Một lần nữa, gã Đầu trọc phát hiện Lâm Phi lại nắm lấy tay mình. 

Chuyện này làm sao có thể tha thứ được, cho dù tình huống này là trùng hợp hay là cái gì khác, gã Đầu trọc cảm thấy đây là chuyện gã căn bản không thể tiếp nhận. 

Đương nhiên, nếu Đầu trọc biết chuyện Lâm Trạch Dương vừa làm, gã nhất định sẽ không hành xử như vậy. Đi bộ suốt chặng đường tới đây, ba sát thủ nổi tiếng trong giới sát thủ đã bị giết một cách lặng lẽ. 

Đã nhìn rõ rồi, im ắng không một tiếng động. 

“Chết tiệt, xuống địa ngục đi” Đầu trọc hét lớn, đầu gối của gã đụng phải bụng của Lâm Trạch Dương, đã hoàn toàn mất kiểm soát sức mạnh của mình, muốn ra tay giết chết Lâm Trạch Dương. 

Lâm Trạch Dương hơi nhướng mày, không hề di chuyển, một tay duỗi thẳng về phía trước, sau đó nhẹ nhàng ấn vào trán của gã Đầu trọc. 

Ít nhất nhìn bề ngoài, hành động của Lâm Trạch Dương trông rất nhẹ nhàng, giống như chuồn chuồn chạm nước, thậm chí cũng chưa chắc có thể tạo ra bất kỳ gợn sóng nào xuất hiện trên mặt hồ. 

Đầu trọc nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương, suýt chút nữa thì cười lớn, khóe miệng đã tách ra, tiếng cười gần như tuôn ra. 

Nhưng chính vào lúc này, gã Đầu trọc phát hiện cơ thể mình đột nhiên mất kiểm soát, lùi về phía sau. 

Khuôn mặt Đầu trọc đầy kinh ngạc, gã không cảm nhận được sức mạnh của bàn tay Lâm Trạch Dương trên trán mình, thậm chí còn không cảm nhận được bàn tay của Lâm Trạch Dương. 

Không biết vì sao, Đầu trọc ngã về phía sau, rõ ràng động tác tiến về phía trước của gã rất mãnh liệt. 

Vào lúc đó, Đầu trọc cảm thấy như thời gian và không gian bị lẫn lộn. 

Cái quái gì đang diễn ra vậy? 

“Tốt nhất đừng tiến đến nữa, nếu không tao thực sự sẽ ra tay.” Lâm Trạch Dương lắc đầu với Đầu trọc, vẫn là không muốn ra tay. 

“Chết tiệt, đi chết đi.” Đầu trọc hét lớn, gã lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương một lần nữa, gã cảm thấy vừa rồi chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mình. Chưa bao giờ nghĩ rằng sở dĩ những chuyện kỳ lạ đó xảy ra là do Lâm Trạch Dương. 

Sau đó Lâm Trạch Dương duỗi tay ra, ấn lên trán của Đầu trọc. 

“Nếu đã như vậy, tao chỉ có thể ra tay.” Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn, hắn chưa bao giờ là một người thủ hạ lưu tình, càng không phải là người dễ bị bắt nạt. 

Đầu trọc trực tiếp ngã xuống đất, như một đống bùn, khuôn mặt của gã đã trở nên méo mó, đôi mắt vẫn mở to, nhưng trong mắt không còn tia sáng nữa, hoàn toàn ngất đi. 

Có tiếng ghế cọ xát với mặt đất, sau đó vài chiếc ghế rơi xuống đất. 

Một vài người đàn ông ngồi đó đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương. 

“Mày dám ra tay sao tiểu tử, thật không biết trời cao đất dày là gì, mày có thể không biết tao là ai, nhưng từ giờ mày không cần phải biết nữa.” Một người đàn ông trung niên nói với Lâm Trạch Dương. 

