Trùng Sinh Về Năm Mất Mùa: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Dẫn Cả Nhà Chạy Nạn

Chương 43: Thay Phiên Gác Đêm


1 tháng

trướctiếp

Trong lòng nghĩ bụng: “Mẹ kiếp, thằng nhỏ này cũng hung tợn như cha nó. Hồi bé tao bị cha nó đánh, giờ lại bị thằng nhóc này dọa”.

Đại Điền nhìn vợ mình muốn ra hiệu cho nàng ta kéo mình đi.

Ai dè nàng ta còn không nhìn hắn, cuộn tay áo sẵn sàng đánh nhau với Lý Văn Tú.

Hắn ta tức quá muốn quay đầu bỏ đi, nhưng ngoài kia quá nhiều người coi chuyện, hắn ta cảm thấy mất mặt.

Lúc này lý trưởng thôn đang ở bên giếng, Đại Điền đưa mắt nhìn quanh rồi tủm tỉm chạy tới gần, lớn tiếng hô:

“Lý trưởng, đêm khuya hôm ấy chúng ta đã gian nan đuổi kẻ trộm nước đi, nhà Diệp Đại Phong không có ai ra tay, sao họ được phân nước?”.

Rồi xúi giục dân làng xung quanh: “Mọi người nói có đúng không?

Nước đã cạn dần, chúng ta vất vả mà còn chia không hết, còn bọn chúng thì không làm gì cả mà ngày nào cũng tới đây lấy nước”.

Một số người dân trong làng muốn dựa vào gia đình Diệp, trước đó không lâu cũng bị đuổi ra.

Nghe Đại Điền xúi giục, thấy giờ là cơ hội tốt để chống lại gia đình Diệp, bọn họ liền ồn ào:

“Không công bằng, không ra sức mà cũng được chia nước, chúng ta không chịu nổi”.

Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên đứng đó, mặt lạnh lùng nhìn đám ồn ào.

Lý trưởng cũng không ngăn cản đám đông, đợi một lúc mới nhìn Lý Văn Tú bằng ánh mắt như mong muốn nàng chấp nhận ý kiến dân làng.

Không đợi Lý Văn Tú cùng Diệp Minh Hiên mở miệng, mấy huynh đệ kết nghĩa của Diệp Đại Phong đứng ra.

Vĩnh Xương xụ mặt nói: “Gia đình Đại Phong sao không được phân nước? Chỉ vì họ không dậy giữa đêm bắt kẻ trộm nước sao?

Nhà bọn họ cách xa như vậy, đừng nói không nghe thấy, cho dù nghe được, trong nhà không phải phụ nữ thì là trẻ con, lại đây có thể giúp được gì?”

Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Thạch Đầu kéo cổ áo Đại Điền sang bên cạnh, lại nhìn thoáng qua lý trưởng, mới lớn tiếng nói:

“Trước kia Đại Phong lúc chưa tòng quân, ai gặp chuyện gì mà tìm ông ấy, ông ấy đã bao giờ từ chối chưa?

Hiện tại ông ấy không ở nhà, các người lại làm phiền vợ con người ta như vậy sao? Các người còn coi mình đàn ông không? Thật là làm nhục cả làng Diệp.

Các người không sợ Đại Phong trở về thanh toán với các người sao?” Nói xong, hắn ta còn ám chỉ nhìn về phía nhà của gia đình Diệp nữa.

Thím Vĩnh Xương thì lấy thùng nước từ tay Lý Văn Tú, đặt bên giếng nước, nói với hai người đánh nước: “Trước hãy đánh nước cho Lý Văn Tú”.

Hai tên đánh nước nhìn một cái về phía lý trưởng, nhưng hắn dường như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, không để ý phía này.

Vĩnh Xương gọi to: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau lên đánh nước cho tẩu tử Lý Văn Tú đi, không Đại Phong trở về sẽ đánh các người đấy”.

Hai tên đánh nước cũng không ngó đông ngó tây nữa, họ trước tiên đánh lên nửa thùng nước, đổ vào thùng gỗ của Lý Văn Tú.

Lý Văn Tú cầm nước đến nói với Vĩnh Xương và mấy anh em: “Cảm ơn các vị huynh đệ đã giúp đỡ, tẩu tử cũng không nói với mọi người những lời khách sáo nữa, lúc cần đến cháu trai thì gọi một tiếng là được rồi”.

Vĩnh Xương cười nói: “Tẩu tử ơi, mau về đi! Nếu có việc gì thì bảo Minh Hiên, Minh Triết sang nhà nói một tiếng, Đại Phong ca dù không ở nhà nhưng vẫn còn mấy huynh đệ chúng ta đây”.

Rồi thúc ấy lại vỗ vai Diệp Minh Hiên, khen: “Thằng bé này giống cha ruột nó quá”.

Diệp Minh Hiền cười cười, lại cảm ơn mấy người một cách nghiêm túc rồi mới cầm nước cùng nương về nhà.

Hôm nay họ không phải xếp hàng đánh nước, hai mẹ con về đến nhà khi trời vẫn chưa sáng.

Hiện giờ cũng không dám lên núi, ở nhà cũng không có gì làm, hai mẹ con đang ngồi trong sân đan giày rơm.

Thời gian rỗi rãi này, Lý Văn Tú hay đan giày dép, cho mỗi người nhà đã đan được vài đôi. Sợ chân con cái bị xây xát, bà còn bọc thêm một lớp vải rách bên ngoài.

 

Ngay cả Diệp Vũ Đồng cũng nói nương bện giày rơm tốt, đi vào vừa mát mẻ vừa thoải mái.

Diệp Minh Hiên đan xong một chiếc giày rơm, lo lắng nói: “Nương, vừa rồi lúc múc nước, con nhìn thoáng qua giếng, mực nước lại hạ xuống rồi.”

“Haiz, nếu trời không mưa, hai cái giếng kia cũng không chống đỡ được bao lâu.”

Nghĩ một hồi rồi lại lo lắng: “Còn những người tị nạn kia, nếu không tìm được nguồn nước, chắc lại đến làng ta trộm nước”.

Hiện tại mỗi đêm làng đều có người tuần tra, sợ người tị nạn sang cướp nước.

Mỗi ngày những người tuần tra được phép lấy thêm nửa thùng nước, nhiều người làng tranh nhau đi xin vị trí.

Diệp Minh Hiên và Diệp Minh Triết cũng muốn đăng ký. Nhưng Diệp Vũ Đồng không cho họ đi.

Gia đình họ hiện tại không thiếu nước, nếu vì một ít nước mà cạnh tranh với dân làng, sẽ khiến nhiều người bất mãn. Lúc này, đừng làm chuyện phiền phức.

Diệp Minh Hiên im lặng một lúc rồi nói: “Nương ơi, đêm nay con và nhị đệ sẽ thay phiên nhau canh đêm được không? Nhà mình ở xa quá, nếu có vài người tị nạn tới thì gia đình sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Lý Văn Tú đã nghĩ tới chuyện này từ trước, những ngày qua đêm bà không dám ngủ say, nhưng đôi khi mệt quá cũng không biết mình đã ngủ.

Bà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Từ đêm nay bắt đầu, nương sẽ canh nửa đêm trước, các con canh nửa đêm sau.”

“Nương ơi, chỉ cần hai đứa con là đủ rồi, nương còn phải đi làm việc kia buổi tối nữa mà, thân thể sao chịu nổi?”

Hai đứa họ thay phiên nhau đi làm ở chỗ thần tiên, còn nương phải đi làm mỗi ngày.

Đôi khi rảnh rỗi buổi trưa, bà cũng vào dọn dẹp, cả ngày không hề nghỉ ngơi.

Nếu đêm nữa còn phải trực, thì bà còn không có thời gian ngủ nữa.

Lý Văn Tú cười an ủi con trai: “Không sao đâu, việc kia cũng không nặng, nương thường ngủ muộn mà, đợi thêm chút cũng không sao cả đâu.”

Diệp Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài, cũng không nói nữa.

Bất kể làm sao cũng không thuyết phục được nương, vậy tạm thời để muội muội dỗ dành nương xem, dù không nghe con trai nhưng chắc nương sẽ nghe lời con gái mà.

Khi Diệp Vũ Đồng tỉnh dậy, trời đã sáng, bên ngoài vẫn nghe tiếng huynh trưởng và nhị ca đang nói chuyện.

Nàng không đi ra ngoài, duỗi mình một cái rồi vào không gian tắm rửa.

Hôm nay dậy muộn rồi, vậy làm món gì đã nhỉ, hai ngày trước còn làm dư nhiều mì, sáng nay ăn mì trứng đã.

Múc hết một nồi to mì ra, đổ vào cái nồi lớn mà Lý Văn Tú mua.

Đi ra ngoài hô một tiếng: “Nương, đại ca, nhị ca, Bình An, ăn cơm.”

Từ khi Lý Vân Trạch có thể đi lại, hắn có thể ăn cơm cùng bọn họ.

Nồi niêu xoong chảo trong không gian, Diệp Vũ Đồng cũng không cầm ra ngoài.

Lần trước Lý Văn Tú đến thị trấn mua một cái nồi đất mới, còn mua mấy cái bát.

Diệp Minh Triết là người đầu tiên chạy vào, cười híp mắt nói: “Muội muội à, muội làm cơm nhanh như vậy sao?”

Diệp Vũ Đồng gật đầu, cười hỏi: “Nhị ca, đói bụng chưa?”

“Đói rồi.” Diệp Minh Triết nhìn nồi mì trứng gà rau xanh, nước miếng chảy ra.

Ba người Lý Văn Tú cũng theo sau đi vào, mỗi người bưng một bát mì lớn bắt đầu ăn.

Từ khi ăn cơm cùng họ, Lý Vân Trạch ăn bất cứ thứ gì mà họ cho, không hỏi han gì thêm.

Đối với sự thông minh thức thời của hắn, Diệp Vũ Đồng rất hài lòng.

Nàng quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, nếu vẫn nghe lời như vậy, vậy tạm thời nuôi đi, cũng không tốn nhiều lương thực, coi như nuôi mèo nuôi chó vậy.

Hắn cũng là một hài tử đáng thương, cha mẹ đều đã chết, trong cuộc tranh chấp gia sản cũng không tranh lại hai anh cả.

Còn bị ép đến nơi thâm sơn cùng cốc này, xung hỉ với cô thôn nữ nhỏ bé này, mệnh cũng đủ khổ.

Năm người bọn họ mỗi người ăn hai bát lớn, mới ăn hết nồi mì kia.

Cuối cùng Diệp Minh Triết còn rót chút nước vào, nhúng nồi, chuẩn bị chia cho mỗi người một ngụm nước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp