Trùng Sinh Về Năm Mất Mùa: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Dẫn Cả Nhà Chạy Nạn

Chương 1: Đột Phá Điểm Quan Trọng Nhân Tính (1)


1 tháng

trướctiếp

Diệp Vũ Đồng ôm thùng giấy đi từ văn phòng tòa nhà ra.

Đi trên đường lớn, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi làm công việc này ba năm.

Đây là một xí nghiệp mạnh nằm trong top 500 thế giới, tọa lạc ở thành phố H. Là chỗ rất nhiều người tha thiết ước mơ muốn vào làm việc.

Cô đã từng là một thành viên trong những người này.

Coi như may mắn, sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã vào phòng kế hoạch công ty này. Tháng hai năm nay cô lên chức tổ trưởng tổ một thiết kế.

Lúc vừa vào công ty, cũng đầy tình cảm mãnh liệt, thực hiện giá trị nhân sinh của mình muốn ở chỗ này.

Nhưng bây giờ cô lại muốn chạy trốn nơi đó.

Điều lệ chế độ nghiêm khắc, không có bất kỳ người nào tình điệu.

Tuy nhiên cô đã sớm quen với việc người ở đây lạnh lùng, sau này xử lý các quan hệ cũng thành thạo.

Nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy một chuyện mất nhân tính khiến cho cô chán ghét buồn nôn.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, cấp trên bình thường thoạt nhìn dịu dàng nhẹ nhàng quân tử, sẽ làm ra loại chuyện vô sỉ như thế.

Đứa bé mười một mười hai tuổi, sao ông ta ra tay được?

Cô muốn đi vạch trần, nhưng cũng biết sức lực của mình quá nhỏ bé.

Nghe nói loại chuyện này căn bản không tính là cái gì ở trong mắt người có tiền có thế kia.

Hơn nữa người nhà của cô bé vì phí đền bù tổn thất kếch xù nên cũng chấp nhận.

Cô suy tính thật lâu, vẫn quyết định từ chức, cách đối xử hay mọi người lục đục với nhau thì cô có thể xử lý.

Nhưng cô có điểm mấu chốt làm người của mình, thật sự không muốn làm việc với loại súc sinh này.

Cô sợ thời gian lâu dài, cô sẽ không nhịn được sẽ ra tay đánh người.

Tổng giám phòng kế hoạch cực lực giữ cô lại, nói thăng chức tăng lương cho cô, cô kiên định từ chối.

Ở bên đường chặn một chiếc taxi, nói địa chỉ với chú lái xe, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học đã ở lại thành phố này, cũng rất ít trở về quê, ngoại trừ Thanh Minh hàng năm đi quét mộ cho ông bà nội.

Ba mẹ đã ly hôn ở lúc cô còn rất nhỏ, cũng xây dựng gia đình mới, có con của riêng mình, căn bản chẳng quan tâm đến cô.

Từ nhỏ cô đi theo ông bà nội sống ở nông thôn, tuy khổ cực chút, nhưng trôi qua rất vui vẻ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người lần lượt qua đời ở lúc cô học cấp ba.

Ba xử lý hậu sự của ông bà nội, nói để cho cô vào trong thành phố học, cô từ chối, ba cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng ý mỗi tháng gửi tiền về cho cô.

Một mình cô ở trong phòng ông bà, ba và mẹ chia sẻ học phí và sinh hoạt phí cho cô.

Tuy nhiên không ai quản lý việc sinh hoạt của cô nhưng cô cũng không phải lo việc ăn mặc.

Một mình ở nông thôn, cô cảm thấy rất tự tại, lúc cô đơn sẽ đến trước mộ ông bà nội trò chuyện với bọn họ.

 Rời nhà đi học không tính quá xa, cô không ở trường, mỗi ngày đạp xe đạp kiểu cũ của ông nội đi học.

Cô còn trồng không ít rau dưa và trái cây ở sau nhà, cũng đủ một mình cô ăn, có đôi khi ăn không hết, còn mang đến trấn trên đi bán.

Cô thi lên đại học, học phí học kỳ đầu tiên ba mẹ cho một nửa, sinh hoạt phí là tiền cô bán rau trồng ở nông thôn.

Học kỳ thứ hai từ nay về sau Diệp Vũ Đồng sẽ không xòe tay xin tiền bọn họ nữa.

Chính mình vừa học vừa làm, lúc tốt nghiệp đại học còn tiết kiệm được một ít.

Dùng tiền dư lại này thuê một phòng ở nhỏ, mở ra việc tự kiếm sống của cô.

Ba mẹ đều tự có gia đình, bình thường cô rất ít liên lạc với bọn họ, cũng không muốn đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ.

Lễ mừng năm mới gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một tiếng, biết rõ bọn họ sống mạnh khỏe là đủ rồi.

Xe taxi chậm rãi đứng ở cửa tiểu khu, Diệp Vũ Đồng dùng di động thanh toán, sau khi nói cảm ơn với chú lái xe, ôm thùng vào tiểu khu.

Về đến nhà cô đi tắm rửa trước sau khi tắm xong thì kéo bức màn, lách mình tiến vào không gian.

Không gian này là lúc đi công tác vô tình lấy được.

Đó là một không gian có thể trồng, có chừng tám chín mẫu đất đen, bên cạnh có một dòng suối nhỏ, cách đó không xa còn có một tiểu viện, đằng sau tiểu viện là một dãy núi.

Vừa mới bắt đầu trong này trụi lủi, không có gì cả.

Hiện giờ chỗ chân núi được cô trồng các loại cây ăn quả, vài mẫu này cũng trồng rau dưa và trái cây, còn có rất nhiều loại lương thực.

Cô đi vào trong tiểu viện cầm hai giỏ trúc, chuẩn bị đi lên núi hái quả ướp lạnh, thuận tiện lượm trứng về.

Chỗ chân núi của cô nuôi không ít gia cầm, gà vịt ngỗng dê lợn, còn có hai con bò, hai con bò này là mua để cày.

Trước kia ban ngày phải đi làm, chỉ có chủ nhật và buổi tối mới có thể vào thu thập, nhưng nhiều như vậy để cho một mình cô trồng, thật sự là có chút cố hết sức.

Cho nên vài mẫu này cô không trồng, cô chỉ trồng hơn nửa.

Cái không gian này rất thích hợp để cây nông nghiệp sinh trưởng, cấu tạo và tính chất của đất đai cũng rất phì nhiêu, lớn vừa nhanh, sản lượng cũng cao.

Gieo lúa mì xuống hai ba tháng có thể thu hoạch, một năm có thể thu bốn vụ lương thực.

Hoa quả trên núi cũng không chia mùa, nhận lấy trái cây chín, hai ba tháng sau vừa nở hoa kết quả.

Hiện tại cô đã từ chức, trong thời gian ngắn cũng không định tìm công việc, tính về với ông bà một thời gian ngắn, thuận tiện sửa căn nhà ở quê trở mình, chỗ đó có rất nhiều kỷ niệm của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp