Chương 197: Gan to bằng trời
Trên đời này sao có thể có người như vậy được.
Rõ ràng là vì một người phụ nữ nên mới có cơ hội trốn thoát nhưng khi rời đi thế mà vẫn ba lần quay đầu lại. Cậu đang giả vờ cho ai xem? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Lúc này cậu đã sợ hãi đến mức chân run cả lên.
Lý Nghị đang ra sức nén cơn tức giận xuống sau đó thu ánh mắt lại nhìn sang Lý Tuyết Tinh: "Chuyện này con phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt Lý Nghị rất nghiêm túc và lạnh nhạt. Trong mắt cô ta chứa đầy sự trách móc.
Lý Tuyết Tinh gật đầu, nghiến chặt răng nói: "Con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng mà."
"Rất tốt, ba hy vọng con có thể không phụ lời nói của mình. Bây giờ hãy đi cùng ba." Lý Nghị lạnh nhạt nói câu này với Lý Tuyết Tinh sau đó quay người đi luôn.
Rất nhanh Lý Nghị đã sai người cẩn thận khiêng Tạ Nhâm Trạch và đưa Lý Tuyết Tinh đến biệt thự của nhà họ Tạ.
Người của nhà họ Tạ vừa nhìn thấy bộ dạng của Tạ Nhâm Trạch ngay lập tức nổ tung. Tất cả mọi người đều tỏ ra rất tức giận, trừng mắt nhìn người nhà họ Lý, thậm chí còn có người muốn ra tay.
Lý Nghị vội vàng xin lỗi, dáng vẻ rất tàn tạ. Khi đối mặt với Lý Tuyết Tinh và Lâm Trạch Dương khó có được vẻ thờ ơ, chỉ tay năm ngón giống như một con chó giữ nhà. Chẳng qua là ông ta không có đuôi để vẫy.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch tỉnh lại.
"Lâm Trạch Dương, cái tên đệ tử của Huyết Minh chết tiệt, hắn đáng chết!" Tạ Nhâm Trạch vừa mở mắt ra đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương, tiếp đó càng tức giận hơn.
Cuối cùng Tạ Nhâm Trạch cũng biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó, hắn ta trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tuyết Tinh sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: "Phúc Bá, cháu chắc chắn phải báo thù chuyện này. Cháu không chỉ muốn giết tên nhãi kia mà còn muốn khiến toàn bộ Huyết Minh biến mất hoàn toàn."
Nói tới đây Tạ Nhâm Trạch đã hung dữ nghiến răng nghiến lợi: "Phúc Bá, chú đi mời Trương trưởng lão đến đây. Cháu không muốn có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra đâu."
Tạ Nhâm Trạch đứng dậy, không thèm nhìn nhà họ Lý mà nhìn đệ tử nhà họ Tạ ra lệnh: “Tất cả mọi người nghe đây. Bây giờ hãy đi theo tôi, trừ khử tận gốc Huyết Minh.”
Tạ Nhâm Trạch sải bước ra ngoài cửa, sau đó một đám đệ tử nhà họ Tạ cũng đi theo sau.
Bị gọi là người đàn ông trung niên được gọi là Phúc Bá suy nghĩ một hồi, vẫn rời khỏi quân đội đi vào nơi biệt thự Võ Đang. Mặc dù cách thức của thiếu gia có vẻ không đúng lắm nhưng nếu người của Huyết Minh đã dám làm tới bước này, họ phải gánh chịu hậu quả không nhỏ. Không phải ai cũng có thể ức hiếp nhà họ Tạ.
Rất nhanh Phúc Bá đã tìm được Trương trưởng lão. Bởi vì nhà họ Tạ và Võ Đang có mối quan hệ chặt chẽ với nhau vì thế người khác có lẽ rất khó để gặp được Trương trưởng lão. Phúc Bá thì có thể.
Phúc Bá kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, mặt mong đợi nhìn Trương trưởng lão: "Trương trưởng lão, vẫn hy vọng ông sẽ đứng ra bảo vệ lẽ phải, trả cho nhà họ Tạ chúng tôi thanh danh. Nhà họ Tạ chúng tôi sẽ ghi nhớ đoạn ân tình này."
Phúc Bá đây là đang đưa ra lời đe dọa và hứa hẹn với Trương trưởng lão bởi vì này là chuyện đại diện cho nhà họ Tạ. Trương trưởng lão ông không thể từ chối được. Từ chối chính là lật mặt với nhà họ Tạ chúng tôi còn không chối từ thì sẽ là bạn tốt của chúng tôi. Sau này nếu tôi có hai viên kẹo sẽ chia cho ông một viên.
