"Không muốn chết thì đứng hết lên cho tôi." Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ nhìn về phía mười người té trên mặt đất.
Mười người kia mặc dù rất khó chịu, cảm giác toàn thân đều rã rời nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên.
"Bắt đầu từ lúc này, các người lập tức vác năm mươi cân đi bộ năm mươi dặm, không thể dừng lại nghỉ giữa đường, một người dừng lại, tất cả sẽ bị phạt. Thời gian ba giờ. Sau ba giờ, chỉ cần có một người trong các người không trở lại nơi này thì tất cả đều bị phạt."
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn mười người này nói, dù sao cũng đã đồng ý với Lưu Uy huấn luyện những người này, đương nhiên Lâm Trạch Dương phải làm việc.
Nói thật, nếu là bình thường, chút huấn luyện ấy đối với những người đã được tăng cường thể chất không thể coi là người thường như bọn họ đương nhiên không đáng nhắc tới. Nhưng lúc này, ngay cả vận động bọn họ cũng khó khăn, đây không phải là muốn làm khó bọn họ sao.
Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật, cảm thấy Lâm Trạch Dương đang gây khó dễ, rất có thể sẽ khiến mười người này phản ứng lại. Nhưng không ngờ mười người kia vậy mà đều đứng thẳng dậy, sau đó lớn tiếng nói với Lâm Trạch Dương: "Đã rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Ngay sau đó, Lưu Uy lập tức nhìn thấy mười người kia đều tự về nơi đóng quân, lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân chuẩn bị bọc hành lý, sau đó bắt đầu đi bộ.
Bọn người kia trở nên nghe lời như vậy từ bao giờ vậy? Trước kia Lưu Uy nói bọn họ đi bộ, bọn họ sẽ giậm chân tại chỗ, nói bọn họ uống nước, bọn họ sẽ ăn cơm, nói bọn họ huấn luyện, bọn họ lập tức đi ngủ.
Lâm Trạch Dương đi tới bên người Lưu Uy, nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước, sau đó tôi sẽ bổ sung một phần kế hoạch huấn luyện cho ông."
Nói xong, Lâm Trạch Dương khoát tay áo, nhanh chóng đi về phía trước.
Lưu Uy vội vàng muốn gọi Lâm Trạch Dương lại, Lâm Trạch Dương sao có thể đi như vậy chứ, để một mình Lưu Uy ông ở lại giám sát mười người này, Lưu Uy cảm thấy mình rất thiệt thòi, rất vất vả.
Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên vòng trở về.
Trong nháy mắt Lưu Uy cảm động muốn rơi lệ đầy mặt, Lâm Trạch Dương vẫn rất có nghĩa khí.
Lâm Trạch Dương vươn một bàn tay ra, nói: "Đưa tôi chìa khóa xe, nơi này rất khó gọi xe, hơn nữa gọi xe cũng cần tiền."
Lưu Uy rất muốn từ chối Lâm Trạch Dương, đưa xe cho cậu vậy tôi đây đi bằng gì, người này sao có thể như vậy chứ.
Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.
Buổi sáng, thời điểm Lâm Trạch Dương vừa tới công ty. Rất nhanh, Lâm Trạch Dương phát hiện ánh mắt người trong công ty nhìn mình có chút không thích hợp. Nói như thế nào nhỉ, những ánh mắt đó có chút khó hiểu, mang theo một tia dò xét.
"Lâm Trạch Dương, tại sao hai ngày nay mày luôn đi muộn về sớm? Mày không muốn làm việc nữa đúng không?" Trình Mạnh Cường đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương.
Mấy ngày gần đây, vì Lâm Trạch Dương muốn đưa đón Manh Manh, còn vì chuyện của Lão Cố và Lưu Uy nên thường xuyên lơ là công việc, đây cũng là sự thật.
Đối với một nhân viên văn phòng mà nói, vô cớ nghỉ làm là một chuyện trí mạng, trừ tiền lương chỉ là chuyện nhỏ, có khả năng còn bị đuổi việc.
Trình Mạnh Cường tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Lâm Trạch Dương nên một mực muốn tới nhằm vào Lâm Trạch Dương một chút, hắn ta cũng không quên, trước đây không lâu khi hắn ta chuyển vào nhà mới ở, Lâm Trạch Dương đã sỉ nhục mình.
Lâm Trạch Dương không thèm quan tâm nói: "Anh là ai, đây là việc của bộ phận nhân sự, liên quan cái rắm gì đến anh."
Trình Mạnh Cường giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng không dám nói tiếp, hắn ta còn bị Lâm Trạch Dương chụp được mấy bức ảnh không đứng đắn.
