"Encore! Encore! Encore!" Meet and greet đã kết thúc được nửa giờ nhưng fan vẫn chưa chịu rời đi. Bọn họ cũng đã hét đến khàn cả giọng nhưng lại không hề có ý định dừng lại, giống như muốn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của sinh mệnh để hò hét vậy.
Người dẫn chương trình của ban tổ chức thấy tình hình không ổn nên đã đi ra thuyết phục mọi người hết lần này đến lần khác nhưng không ai nghe, tất cả vẫn đều đang không ngừng hô to: "Encore!"
Mà điều khiến ban tổ chức bất đắc dĩ hơn chính là đối tượng bọn họ yêu cầu encore lại không phải Nicole, mà là Lâm Phi.
Đây thực sự là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Vốn dĩ làm người hâm mộ của ai đó nên mới đến buổi meet and greet này nhưng cuối cùng lại không thể kiểm soát mà bị một người qua đường thu hút.
Cùng lúc đó, có người đăng tải video vừa quay được lên mạng. Internet trong nháy mắt liền bùng nổ truy cập.
Người hâm mộ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, xem đi xem lại video đó, chỉ không đến mười phút, lượt truy cập video vậy mà đã đạt tới một triệu lượt xem, thậm chí còn đang không ngừng cưỡi chiến mã tăng lên.
Thậm chí còn có một bài post được ghim lên diễn đàn, đề mục là: "Quỳ xuống cầu thông tin về thân phận của người đàn ông thần bí, ai tiết lộ sẽ được thưởng một triệu."
Lâm Phi cũng không biết mình đã vô tình trở nên nổi tiếng trên mạng, hơn nữa còn rất nổi tiếng, hiện tại cả internet đều đang tìm kiếm thông tin về anh một cách điên cuồng và chóng mặt.
"Tôi muốn làm người hâm mộ của anh." Nicole mong đợi nhìn Lâm Phi, vẻ mặt đầy sự sùng bái.
Vừa rồi thật sự rất kích thích.
Nicole chưa từng nghĩ đến đánh nhau cũng có thể đẹp như vậy, cô cảm giác đó không phải đánh nhau mà là Lâm Phi đang cùng cô khiêu vũ một điệu tuyệt đẹp có thể mê hoặc mọi người.
Lúc này Lâm Phi cảnh giác nhìn Nicole, thậm chí cơ thể cũng lui về phía sau mấy bước, nói: "Tại sao cô lại muốn làm người hâm mộ của tôi, cô muốn mê hoặc tôi để dễ bề lừa tiền tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, có thể cướp sắc nhưng tuyệt đối không được cướp tiền!"
Nicole vốn đang kính nể Lâm Phi sát đất, nhưng khi nghe thấy Lâm Phi thốt ra mấy câu như vậy liền không nhịn được mà liếc xéo xem thường, vẻ mặt dở khóc dở cười trào phúng. Người này đúng là không phải con người! Chỉ cần là người bình thường thì đều có thể nghe hiểu lời cô nói, tới lượt anh ta lại hoàn toàn không hiểu, thậm chí còn muốn xuyên tạc lời cô nữa chứ!
Người như thế này sao có thể sống sót trên thế giới này chứ? Anh ta làm cách nào mà lấy được vợ vậy? Vợ của anh ta có phải bị mù rồi không?
Meet and greet đạt được thành công chưa từng có, phản hồi rất sôi nổi, hoàn toàn vượt qua dự tính của trợ lý. Trợ lý biết tất cả những điều này đều là do hiệu ứng mà Lâm Phi mang lại, cho nên mặc dù không thích Lâm Phi nhưng vẫn lịch sự ngỏ lời mời Lâm Phi, hy vọng anh có thể tham gia bữa tiệc chúc mừng kế tiếp của họ.
Lúc này, người của hiệp hội võ thuật cũng đi tới ôm bả vai Lâm Phi, nói: "Lâm Phi là người của tổ bảo vệ bọn tôi, tiệc chúc mừng đương nhiên là phải đi cùng bọn tôi rồi."
Vừa rồi người của hiệp hội võ thuật thấy người gây rối trên sân khấu được vũ trang kĩ càng nên đều vì sợ hãi mà không dám động thủ, nhưng không thể tưởng tượng được Lâm Phi lại có thể giải quyết mọi việc dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ mọi người trong hiệp hội võ thuật rất khinh thường Lâm Phi, cảm thấy Lâm Phi là một phú nhị đại dựa vào bối cảnh ép phó hội trưởng Cố Vi cúi đầu, căn bản không có chút thực lực nào. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Phi đã hoàn toàn chinh phục bọn họ. Người trong hiệp hội võ thuật đều là tập hợp những người yêu thích võ thuật, nói khó nghe một chút thì bọn họ chính là tôn trọng kẻ mạnh. Lâm Phi thể hiện thực lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ coi Lâm Phi là một sự tồn tại đáng kính trọng.
