Chương 198 : Tao đã trở lại 

Phúc Nhạc là hai trạng thái mà người bình thường muốn sở hữu nhất vậy nên những người có cái tên này thường ít xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết. Đây không phải do tác giả tình cờ thêm vào vì phải có những suy nghĩ khắt khe của tác giả mới tạo ra được nó. 

Suy nghĩ kĩ lại thì thế giới này rất nhiều người như vậy nhưng người đặc biệt thì chỉ có vài người. Tức là khả năng vĩ nhân xuất hiện trong thường dân là rất thấp. Nhưng nhóm người Phúc Bá Nhạc Bá rất lớn vậy nên trong số bọn họ xuất hiện vài người có khả năng nổi trội cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt. 

Trùng hợp là Phúc Bá và Nhạc Bá chính là trụ cột của nhà họ Tạ, bọn họ chính là vệ sĩ được nhà họ Tạ phái đến bảo vệ Tạ Nhâm Trạch. Tuy rằng thân phận bọn họ chỉ là người ở nhưng trong nhà họ Tạ họ lại là người có vị thế, thậm chí là vị thế rất cao. 

Lý Tuyết Tinh dù đã rời khỏi gia tộc một khoảng thời gian rất lâu nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của hai người này. Lông mày cô nhíu chặt, tâm trí bây giờ đã đặt ở hiện thực. 

Thế nhưng cơ thể Lý Tuyết Tinh vẫn đứng yên vì Lý Nghị - cha của cô đang nắm chặt tay cô, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, ý đồ cảnh cáo vô cùng rõ ràng. 

Lý Tuyết Tinh dù không sợ sự cảnh cáo của cha mà khổ nỗi cánh tay ông quá mạnh nên cô không thể nhúc nhích được. Đúng lúc này thì Nhạc Bá đã tiến vào trong biệt thự. 

“Mày là ai? Tới chỗ này làm gì? Sao lại không thông báo một tiếng!” Đệ tử của Huyết Minh phát hiện ra Nhạc Bá liền lớn tiếng quát. 

Nhạc Bá lạnh lùng nhìn qua tên đệ tử Huyết Minh này. Hắn ta cảm thấy bây giờ bản thân mình chính là tử thần đang đi gặt mạng, là Super Saiyan siêu tức giận. 

Đừng nhìn Phúc Bá đang ở tuổi trung niên mà hiểu lầm. Hắn là người yêu văn hóa 2D, là một fan trung thành của anime. Gây đây Nhạc Bá đang bị mê bộ “7 viên ngọc rồng”, hắn cảm thấy SonGoku thật sự quá đẹp trai. Khi chuẩn bị biến thành Super Saiyan, tóc và quần áo sẽ bay phần phật mà không cần gió, sau đó thì đánh đấm và giải cứu thế giới. 

Nhạc Bá đã là siêu cao thủ chuẩn bị bước sang cấp tiểu tông sư. Dù không còn khí phách nhưng hắn ta vẫn còn năng lực giết người bằng hái lá phi hoa nhờ có thể vận khí quanh thân. 

Vậy nên Nhạc Bá quyết định tập trung tinh thần, kích thích năng lượng từ xung quanh. Tóc hắn ta xõa xuống còn quần áo bắt đầu phồng lên. 

Sau đó Nhạc Bá lạnh lùng nhìn tên đệ tử của Huyết Minh kia, lên tiếng: “Mày không xứng nói chuyện với tao. Gọi minh chủ của chúng mày ra đây.” 

Nhạc Bá cảm thấy câu nói này của mình cực kỳ khí thế, chắc chắn rất giống SonGoku, hơn nữa ánh mắt cũng rất giống. 

“Mày bị điên à?” Đột nhiên có một giọng nói lớn vang lên. Đệ tử Huyết Minh vốn đang rất sợ hãi, không biết là yêu ma quỷ quái từ nơi nào đến mà có thể làm tóc dựng thẳng lên. Thế nhưng giọng nói kia vang lên khiến ánh mắt nhìn Nhạc Bá của hắn cũng thay đổi. Giờ hắn nhìn tên này lại giống một tên tâm thần hơn. Khóe miệng Nhạc Bá giật giật. Hắn ta đã tỉ mỉ tạo ra một bầu không khí khiến người ta nhớ lại cũng phải sợ mà giờ lại bị nói thành một tên điên. 