"Chà, tôi khát nước, đi rót cho tôi cốc nước." Lâm Trạch Dương cười nhìn về phía Trình Mạnh Cường chuẩn bị rời đi.
Trình Mạnh Cường cảm thấy trong ngực mình lại mất kiểm soát, bắt đầu phập phồng một cách điên cuồng. Nhưng nghĩ đến những bức ảnh không đứng đắn kia, Trình Mạnh Cường chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu, sau đó cầm cốc của Lâm Trạch Dương đi rót nước.
Một số đồng nghiệp chung quanh đã sớm chú ý đến Lâm Trạch Dương, bọn họ đều cảm thấy lần này Lâm Trạch Dương chết chắc rồi, anh đã lơ là công việc mà không có lý do nhiều lần như vậy. Tuy rằng Trình Mạnh Cường không phải người của bộ phận nhân sự nhưng hắn ta là phó quản lý đấy, có quyền giám sát Lâm Trạch Dương.
Lại không thể ngờ được Trình Mạnh Cường hung hăng xông về phía Lâm Trạch Dương, rồi lại đi rót nước cho Lâm Trạch Dương.
"Đây là cái quỷ gì? Anh cho tôi uống nước lạnh sao? Mau đi lấy cốc khác." Miệng Lâm Trạch Dương còn chưa đụng tới cốc nước đã kêu lên.
Trình Mạnh Cường cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, lại đi rót nước.
Nhóm đồng nghiệp há hốc mồm ngạc nhiên.
"Đây lại là cái quỷ gì? Anh muốn tôi bỏng chết sao? Tôi muốn nước ấm, hiểu chưa? Nước ấm." Môi Lâm Trạch Dương vẫn không đụng tới cốc nước.
Trình Mạnh Cường thiếu chút nữa cắn nát răng, tay nắm chặt thiếu chút nữa bóp nát cốc nước, gân xanh nổi lên dữ dội, nhưng vẫn xoay người đi rót nước.
Miệng của nhóm đồng nghiệp mở to đến mức có thể nhét hai quả trứng gà vào.
Đây là xảy ra chuyện gì? Trình Mạnh Cường không phải phó quản lý sao? Lâm Trạch Dương không phải chỉ là một nhân viên bình thường à? Người làm sai việc không phải là Lâm Trạch Dương hả? Tại sao hiện tại người bị trừng phạt lại là phó quản lý Trình Mạnh Cường vậy?
Lúc này Trình Mạnh Cường thật sự muốn hất cốc nước trong tay lên mặt Lâm Trạch Dương. Mình bị đứt sợi gân nào hay sao? Đang yên ổn đi gây khó dễ cho Lâm Trạch Dương làm cái gì.
Cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng buông tha cho Trình Mạnh Cường, cầm lấy cốc, vô cùng đắc chí mà uống nước ấm, vui vẻ mở máy tính.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương đứng lên khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi đón Manh Manh tan học buổi trưa.
Lúc này Tạ Nghi đi tới, chặn Lâm Trạch Dương lại.
Chuyện lần trước Tạ Nghi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội cảm ơn Lâm Trạch Dương một chút nhưng vẫn chưa có cơ hội. Tuy nhiên, hiện tại Tạ Nghi đến cũng không phải vì vấn đề này.
"Lâm Trạch Dương, anh lại muốn trốn việc sao? Anh không thể tiếp tục trốn việc, tôi nghe nói đã có người tố cáo anh. Anh còn như vậy rất có thể sẽ bị công ty đuổi việc đấy." Tạ Nghi lo lắng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lại lộ vẻ không sao cả, nói: "Yên tâm, chẳng có việc gì đâu."
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi ra khỏi công ty.
Tạ Nghi còn muốn gọi Lâm Trạch Dương lại, nhưng Lâm Trạch Dương đã đi xa.
Nhìn bóng dáng Lâm Trạch Dương, sự lo lắng trên mặt Tạ Nghi ngày càng rõ ràng, có thể trước kia Lâm Trạch Dương chưa từng đi làm chính thức, cũng không biết công ty có quy định nghiêm ngặt, Lâm Trạch Dương trốn việc không có lý do như vậy, cho dù thần tiên cũng không cứu được anh ấy, nhất định anh ấy sẽ bị đuổi việc. Hiện tại nên làm gì bây giờ?
Tạ Nghi có chút sốt ruột nhưng không có biện pháp nào nên càng thêm sốt ruột.
Cùng thời gian đó, Trình Mạnh Cường cũng nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Lâm Trạch Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Trạch Dương, tao nhất định sẽ đuổi mày khỏi công ty."
Nói xong, Trình Mạnh Cường lại quay về nhìn màn hình máy tính.