Lâm Phi đưa theo Chu Tường và Hoa Thất trực tiếp rời khỏi quán bar.
Lâm Tử ngồi xuống bàn của tên đầu trọc.
Mấy phút sau, tên đầu trọc từ trên mặt đất đứng dậy, hung tợn nói: “Cho là hắn nhanh, tốt nhất là đừng để ông gặp lại hắn, nếu không ông sẽ dạy cho hắn một bài học, khiến hắn cả đời không quên.”
Tên đầu trọc lúc này thực sự rất tức giận, nếu vừa rồi ông chủ Lục không xuất hiện, hắn cảm thấy mình thậm chí có thể giết chết Lâm Phi chứ không chỉ là khiến Lâm Phi tàn phế.
Lâm Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy những người này thật sự là liều mạng. Mặc dù cô thực sự không thích Chu Tường, nhưng Chu Tường đã theo đuổi cô rất lâu và thực sự rất tốt với cô. Trên đời này có ai thực sự không có cảm xúc?
Tất nhiên, họ sẽ không biết rằng người may mắn vừa rồi không phải Lâm Phi mà là tên đầu trọc và những người khác đã trốn thoát, nếu Lâm Phi thực sự ra tay, tên đầu trọc và đồng bọn của hắn có lẽ sẽ không thể sống sót cũng nên.
Có lẽ vì Lâm Phi mà tên đầu trọc và những người khác không còn hứng thú với việc uống rượu nữa, nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Họ đã mang theo cả Lâm Tử. Lâm Tử vốn không muốn cùng bọn họ đi ra ngoài đổi chỗ chơi, nhưng tên đầu trọc và lão đại qqvv của hắn rất kiên quyết, cho nên Lâm Tử đành phải đi theo đám người này.
Lâm Phi cùng Chu Tường đi phía trước, Hoa Thất theo sát phía sau rất xa.
Lúc này Lâm Phi và Chu Tường đang đi trên một cây cầu. Trên cầu không có người, chỉ có Lâm Phi cùng Chu Tường.
Hai người đã đến giữa cầu. Lâm Phi cùng Chu Tường ngầm hiểu, đồng thời dừng lại.
Chu Tường dựa vào lan can, nhìn về phía bầu trời xa xa, trông rất cô đơn.
Lâm Phi không nói gì, lặng lẽ đứng cạnh Chu Tường.
Một lúc sau, Chu Tường phá vỡ sự im lặng, nhưng vẫn không nhìn Lâm Phi, ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa, nói: “Anh nói tại sao cuộc sống có nhiều khó khăn như vậy, khi anh thích một người, tại sao người đó nhất quyết không thích lại anh. Hai bên đều có tình cảm sao lại khó đến vậy.”
Lâm Phi nhìn Chu Tường, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, chẳng phải sẽ chẳng còn gì thú vị sao? Không phải những điều chúng ta nhớ lại luôn là những điều chúng ta cho là tệ sao? Nói như vậy, nếu không có những điều tồi tệ, chúng ta sẽ không có hồi ức.”
“Haizzz, bỏ đi, đừng nghĩ nữa, bởi vì nghĩ tới cũng vô ích.” Chu Tường rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Phi.
“Sao anh không ra tay với tôi?” Lâm Phi trừng mắt nhìn Chu Tường.
Chu Tường mỉm cười, sau đó nói với Lâm Phi: “Anh rất lợi hại, cho dù tôi ra tay cũng không chắc chắn thắng được. Nếu thế, tại sao tôi phải ra tay? Nhưng nói vậy, anh từ khi nào biết thân phận của tôi?”
Lâm Phi nhìn Chu Tường nói: “Hiện tại mới xác nhận được.”
Chu Tường trợn to hai mắt, sau đó không khỏi lắc đầu cười khổ nói: “Xem ra vừa rồi tôi đã lựa chọn đúng đắn khi không ra tay. Một người luôn cảnh giác với người khác, hơn nữa còn có thực lực mạnh như vậy, ai có thể lợi dụng tình thế mà lẻn vào chứ?”
