm thấy, nếu bản thân còn có chút hy vọng gì với Lâm Trạch Dương thì đúng là chuyện mà chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm được. 

Với nhiều người, ban đêm mới là thời gian bắt đầu của một ngày. 

Lý Tuyết Tinh chính là một người như vậy. 

Lý Tuyết Tinh mở một quán bar, công việc của cô ta bắt đầu vào buổi tối. 

Việc kinh doanh của quán bar cũng khá tốt, chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên, cũng có đôi lúc chuyện này khiến cô ta cảm thấy phiền phức. Quán bar kinh doanh tốt thì sẽ có đủ loại người xuất hiện, Lý Tuyết Tinh cũng cần phải đối mặt với đủ loại tình huống. 

Giống như tối hôm nay. 

Ở bên trong một phòng riêng, một người đàn ông gọi hơn ba mươi loại rượu đắt đỏ, đúng là giàu nứt đố đổ vách. 

Đối với những khách hàng hào phóng như vậy, bà chủ nên cảm thấy thích mới đúng. Thế nhưng người đàn ông kia lại yêu cầu Lý Tuyết Tinh tới tiếp rượu. 

Chuyện này khiến cho Lý Tuyết Tinh thấy hơi khó xử, cô ta cũng không phải là một người giỏi xã giao, hơn nữa thái độ của người đàn ông kia quá cứng rắn. 

Hít một hơi thật sâu, Lý Tuyết Tinh vẫn quyết định đi vào phòng. Xét về lễ hay về tình thì cô ta cũng là bà chủ, đi tiếp khách hàng một ly rượu cũng không tính là chuyện gì quá đáng. 

Sau khi tiến vào phòng riêng, Lý Tuyết Tinh không nhịn được nhíu mày chặt hơn một chút. 

Bên trong phòng không chỉ có một người đàn ông, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đứng ở hai bên, khoảng sáu đến bảy người. 

Tất cả những người này đều mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn, đứng ở chỗ đó khiến cho người khác có một cảm giác áp bức rất mãnh liệt. 

Chờ Lý Tuyết Tinh vào trong phòng riêng, những người đàn ông này đồng loạt khom người, đồng thanh kêu to. “Xin chào chị dâu!” 

Lý Tuyết Tinh khẽ cắn môi, trên người những người này có một loại khí thế giang hồ đập thẳng vào mặt người khác. 

“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã ủng hộ quán bar của chúng tôi, tại đây Lý Tuyết Tinh tôi xin gửi lời cảm ơn, hy vọng ngài có thể trải qua một đêm vui vẻ ở đây. Nhà tôi còn có chút việc, bạn trai tôi bị bệnh, tôi phải về chăm sóc anh ấy.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play