Người đàn ông trung niên này tên là Hứa Phi, hắn ta là thủ lĩnh một nhóm lưu manh ở địa phương, những năm gần đây hắn ta hiếm khi quay lại thị trấn Long Tỉnh. Hứa Phi mấy ngày nay mới trở về, mang theo một đám đàn em. 

Đám đàn em này của Hứa Phi đều dữ dằn, hung hăng đầy sát khí, xem ra đã làm rất nhiều chuyện xấu, còn dám tiếp tục làm những chuyện xấu hơn nữa. 

Điều quan trọng hơn là, lần trở về này của Hứa Phi khác hẳn với lần trước, hắn ta lái mấy chiếc xe sang về, tiêu tiền như nước, hoàn toàn không thấy xót. 

Hứa Phi, vốn đã là đại ca đám lưu manh ở đây, càng trở nên không ai ngăn cản và trở thành hoàng đế ngầm của thị trấn Long Tỉnh . 

Vì vậy, những gì Hứa Phi nói thực ra không hề cường điệu chút nào. 

Một số người dân địa phương nhận ra Hứa Phi, lúc này vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, ánh mắt họ nhìn Lâm Trạch Dương đầy thương cảm và thương hại, họ nói tên này động đến ai không động lại chọc vào đại ma đầu này. 

Hạo ca đằng kia không những không có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà còn cười khẩy, thậm chí không thèm để ý đến vết thương trên đầu. 

Hừ, tao đã bị nhục nhã như vậy, một kẻ quê mùa như Chu Tường còn không biết ở đâu xuất hiện thêm một tên tiểu tử, cũng như nhau đều không có ngoại lệ, tốt nhất nên đánh chết chúng cho tao. 

Để xem, không phải Hạo ca tao nhát gan không dám đánh trả, chỉ là đối phương quá mạnh. Tên ngốc kia nhất định là sợ đến nói không ra lời, liệu lát sau có tiểu tiện không tự chủ không. 

“Mày lại là ai? Bỏ đi, tao đã ra tay rồi, có ra tay nữa hay không tao cũng không quan tâm. Lên hết đi, tốt nhất là cùng nhau lên, đừng lãng phí thời gian của tao.” 

Lúc này, giọng nói bất lực của Lâm Trạch Dương vang lên, vừa nói vừa lắc đầu, hắn giơ ngón tay về phía Hứa Phi và đám người của hắn ta. 

“Hahaha, buồn cười quá, hôm nay tao mới nhận ra trên đời này quả thực có những kẻ ngu ngốc như vậy. Tốt, rất tốt. Hôm nay tao sẽ cho mày biết trên thế giới này không đơn giản như mày tưởng tượng. Đánh tên này cho tao, đến khi hắn cầu xin mới thôi, tao muốn thấy hắn quỳ xuống khóc lóc trước mặt tao.” 

Hứa Phi vừa vẫy tay vừa nói. 

Hai tên đàn ông to lớn bên cạnh Hứa Phi tiến về phía Lâm Trạch Dương. 

Lúc này DJ chơi nhạc đã rời đi, quán bar trở nên rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc, mọi người không dám phát ra âm thanh. 

Hai tên đàn ông to lớn mỗi người cầm một cái ghế định ném vào Lâm Trạch Dương. 

“Đợi đã.” bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. 

Sau đó, có người bước nhanh tới, đứng giữa Lâm Trạch Dương và hai tên đàn ông to lớn. 

“Phi ca, sao lại tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh đến chỗ của tôi, lại làm anh không vui chính là lỗi của tôi rồi. Xin tha thứ cho tôi, hãy cho tôi chút thể diện.” 

Đây là một người đàn ông trung niên, người phụ trách quán bar này, thực ra ông ta biết Hứa Phi. 

Hứa Phi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với người này. 

“Nếu Lục đệ đã nói như vậy, tôi nhất định phải nể mặt ông rồi.” 

“Cám ơn, cảm ơn. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng hảo tâm của Phi ca.” Ông chủ Lục nhanh chóng nói lời cảm ơn với Hứa Phi. 

“Mấy người còn đứng đó làm gì, còn không mau cút đi” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play