Sau khi Trần Nhĩ mang theo một đám người hùng hổ tiến vào quán bar, cả quán bar đều trở nên im lặng, tất cả mọi người đều trốn sang một bên, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Thế trận này quả thật có chút dọa người, hơn bốn năm mươi người đàn ông, mỗi một người đều có vẻ dữ tợn, trên tay còn cầm vũ khí.
Trần Nhĩ rất vừa lòng với hiệu quả như vậy, nụ cười trên mặt càng tươi, cảm giác tìm lại về bản thân khi chưa gặp Lâm Trạch Dương, hắn ta mới là tâm điểm của mọi người, mọi người nên sợ hãi khi nhìn thấy rồi phục tùng hắn ta mới đúng.
Trần Nhĩ rất nhanh đã phát hiện Lâm Trạch Dương, anh vậy mà còn đang trốn ở một góc nhỏ cùng một đám người uống rượu, có lẽ Lâm Trạch Dương cố ý làm bộ như không thấy hắn ta, cho rằng làm lạc đà vùi đầu vào cát, hai mắt không nhìn thấy nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ không tồn tại.
Trần Nhĩ cười lạnh đi về phía Lâm Trạch Dương, bốn năm mươi người phía sau cũng đi theo.
Mọi người thấy thế, những người nhát gan không khỏi lui sang một bên, người thích xem náo nhiệt thì hai mắt phát sáng, đây là muốn báo thù sao, nhất định sẽ có trò hay để xem, người bị trả thù thoạt nhìn thế đơn lực mỏng, có lẽ lát nữa sẽ bị giết chết.
Trần Nhĩ đã đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương vẫn như trước không để ý đến Trần Nhĩ, tự mình uống rượu.
"Lâm Trạch Dương" Trần Nhĩ không nhịn được hét to một tiếng, hắn ta rất không thích loại thái độ hoàn toàn không để mình vào mắt của Lâm Trạch Dương này, tức giận đột nhiên dâng lên.
Người của hiệp hội võ thuật không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Nhĩ, dừng động tác trong tay.
Lâm Trạch Dương cũng quay đầu nhìn Trần Nhĩ, nhíu chặt mày, có vẻ rất nghiêm trọng.
Trên mặt Trần Nhĩ lại xuất hiện nụ cười, Lâm Trạch Dương vẫn sợ hãi đấy thôi, nói: "Lâm Trạch Dương, hôm nay mày…"
Trần Nhĩ cũng không thể nói hết câu, bởi vì giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên. Lâm Trạch Dương kéo một người trong hiệp hội võ thuật lại, nói: "Anh đừng nghĩ đến việc chơi xấu, anh vừa tung xúc xắc phải không? Hừ, ván này tính anh thua, anh phải uống rượu, khà khà, cho rằng tôi không thấy đúng không?"
Nói xong, Lâm Trạch Dương cười phá lên, vẻ mặt đắc ý nhìn người của hiệp hội võ thuật kia.
"Chết tiệt, vậy mà cũng bị cậu thấy." Người của hiệp hội võ thuật kia rất tức giận, giơ một chén rượu lên uống cạn, sau đó lại nặng nề lắc xúc xắc, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi không tin tôi không thắng được cậu."
"Đến đây, đến đây, từ trước tới nay Lâm Trạch Dương tôi chưa thua bao giờ, tối nay sẽ cho anh xem vua đánh bạc chân chính là thế nào." Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng bắt đầu lắc xúc xắc.
Tiếp theo, người của hiệp hội võ thuật lại ồn ào, mọi người lại bắt đầu chìm vào sự nghiệp uống rượu lớn lao.
Trần Nhĩ sững sờ tại chỗ, đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra? Lâm Trạch Dương có nhận thức nào không vậy? Anh ta nhăn mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hoàn toàn không phải vì mình đến, hoặc là nói, Lâm Trạch Dương căn bản không để ý mình và bốn năm mươi người phía sau này.
Người trong quán bar cũng sững sờ, nhìn về phía Lâm Trạch Dương như nhìn một kẻ điên, đây chính là bốn năm mươi người hung dữ cầm vũ khí đấy, anh còn có tâm trạng uống rượu, anh còn hoàn toàn không thèm quan tâm những người này.
Choang
m thanh vỡ đồ vang lên, Trần Nhĩ ném mạnh một chai rượu xuống đất, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương mày nghĩ giả bộ không biết tao, giả bộ không nhìn thấy tao là được sao? Hừ, mày đừng có ngây thơ như vậy, hôm nay chính là…"
"Ở đây sao lại có nhiều ruồi bọ như vậy? Tôi đã nói mà, ông đây sao có thể thua chứ, hóa ra là bởi vì bị ồn ào quấy nhiễu, mày, chính là mày, còn phát ra một tiếng nào nữa, ông đây lập tức đánh chết mày."
Người vừa rồi chơi xúc xắc cùng Lâm Trạch Dương lại thua thêm một ván, không khỏi trừng mắt nhìn Trần Nhĩ.
Trần Nhĩ lại sững sờ, rõ ràng mình mang theo rất nhiều người tới đây thế nhưng lại bị dọa ngược.
"Mẹ nó, lên cho tao, xử lý hết đám người này cho tao!" Trần Nhĩ bùng nổ, nắm chặt tay, dáng vẻ muốn ăn thịt người.
Choang
Lại là âm thanh vỡ đồ, một người trong hiệp hội võ thuật trực tiếp đập một chai rượu vào gáy Trần Nhĩ. Đầu Trần Nhĩ lập tức vỡ ra, rượu và máu tươi cùng chảy xuống, toàn thân có vẻ vô cùng chật vật.
"Mấy thứ này là cái gì vậy? Không thấy bọn ông đang uống rượu sao?" Người nào đó trong hiệp hội võ thuật mất kiên nhẫn lên tiếng.
"Quật tất cả bọn chúng xuống, nếu không sẽ ảnh hưởng tâm trạng ông đây uống rượu."
"Một mình tôi là đủ, các người cứ ngồi đi, đúng lúc ông đây uống rượu xong có chút hưng phấn, hoạt động gân cốt một chút cũng tốt."
"Đừng ồn ào, để đó cho tôi."
Một đám người của hiệp hội võ thuật nhảy dựng lên, sau đó không chút do dự đánh về phía bốn năm mươi người kia. Người của hiệp hội võ thuật chỉ có chưa đến mười người nhưng những người này xông vào đám người hung dữ kia lại giống như sói vào đàn cừu, vô cùng hung ác.
Không mất bao nhiêu thời gian, toàn bộ đám xã hội đen đều ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ.
"Tôi đã nói giao cho tôi, các người động tay làm gì? Tay chân ông đây còn chưa giãn gân cốt đủ đâu."
"Mấy tên này là cái thứ gì chứ? Muốn đánh nhau có thể tìm mấy người mạnh hơn một chút không? Người như Lâm Trạch Dương tôi đánh không lại, nhưng có được một phần mười của Lâm Trạch Dương cũng tốt rồi."
"Mất hứng, tôi còn cho rằng sẽ có tiết mục nghiệp dư gì, lại không nghĩ tới đều là một đám phế vật."
Người của hiệp hội võ thuật không khỏi lắc đầu, trên mặt tràn đầy thất vọng.
Giờ phút này người trong quán bar hoàn toàn sững sờ, bọn họ còn tưởng rằng nhóm này chưa tới mười người, sẽ bị bốn năm mươi người Trần Nhĩ mang đến dọa sợ, sau đó sẽ xuất hiện một trận chém giết vô cùng thê thảm.
Đúng là tàn sát đã xảy ra, nhưng đối tượng thì ngược lại, rốt cuộc nhóm người này là loại tồn tại gì chứ?
Mà người vẫn ngồi kia không ra tay là ai? Nghe nói anh ta tên là Lâm Trạch Dương, hình như còn mạnh hơn những người này, vậy rốt cuộc anh ta mạnh bao nhiêu chứ?
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng lên.
Sau khi Trần Nhĩ bị đập một chai rượu vào đầu thì vẫn đứng ở nơi đó không động đậy nên tất cả mọi người đều không để ý đến hắn ta, lúc này thấy chỉ trong vòng mấy phút, người mình mang đến vậy mà lại bị đánh ngã toàn bộ, nội tâm hắn ta tràn ngập khiếp sợ.
Sau khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương đứng lên, lại bị dọa đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, nước mắt gần như trào ra, cả người không nhịn được run rẩy.
"Anh…!" Lâm Trạch Dương đột nhiên lên tiếng, chỉ ngón tay về phía trước, trên mặt mang theo một chút phẫn nộ.
Trần Nhĩ bị hoảng sợ, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, hai chân không có cách nào đứng vững, sau đó cả người liền trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Lúc này người trong quán bar đều không khỏi nín thở, Lâm Trạch Dương hẳn là boss lớn phía sau, hiện tại boss lớn cuối cùng cũng muốn thể hiện rồi sao? Có phải sẽ chặt chân người khác giống như trên ti vi hay không?