Im lặng, hiện trường hoàn toàn chìm vào im lặng. 

Bây giờ ngoài im lặng thì bọn họ còn làm gì được nữa chứ? Thắng bại của trận đấu này còn phải xem sao? 

Lúc này Lâm Trạch Dương đã vượt qua lưới sắt rồi vòng trở về, mà người nọ thi đấu cùng Lâm Trạch Dương còn đang treo giữa lưới sắt kia kìa. 

Lúc này người nọ cũng không cảm thấy xấu hổ, cho dù hắn là người cười nhạo Lâm Trạch Dương lớn tiếng nhất, coi thường Lâm Trạch Dương nhất sau khi anh đến đây, lại là người kiêu ngạo nhất ở đây. 

Bởi vì lúc này hắn có thể nhìn rõ vị trí trên đỉnh đầu mình, chỗ vừa rồi Lâm Trạch Dương bám hai tay vào vậy mà lại bị kéo tạo ra một lỗ hổng thật lớn. 

Mỗi ngày người này đều huấn luyện ở đây, cho nên biết rất rõ độ bền của lưới sắt này, có lúc hắn cũng sẽ đặc biệt điên cuồng, nhưng chưa từng làm ra chuyện như vậy, thậm chí ngay cả hình dạng của lưới sắt cũng chưa từng thay đổi. 

Người này nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, anh ta còn là người sao? 

Lúc này Lưu Uy cũng sững sờ tại chỗ, vừa rồi ông ta còn lo Lâm Trạch Dương bị người của mình dọa nên mới đứng tại chỗ không động đậy, nhưng không nghĩ đến Lâm Trạch Dương lại mạnh mẽ như hổ xuống núi, như báo săn mồi, sức mạnh đã đạt tới loại trình độ khiến cho người ta trừng mắt cứng họng như này. 

Lâm Trạch Dương đi tới bên cạnh Lưu Uy, sau đó lại nhìn về phía chín người kia, nói: “Bây giờ tụi mày đã phục chưa?” 

Mười người này đương nhiên không phục, tất cả đều không phục, một màn Lâm Trạch Dương vừa thể hiện quả thật khiến bọn họ cảm thấy chấn động nhưng nếu chỉ như vậy đã muốn cho một đám người từng trải qua sóng to gió lớn đã nhìn quen biển máu núi xác nhận thua thì đúng là nói đùa rồi. 

Có thể bạn rất giỏi vượt lưới nhưng trên phương diện thực chiến cũng không phải chỉ cần bạn có thể lực và sức mạnh là có thể thắng được. 

Nhưng đương nhiên, bây giờ thái độ của mười người này cũng không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa, bọn họ có sự kiêu ngạo của mình, nhưng cũng bội phục người có bản lĩnh thực sự, cho nên lúc này bọn họ đều không lên tiếng, chỉ lộ vẻ mặt không phục thôi. 

Lâm Trạch Dương không khỏi lắc lắc đầu, nói: “Cho nên tao mới nói chúng mày là phế vật, nếu không phục thì lớn tiếng nói ra, im lặng không nói như vậy chả khác gì phụ nữ chân yếu tay mềm cả.” 

“Tao không phục.” Đột nhiên có một người đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Tao muốn thách đấu mày.” 

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Người khác nói cái gì thì nghe cái đó đi, còn muốn làm theo làm gì, chúng mày xem bản thân có phải ngu hay không vậy?” 

Mười người này sững sờ tại chỗ, đây là cái quỷ gì nữa vậy? Sao Lâm Trạch Dương có thể ngây thơ tới mức này, vào lúc này rồi còn muốn thể hiện trí thông minh nữa à. 

Người vừa đứng ra giật giật khóe miệng, sau đó nói: “Mày không dám chứ gì.” 

Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói: “Đương nhiên là tao không dám rồi.” 

Mười người kia đồng thời nở nụ cười, khóe miệng lại giương lên độ cong giễu cợt, quả nhiên Lâm Trạch Dương không có ưu thế ở phương diện thực chiến. 

Nhưng không ngờ ngay lúc này, giọng Lâm Trạch Dương lại vang lên: “Muốn lần lượt giáo huấn đám phế vật chúng mày thì phiền lắm, chúng mày lên một lượt luôn đi, đừng làm mất thời gian của tao nữa.” 

Nói xong, Lâm Trạch Dương lại ngoắc ngoắc tay với mười người này. 

Khóe miệng Lưu Uy lại tiếp tục giật, mình khó khăn lắm mới tạo cho Lâm Trạch Dương cơ hội một đấu một, sao Lâm Trạch Dương lại đem mọi chuyện trở về ban đầu rồi. 

Chẳng qua lúc này Lưu Uy cũng không nói được cái gì nữa, biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương thật sự đã khiến ông ta chấn động, có lẽ Lâm Trạch Dương thật sự có thể tạo ra một kỳ tích. 

“Tốt, vậy mày cũng đừng trách bọn tao thủ đoạn độc ác.” Chín người kia cũng đứng lên, bọn họ cũng không phải là chính nhân quân tử gì, lấy nhiều đánh ít giết chết đối thủ mới là ý nghĩa sinh tồn của bọn họ. 

Rất nhanh, mười người đã vây Lâm Trạch Dương vào giữa, họ đứng trên cùng một mặt phẳng, mỗi người đều đứng ở vị trí thích hợp, có thể đảm bảo trong thời gian ngắn nhất đi hỗ trợ bất cứ người nào, cũng sẽ không vì nguyên nhân không gian chật hẹp mà hạn chế hành động của mười người. 

Lâm Trạch Dương mày cũng không nhíu, đột nhiên có cảm giác hưng phấn. Đã rất lâu rồi anh không được chiến đấu với những người tinh nhuệ, cũng đã rất lâu rồi chưa được gặp một tiểu đội phối hợp ăn ý như vậy. 

Điều này làm cho Lâm Trạch Dương nhớ tới những ngày trước đây mình chỉ huy tiểu đội nghênh ngang khắp nơi ở Nam Phi. Mắt Lâm Trạch Dương càng ngày càng sáng, tâm trạng cũng càng ngày càng hưng phấn. 

Sau đó. 

Bùm bùm bùm. 

m thanh nặng nề không ngừng vang lên, cục diện trở nên thảm thương khiến người ta không nỡ nhìn. 

Lưu Uy ở một bên xem, miệng mở to hết cỡ, dường như khóe miệng cũng sắp nứt ra rồi, ông ta cảm giác linh hồn mình cũng bị Lâm Trạch Dương đánh bay lên chín tầng mây vậy. 

Người đầu tiên vọt về phía Lâm Trạch Dương, trực tiếp đấm lên mặt anh một cái. Lâm Trạch Dương quay người quét ngang chân ra. Người nọ lập tức nở nụ cười đắc ý, mục đích hắn tấn công phía sau Lâm Trạch Dương chính là muốn anh xoay người lại, để Lâm Trạch Dương mất cân bằng. Như vậy người phía trước Lâm Trạch Dương có thể bất ngờ tấn công anh. Mà cho dù người này có bị Lâm Trạch Dương đá bay cũng không thành vấn đề, bởi vì người bên cạnh hắn sẽ lập tức lao vào tấn công. 

Nhưng không ngờ một cước này của Lâm Trạch Dương quét ngang ra khiến người này cảm giác giống như bị sóng biển đánh vào, toàn thân trong nháy mắt đã rời khỏi chỗ, sau đó bay ngang về sau, tiếp đến đập vào người ở sau, cả hai người cùng bay ngược ra ngoài. 

Chỉ cần một cước, Lâm Trạch Dương đã đá bay hai người ra ngoài. 

Ngay sau đó, cũng không biết Lâm Trạch Dương di chuyển như thế nào, cơ thể nháy mắt trở về trạng thái cân bằng, anh hạ thấp trọng tâm, đấm một cú về phía trước, lại đánh bay kẻ muốn đánh lén anh ra ngoài. 

Sau đó, Lâm Trạch Dương lại nện một cú đánh bay hai người khác nữa. 

Chẳng mấy chốc mười người kia đã nằm ngã sõng soài trên mặt đất, cơ thể đều đang run lẩy bẩy, bọn họ muốn giãy dụa đứng lên nhưng không một ai còn đủ sức để cả. 

Đây căn bản không phải chiến đấu mà là tàn sát, Lâm Trạch Dương tàn sát mười người bọn họ. 

Nhìn mười người té trên mặt đất, Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhíu mày, vẻ mặt thất vọng, nói: “Quả nhiên chúng mày là phế vật mà.” 

Vừa rồi khó khăn lắm Lâm Trạch Dương mới có một chút hưng phấn, không ngờ chỉ mới nghiêm túc một chút mà đã… 

Lúc này khóe miệng Lưu Uy đã sắp nứt toác rồi, rốt cuốc Lâm Trạch Dương này là ai chứ, là cao thủ trong truyền thuyết sao? Trước kia Lưu Uy chỉ biết anh rất mạnh chứ chưa từng được chứng kiến tận mắt như vậy. 

Giờ đây ông ta mới biết được Lâm Trạch Dương mạnh tới mức nào, hắn chính là một con quái vật. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play