Nhưng Lâm Phi cũng không quan tâm đến mấy việc này, lập tức đi theo người của hiệp hội võ thuật đến quán bar. Dù sao đều là đi uống rượu chúc mừng, Lâm Phi đương nhiên sẽ lựa chọn ủng hộ việc kinh doanh của Lý Tuyết Tinh, cùng người của hiệp hội võ thuật tới quán bar của Lý Tuyết Tinh mở tiệc.
Rượu vào lời ra, mới uống được vài ly, Lâm Phi đã phát hiện mấy người của hiệp hội võ thuật thật ra đều là những người đàn ông thật thà cả.
Có người vỗ ngực nói với Lâm Phi: "Lâm Phi huynh đệ, lúc trước là tôi không đúng, tôi hiểu lầm cậu, tôi là đồ có mắt không thấy núi Thái Sơn. Hôm nay tôi ở đây tự phạt ba ly để tạ lỗi với cậu."
Cũng có người nói với anh rằng: "Từ giờ trở đi, chuyện của Lâm Phi chính là chuyện của tôi, nếu ai dám không tôn trọng cậu thì chính là không nể mặt tôi."
Lâm Phi cũng không tỏ vẻ giận dữ gì, ngược lại còn rất thích những người ngay thẳng như thế này, bọn họ kính một ly rượu, Lâm Phi cũng tức khắc uống một ly, ai đến cũng không từ chối, khiến cho những người của hiệp hội võ thuật càng thêm thích anh.
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe bánh mì dừng lại ngoài cửa quán bar.
Một nhóm người đi ra từ xe bánh mì, đếm sơ qua nhóm người này cũng phải đến hơn bốn, năm mươi tên, hơn nữa người nào người nấy mặt mũi hung ác, thậm chí phần lớn cơ thể lộ ra ngoài đều có sẹo, thoạt nhìn trông rất dữ tợn.
Mọi người đứng bên ngoài quán bar thấy thế lập tức tránh ra vì sợ dính thị phi, thậm chí trên con đường bên cạnh cũng không có ai dám đi lại.
Lại có một chiếc xe dừng lại, cửa xe bật mở, Trần Nhĩ bước xuống xe. Lúc này vẻ mặt Trần Nhĩ rất khó coi, trên đầu quấn đầy băng vải đương nhiên sắc mặt sẽ không thể tốt được.
Trần Nhĩ nhìn chằm chằm phía trước, liên tục nghiến răng, hung ác nói: "Lâm Phi, chuyện mày đã làm với tao, Trần Nhĩ tao tuyệt đối sẽ không quên, tao biết mày đánh nhau rất giỏi, thậm chí ông Cố cũng nói tao không đánh lại mày. Nhưng vậy thì sao? Mày đã bao giờ nghe câu hai đấm khó địch bốn tay chưa? Hôm nay tao gọi nhiều người tới như vậy, chỉ cần mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm chết mày. Chờ xem, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt."
Nói xong, Trần Nhĩ nhanh chóng đi về phía trước, bốn, năm mươi người phía sau cũng vội vàng đuổi theo, nhất thời toát lên khí thế vô cùng mạnh mẽ, không thể xem thường được.
Mà ở chỗ của Nicole cũng đang tổ chức tiệc chúc mừng.
Hôm nay hẳn là một ngày vui vẻ, tuy rằng xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cuộc. Nicole vì tâm trạng tốt nên đã uống một ít rượu, xem như thể hiện một chút tôn trọng với nhân viên công tác của mình.
Nhưng cô dù sao cũng là một người có kỷ luật, tiệc chúc mừng còn chưa tiến hành được bao lâu, cô đã chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Trợ lý của Nicole còn vui hơn Nicole, lúc này đã hoàn toàn say xỉn, căn bản không có khả năng đưa Nicole trở về khách sạn. Vì thế bên tổ chức liền muốn sắp xếp một người làm tài xế cho Nicole hộ tống cô về nhà, mà vừa hay lúc đó Jack lại đột nhiên xuất hiện.
Jack mỉm cười, nói với Nicole: "Nicole, để tôi đưa cô về."
Nicole nghĩ một chút cũng không từ chối, dù sao Jack với cô cũng coi như là quen biết đã lâu, không có khả năng làm ra chuyện xấu gì gây ảnh hưởng tới cô. Thế nên Nicole lập tức tin tưởng mà leo lên xe của Jack.
Dọc theo đường đi, Nicole cũng không phát hiện ra khóe miệng của Jack đang không ngừng nhếch lên một cách bất thường.
Sau khi vào trong xe, Jack rất chu đáo lấy một chai nước khoáng mở nắp ra, đưa tới trước mặt Nicole, nói: "Nicole, cô uống không ít rượu, uống chút nước đi."