Phúc Bá cũng chưa bao giờ nghĩ Trương trưởng lão sẽ chối từ chuyện như này, dù sao cũng chỉ là một Huyết Minh thôi mà, mặc cho không có Trương trưởng lão, việc đối phó với một Huyết Minh cũng không phải là việc quá dễ dàng với nhà họ Tạ.
Sở dĩ đến tìm Trương trưởng lão là vì yêu cầu của thiếu gia, cũng có thể coi như thêm một lớp an toàn.
Lúc này trong lòng Trương trưởng lão thật sự rất cay đắng. Tại sao lại là Huyết Minh? Nếu là một gia đình khác, cho dù là gia đình quý tộc hạng nhất như nhà họ Trần, Trương trưởng lão ông ta cũng sẽ không nói một lời, lập tức xắn tay áo lên làm. Nhưng mà đó chính là Huyết Minh đấy. Chàng trai trẻ đáng sợ đó đang ở Huyết Minh.
Phải biết Trương trưởng lão đã gặp chàng trai trẻ đó hai lần. Cả hai lần đều suýt bị đánh thành tàn tật. Nhìn dáng vẻ chàng trai trẻ đó dường như còn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình.
Ai mà biết cái tên đó có phải là một chàng trai trẻ không hay cũng có thể là một ông già nhiều tuổi nào đó rất biết giữ gìn vẻ đẹp và đang giả nai.
Nghĩ tới đây, Trương trưởng lão không kìm được nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Phúc Bá, Trương trưởng lão hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng khó khăn nói: "Đi thôi."
"Được." Phúc Bá đi được một đoạn cuối cùng phát hiện có điều gì đó không ổn, Trương trưởng lão lại còn đứng đó không hề nhúc nhích.
“Trương trưởng lão?” Phúc Bá không nhịn được gọi Trương trưởng lão.
"Biết rồi, biết rồi. Đi, đi, đi." Trương trưởng lão bực mình nói câu như vậy nhưng vẫn không bước đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác Trương trưởng lão đành phải bước lên một bước.
Suốt dọc đường đi này, trong lòng Trương trưởng lão lại có vạn điều không bằng lòng, không ngừng cằn nhằn: “Đây chỉ là một đệ tử bình thường của Huyết Minh mà thôi, mình sẽ dạy dỗ cậu ta một chút. Người đó chắc sẽ không tức giận nhỉ. Có lẽ sẽ không ra tay đâu, chắc chắn không ra tay mà, yên tâm đi, Trương trưởng lão.”
Phúc Bá nhìn thấy Trương trưởng lão liên tục cằn nhằn suốt dọc đường nhưng thật không tốt nếu đi hỏi Trương trưởng lão có chuyện gì, chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ đi tiếp.
Người của nhà họ Tạ rất nhanh đã đến được bên ngoài biệt thự của Huyết Minh. Người nhà họ Lý cũng đi theo đến.
Lúc này Lý Tuyết Tinh cau chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lâm Trạch Dương chắc đã rời đi rồi, ban nãy anh cũng nhìn ra được tình huống như thế có lẽ sẽ không ngốc nghếch mà quay lại nơi này đâu.
Chỉ cần Lâm Trạch Dương không ở đây thì tốt. Tuy nhà họ Tạ là gia đình quý tộc ngầm nhưng cũng sẽ không tùy ý ra tay với người bình thường, chỉ hy vọng sau này Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ xuất hiện trong giới hạn nhận thức của gia đình quý tộc ngầm nữa.
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà. Lâm Trạch Dương tôi rất giỏi, cậu thua rồi. Đưa tiền, đưa tiền đây." Đột nhiên trong biệt thự vang lên một trận cười sằng sặc.
Hóa ra sau khi Lâm Trạch Dương quay lại biệt thự của Huyết Minh, rảnh rỗi không có việc gì làm nên chơi bài cùng các đệ tử của Huyết Minh. Sau đó đã thắng nên Lâm Trạch Dương mới bật cười lớn.
Tạ Nhâm Trạch nghe thấy tiếng cười của Lâm Trạch Dương, tức giận tới mức như muốn nổ tung. Sau khi phế bỏ mình tên kia thế mà lại dám ung dung tự tại như vậy. Có phải hoàn toàn không coi Tạ Nhâm Trạch là gì sao? Có phải cũng luôn không coi trọng nhà họ Tạ không?
Hít một hơi thật sâu, Tạ Nhâm Trạch nhẹ nhàng xua tay: "Nhạc Bá đi vào bảo người của Huyết Minh cút hết ra ngoài, cháu muốn họ không cười nữa."