"Chủ quản đại nhân, bây giờ chắc tao nên gọi mày là chủ quản đại nhân đúng không? Bây giờ mày đang định tan làm sao? Chắc là mày không có xe đâu nhỉ? Có cần tao đưa mày về hay không? Mang tiếng là một chủ quản, vậy mà ngay cả một chiếc xe cũng không mua được." 

Trước tòa nhà của người phụ nữ tên Kiều Lan, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt châm chọc. Đối với việc Lâm Trạch Dương được thăng chức làm chủ quản, Trình Mạnh Cường là phó chủ quản đương nhiên cực kỳ tức giận, nhưng có cách gì chứ? Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng lời nói để nhục nhã anh một chút. 

"Mày là chủ quản mà ngay cả xe cũng không có được một cái, tao chỉ là phó chủ quản mà vẫn có xe, mày nhìn xem cho dù mày là chủ quản thì có lợi ích gì chứ?" 

Lâm Trạch Dương nghe xong, lúc này con mắt liền sáng lên, đây thực sự là đĩa bánh từ trên trời đến rơi xuống, được ngồi xe về nhà mà không phải mất tiền. 

"Cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt, anh mau lái xe tới đây đi, tôi đứng ở đây đợi." Trên mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy cảm kích nói với Trình Mạnh Cường. 

Khóe miệng hắn co rúm lại, cái tên Lâm Trạch Dương này vốn không phải là người bình thường, mình vừa dùng giọng điệu châm chọc nói chuyện với hắn, trên mặt còn hiện lên sự trào phúng, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu là người bình thường thì vào lúc này không phải đều nên tức giận bỏ đi à? 

Trình Mạnh Cường đột nhiên lại nhớ tới một màn trong quá khứ, phát hiện ra Lâm Trạch Dương thực sự là loại người không thông minh, tại sao mình lại muốn chọc tức loại người như này chứ? Không phải tự đi tìm đau khổ cho bản thân sao? 

Đột nhiên hắn cảm thấy rất hối hận, nhưng mà bên cạnh còn có mấy đồng nghiệp cũng đang đợi xe taxi khác, hắn ta cũng không thể lật lọng được. 

Kết quả là, Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đi bộ đến bãi đậu xe. 

Mà đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ô tô gầm rú, sau đó một chiếc Ferrari lao tới. Không, không phải Ferrari, sau Ferrari là Lamborghini, mà sau Lamborghini là Maybach. 

Nơi này là tòa nhà văn phòng rất cao cấp ở trung tâm thành phố nên có nhiều xe sang xuất hiện cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, mọi người xung quanh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cho rằng là một Tổng giám đốc nào đó đến đây họp. 

Mắt của Trình Mạnh Cường sáng rực lên, nhìn ba chiếc xe sang trọng kia, trên mặt hiện đầy sự ghen tị, nói: "Chiếc Ferrari 911 phía trước là kiểu cũ, còn là phiên bản kỷ niệm, so với kiểu mới nhất còn đắt tiền hơn. Chiếc Lamborghini phía sau này là kiểu kinh điển nhất, hiện tại đã hết hàng. Chiếc Maybach phía sau, quả thực chính là đang đốt tiền, nếu như khi tôi còn sống có thể ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy một lần, cuộc đời cũng coi như là đáng giá." 

Nói đến đây, Trình Mạnh Cường nhìn Lâm Trạch Dương đang đứng một bên, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh, lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói: "Đừng nhìn nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời mày cũng không bao giờ ngồi được lên chiếc xe như vậy, đúng là tên nghèo kiết xác." 

"Ồ, sao chị lại tới đây, mặc quần áo vào xong, em sắp không nhận ra chị rồi." Lâm Trạch Dương cười ha hả đi về phía trước. 

Ba chiếc xe đồng thời mở cửa xe, sau đó bốn người đàn ông mặc âu phục màu đen vây quanh một người phụ nữ đi tới. 

Người phụ nữ này mặc trên người một chiếc váy liền đơn giản, khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài, toát ra vẻ sang trọng, trên người tỏa ra khí chất, cao đến một mét tám. 

Trình Mạnh Cường đột nhiên không nhịn được cách xa khỏi Lâm Trạch Dương một chút, tên điên này thực sự không muốn sống nữa rồi, ngay cả một người phụ nữ như vậy cũng dám trêu chọc, có lẽ một lúc sau, bốn vệ sĩ mặc vest sẽ điên cuồng đè Lâm Trạch Dương xuống đất đánh cho một trận. 

Nhưng không ngờ, mặt người phụ nữ kia lại hơi ửng đỏ, nói: "Lâm tiên sinh, tại sao anh lại thích nói đùa như vậy." 

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc nói: "Tôi không nói đùa đâu, là thật đấy, cô mặc quần áo vào, tôi sắp không nhận ra cô rồi." 

Gương mặt của người phụ nữ kia hoàn toàn đỏ lên, không biết nên nói cái gì, đành phải vội vàng làm tư thế mời với Lâm Trạch Dương, nói: "Lưu tiên sinh sai tôi đến đón Lâm tiên sinh." 

Lâm Trạch Dương cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi vào trong xe. 

Bùm bùm bùm… 

Ba chiếc xe siêu tốc đồng thời khởi động, phát ra tiếng vang mãnh liệt, làm cho trái tim người ta cũng không nhịn được nhảy lên theo. 

Trình Mạnh Cường ngẩn cả người đúng ở nơi đó, những người có này sao lại tới đón Lâm Trạch Dương, mà anh vừa nói là có ý gì, chẳng nhẽ anh phát sinh ra chuyện gì với người phụ nữ mà đến nhìn thì hắn ta cũng không dám nhìn thẳng sao? 

Đúng vào lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, Lâm Trạch Dương vươn đầu, vẫy vẫy tay với Trình Mạnh Cường. 

Trình Mạnh Cường theo bản năng khom lưng đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, giống như là thái giám nịnh nọt của hoàng đế thời cổ đại. 

"Tôi không ngồi xe của anh, chỉ muốn nói cho anh biết một chút, anh không cần khách khí như vậy." 

Nói xong, Lâm Trạch Dương chui vào cửa sổ xe, sau đó ba chiếc xe liền ầm ầm một tiếng đi về phía trước, chỉ để lại hắn còn đang khom lưng ở nơi đó làm ra một bộ dạng lắng nghe. 

Trình Mạnh Cường rối bời. 

Lâm Trạch Dương ngồi ở hàng sau, người phụ nữ kia ngồi ở hàng trước. 

Người phụ nữ này chính là người lần trước Lưu Uy gọi tới đón Lâm Trạch Dương. Trời đất chứng giám, anh thật sự không phát sinh bất cứ quan hệ với cô. 

Chỉ có điều, trước đó người phụ nữ nữ này không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ sườn xám, vì vậy Lâm Trạch Dương cảm thấy khi người phụ nữ này khoác thêm một chiếc áo nhìn rất khác, chỉ là lúc nói chuyện biểu đạt không đủ rõ ràng mà thôi. 

Đúng vậy, chẳng qua là năng lực biểu đạt của Lâm Trạch Dương không tốt mà thôi. 

"Lưu Uy bảo tôi qua đó để làm gì chắc cô cũng biết, tôi đang phải bề bộn nhiều việc, nếu anh ta không cho tôi một lời giải thích tốt, tôi nhất định sẽ tức giận." Lâm Trạch Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn người phụ nữ nói. 

Người phụ nữ quay đầu lại, cô phát hiện ra ở chung với Lâm Trạch Dương đúng là một việc vô cùng khó khăn, trước đó cô còn cảm thấy ông chủ của mình coi trọng anh như vậy, cô có thể phát triển một chút với anh. Hiện mới nhận ra đây vốn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được. 

"Lưu tiên sinh nói, trận đấu quyền anh sắp bắt đầu, Lâm tiên sinh muốn qua xem thành quả huấn luyện của anh một chút." Người phụ nữ sửa sang lại cảm xúc của mình nói. 

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không vui, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi?" 

Khóe miệng người phụ nữ co rút, anh không phải huấn luyện viên sao? Sao lại không liên quan đến anh? Còn bộ mặt không vui của anh là sao? Bao nhiêu người tốn vô số tâm tư, cũng không có cách nào tới gần ông chủ đấy được không? 

"Lưu tiên sinh còn nói nếu thắng sẽ cho Lâm tiên sinh tiền." Người phụ nữ đột nhiên nhớ ra lời phân phó của ông chủ, nhưng sau khi cô vừa nói ra, liền có chút hối hận, người giống như Lâm Trạch Dương chẳng nhẽ còn để ý đến chút tiền này, đây chẳng lẽ không phải một loại vũ nhục với anh sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play