“Mày đáng chết.” Nhạc Bá cố nhớ một số đoạn cao trào trong tiểu thuyết. Cao thủ thường sẽ không nói nhiều. Cái gọi là vừa ngầu vừa điên chính là thế này. 

Bộp. 

Một âm thanh trầm đục vang lên làm Nhạc Bá ngẩn người, gương mặt lộ ra vẻ căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía trước. Người này xuất hiện từ lúc nào mà sao ra tay ra hắn đều không phát hiện ra. 

“Thấy chưa, tôi đã nói nó là thằng điên mà. Nửa đêm rồi không ngủ còn chạy tới đây giả quỷ.” Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn thoáng qua tên đệ tử Huyết Minh rồi lại nhìn Nhạc Bá. 

“Mày mới là thằng điên.” Nhạc Bá rất tức giận. Hắn muốn nổi điên, không một ai có thể ngăn được hắn. 

Bốp. 

Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên. Lần này Lâm Trạch Dương vả vào đầu Nhạc Bá. Nhạc Bá ngây người thêm lần nữa. Hắn ta cảm thấy rất tủi thân, sao một câu mà cũng không cho người ta nói chứ. 

“Mày còn không nhận mày bị điên sao? Tao ghét nhất là loại người khẩu thị tâm phi.” Lâm Trạch Dương nhàn nhã nhìn Nhạc Bá. 

Nhạc Bá trên đầu đã đầy vệt đen. Hắn cảm thấy không cần phải che giấu thực lực nữa, phải cho thằng nhóc cuồng vọng trước mắt mình biết thế nào là lễ độ. Hắn ta siết chặt tay. 

Chát. 

Lại thêm một tiếng nữa, lúc này Nhạc Bá đã xém ngã nhào về phía trước. Lâm Trạch Dương đã mạnh tay hơn. Anh thấy hơi tức giận: “Sao bây giờ mấy thằng điên chẳng nghe lời gì vậy. Mau thừa nhận là mày bị điên đi.” 

Mẹ nó, mày mới là thằng điên. Tao là Super Saiyan SonGoku thiên địa vô song, tao muốn biến hình. 

Cơn giận của Nhạc Bá đã đến giới hạn. Không thể không nói, văn hóa 2D bây giờ vẫn còn nhiều ảnh hưởng tiêu cực tới con người. Nhạc Bá bây giờ đã là một ông chú trung niên nhưng vẫn không khống chế được bản thân. 

Bốp. 

“Mày câm rồi à? Lúc nãy còn lải nhải lắm mà. Sao giờ im rồi?” Lâm Trạch Dương không nhịn được tát thêm một cái. 

Nước mắt Nhạc Bá đã chảy ra. Hắn đang cảm thấy đau nhưng cái quan trọng hơn là hắn cảm giác người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình kia có lẽ mới là Super Saiyan thật. Bản thân hắn ta dù vùng vẫy thế nào cũng không thể tránh thoát được những cú tát của người đó. Lúc bị Lâm Trạch Dương vả, trong đầu Nhạc Bá xuất hiện 7749 cách giải quyết nhưng lại chẳng có cách nào khả thi. Vậy nên cuối cùng hắn ta vẫn phải đưa đầu cho Lâm Trạch Dương đánh. 

Nhạc Bá cảm thấy quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chuẩn bị há miệng xuống nước trước. 

Chát chát chát. 

Những tiếng trầm đục lại tiếp tục vang lên, tay Lâm Trạch Dương liên tục vỗ vào đầu Nhạc Bá. 

“Sao lại không nói gì, mày giả câm đấy à? Tao ghét nhất loại người hỏi không nói đấy. Trả lời mau! Nếu không trả lời tao đánh chết mẹ mày đấy.” 

Lâm Trạch Dương vừa vả Nhạc Bá vừa nói. 

Lần này nước mắt của Nhạc Bá thật sự rơi xuống. Đầu tiên là vì đau, thứ hai là vì tủi thân. Người ta cũng muốn nói chuyện mà! Nhưng mày có cho quái đâu? 

Sau đó Nhạc Bá đầy tủi thân nằm sấp dưới đất không động đậy. 

Lâm Trạch Dương lắc đầu nhìn Nhạc Bá: “Từ lần sau buổi tối còn có mấy thằng điên tới thì cứ xử lý như này, biết chưa?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play