Nghe thấy Hạc Toại đáp bảo không sao, Tống Mẫn Đào lập tức không nhịn được mà lên tiếng trách móc anh: “Con nói xem thằng nhóc này, nếu như tối hôm qua con không ra khỏi cánh cửa trượt đó thì con đã không gặp phải tai họa thế này. Chỉ vì ra ngoài mua một cuộn màng bọc thực phẩm mà lại bị đâm một nhát, suýt chút nữa đến cả tính mạng cũng không còn rồi, không đáng!"
Hạc Toại liếc mắt nhận ra Chu Niệm đang nhìn mình, thế là không kiên nhẫn mà nói: "Mẹ, đừng nói nữa."
"Con còn không cho mẹ nói à?" Thương thì cho roi cho vọt, bản thân Tống Mẫn Đào là một người mẹ, bà ấy không nén được bắt đầu dông dài, càng nói càng hăng: "10 giờ tối hôm qua con gọi điện thoại cho mẹ, nói gì mà không tìm được màng bọc thực phẩm ở trong nhà. Mẹ bảo với con là đã dùng hết màng bọc thực phẩm rồi, vậy là con nói rằng sẽ đi ra ngoài mua. Khi đó mẹ đã nói là mẹ sẽ mua một cuộn và mang nó về nhà trong ngày mai, để con khỏi phải chạy ra ngoài đường giữa đêm hôm khuya khoắt, nhưng mà con thì lại không chịu nghe! Mẹ cũng muốn hỏi con, ở trong nhà cũng chẳng có đồ ăn thừa hay cơm nguội gì, vậy mà con lại không thể đợi nổi dù chỉ là một đêm, có phải là vì đang vội vã muốn bọc thứ gì đó lại đúng không?”
"..."
Chu Niệm đứng một bên, lắng nghe rồi cũng cảm thấy tò mò.
Đúng vậy, nếu như chỉ đơn giản là vì mua một cuộn màng bọc thực phẩm mà lại bị đâm một nhát thì thật là không đáng, rốt cuộc là muốn bọc thứ gì lại mà đánh đổi với cái giá lớn như vậy?
Cô nhìn Hạc Toại càng thêm chăm chú.
Cặp lông mi dài của Hạc Toại cụp xuống, che khuất đi đôi mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Không có gì ạ.”
Tống Mẫn Đào tức lắm mà không biết phải xả giận đi đâu: "Thằng nhóc chết tiệt này, có phải là con muốn làm mẹ giận đến nỗi tăng cả huyết áp thì mới cam tâm đúng không hả."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play