Lâm Phi nghĩ, đột nhiên nói: “Giờ anh còn cần giết tôi không?”
Chu Tường lại lắc đầu nói: “ Sau này tôi không dám nói gì, nhưng đêm nay tôi sẽ không ra tay.”
“Đã như vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.” Trên mặt Lâm Phi hiện lên một nụ cười.
“Đi, nhất định phải uống.”
Hai người nói chuyện rồi lại bước về phía trước, giống như hai người bạn vô cùng quen thuộc.
Tất nhiên, không ai biết vừa rồi trên cây cầu này đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Một là Long Vương đã gây chấn động toàn thế giới tay sai, càng chính Lâm chân nhân - người đã giành được danh hiệu võ thuật đầu tiên tại đại hội võ thuật.
Một người là sát thủ nổi tiếng trong những năm gần đây và được coi là thiên tài ngàn năm có một.
Nếu hai người đánh nhau thì e rằng cả thị trấn này sẽ đều bị ảnh hưởng.
Khi Lâm Phi và Chu Tường đi tới một cửa hàng nhỏ ngồi xuống một lát, gã đầu trọc đưa Lâm Tử đi ngang qua trước cửa hàng.
“Đừng, tôi muốn quay lại nơi tôi sống.” Trong giọng nói của Lâm Tử tràn đầy sự phản kháng, hiển nhiên lúc này Lâm Tử rất sợ hãi, âm thanh có chút run rẩy.
“Sao lại đừng, cô em đừng giả vờ nữa, từ lúc đi theo bọn này chẳng phải cô em đã quyết định vâng lời bọn này rồi sao? Việc đại ca bọn này thích cô em là may mắn của cô em đấy. Nếu cô em có thể là người phụ nữ của bất kỳ ai, tại sao không trở thành người phụ nữ của đại ca bọn này. Ít nhất đại ca của bọn này cũng có thực lực tuyệt đối đủ để cho cô em tận hưởng vinh hoa phú quý mà.”
Tên đầu trọc ấn vai Lâm Tử nói.
Hai người bắt đầu cãi nhau. Tên đầu trọc nhất quyết yêu cầu Lâm Tử đi cùng đại ca mình tối nay, nhưng Lâm Tử không đồng ý.
Lâm Phi không nhịn nổi nhìn Chu Tường nói: “Việc này cần tôi ra tay không?”
Chu Tường lắc đầu, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài, đi tới trước mặt Lâm Tử.
Lúc này, tên đầu trọc đã giơ bàn tay lên, định tát vào mặt Lâm Tử.
“Mày, lại là mày. Thật là âm hồn bất tán. Có phải là vừa nãy tao không đánh này, nên mày hiểu lầm, nghĩ tao là hạng người tốt gì đó?”
Ngay khi giọng nói của tên đầu trọc vừa dứt, một giọng nói trong trẻo vang lên. Cái tát của tên đầu trọc giáng mạnh vào mặt Chu Tường.
Chu Tường gương mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn, vô cảm.
Chu Tường nhìn Lâm Tử nói: “Nếu như em cần anh giúp đỡ, em biết đó, anh sẽ luôn đứng ở phía sau em, vì em anh có thể làm mọi thứ.”
Trên mặt Chu Tương hiện lên một nụ cười, lộ ra hai hàng răng, hắn cười rất ngốc.
Nhìn thấy Chu Tường như vậy, Lâm Tử không khỏi nhíu mày thật chặt, cũng không nói gì.
“Mẹ kiếp, mày không hiểu lời tao nói hay là mày cho rằng tai mình không nghe được?” Tên đầu trọc vừa nói, một tay đã túm lấy tóc Chu Tường, sắc mặt trở nên hung dữ. Khi đứng dậy, hắn trông rất hung ác.
Chu Tường vẫn nhìn Lâm Tử, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch như vậy.