Trùng Sinh Về Năm Mất Mùa: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Dẫn Cả Nhà Chạy Nạn

Chương 42: Kẻ Trộm Nước


1 tháng

trướctiếp

Bữa tối đã ăn nhiều cơm như vậy, bây giờ lại ăn bánh bích quy, đúng là có chút lãng phí.

Buổi đêm không làm việc, ăn nhiều như vậy làm gì? Có lẽ để đến ngày mai khi làm việc mới ăn thì tốt hơn.

Buổi tối, khi đi ngủ, Diệp Minh Hiên mới nghe nhị đệ kể về chuyện cãi nhau với nhà cũ hôm nay.

“Hóa ra Diệp Vũ Tình đã cố tình bày mưu hãm hại muội muội của chúng ta, còn Diệp Minh Uy thì sỉ nhục ba huynh đệ muội nhà mình là “tiểu tạp chủng”. Đệ và muội muội tức giận nên đã đến nhà cũ để gây chuyện.”

Diệp Minh Hiên nghe xong, im lặng hồi lâu.

Lý Vân Trạch nhận thấy hơi thở của Diệp Minh Hiên trở nên gấp gáp hơn, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Diệp Minh Hiên là người điềm tĩnh và có tâm cơ, hắn ta đã đưa ra kết luận trong lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Minh Hiên vỗ vai em trai và nói: “Ta biết rồi, đệ ngủ đi.”

Diệp Vũ Đồng cũng đang kể cho nương nghe về chuyện hôm nay, bao gồm cả việc Đại Bà tặng lương thực cho huynh muội nhà mình.

Lý Văn Tú khen ngợi nhi tử và khuê nữ của mình đã làm tốt, đồng thời cũng nhắc đến Đại Bà.

“Đại Bà của chúng ta là người tốt. Khi nương mang thai đại ca con, lão vu bà kia đối xử với nương rất khắc nghiệt, mọi việc nhọc nhằn bẩn thỉu đều bắt nương làm.

Cha các con tức giận muốn đốt nhà, đòi đồng quy vu tận với cả nhà. Tổ phụ các con nói cha con bất hiếu, muốn đánh chết cha con.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Đại Bà và Đại gia gia ra mặt, giáo huấn tổ phụ các con một phen, việc này mới chấm dứt.”

“Nương à, vậy có nên nhận lương thực bà ấy cho không?”

“Nhận đi, đó là vì bà ấy muốn bồi bổ sức khỏe của các con. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ báo đáp bà ấy.”

Kể từ khi qua nhà cũ gây sự cho đến nay, người nhà cũ cũng không xuất hiện làm khó dễ nữa, bọn họ có được mấy ngày rất yên ổn.

Lý Văn Tú và hai người con trai ngày ngày lên núi hái rau rừng, tối đến thì luân phiên vào không gian làm việc.

Vài mẫu đất trống kia đã được gieo cấy lúa gạo, sau khi tham khảo ý kiến của “thần tiên”. Thậm chí bên suối nhỏ, trên sườn núi, họ cũng gieo trồng mọi loại thực phẩm có thể ăn được.

Dưới gốc cây ăn quả cũng rải khắp các loại rau xanh, bất cứ miếng đất nào có thể sử dụng đều không phí phạm chút nào.

Diệp Vũ Đồng đang ở trong không gian chuẩn bị đồ ăn trên đường chạy nạn. Các loại điểm tâm, bánh bao, bánh lớn, cơm nắm, bánh bích quy nén, cơm trắng hấp.

Nàng làm rất nhiều bánh mì đen, bánh mì trông rất đen nhưng khi ăn thì mềm mịn, hương lúa mạch cũng rất đậm đà, được làm từ lúa mạch đen trồng trong không gian.

Nàng còn nấu vài thùng canh đậu xanh, cháo đậu xanh, canh ô mai, các loại nước canh giải nhiệt, trước tiên ướp lạnh trong tủ lạnh, sau đó bỏ xuống tầng hầm giữ tươi.

Hai ngày trước nàng bảo đại ca và nhị ca giết một con dê, mấy con gà và vịt.

Bọn họ mấy ngày nay đều ăn chút thịt, phần còn lại đều được chế biến sẵn rồi đặt ở tầng hầm, sau này trên đường chạy nạn sẽ dùng để bổ sung dinh dưỡng.

Có lẽ do uống nước giếng trong không gian hàng ngày nên Lý Vân Trạch hồi phục rất nhanh, đã có thể tự đi vài bước rồi, dù chưa thể đi lâu, nhưng cũng là bước khởi đầu tốt.

“Kìa có kẻ trộm nước kìa, mau đi gọi người lại.”

Lý Vân Trạch bừng tỉnh, nghe tiếng gọi kêu cứu từ xa, có lẽ là có tên trộm vào làng.

Hắn nhẹ nhàng đẩy Diệp Minh Hiên đang ngủ say bên cạnh, thấp giọng nói: “Đại ca, dậy đi.”.

Diệp Minh Hiên còn ngái ngủ hỏi: “Muội phu, đệ muốn đi tiểu đêm sao?”

“Không phải, đại ca, trong thôn có trộm, huynh đi nói với nhạc mẫu một tiếng, chúng ta phải chú ý một chút.”

Hắn không nói trong thôn có người trộm nước, chỗ đó vẫn cách thôn rất xa.

 

 “Nhà bọn họ hiện tại ngay cả lao động cường tráng cũng không có, đi cũng không giúp được gì, nếu trên đường gặp phải nguy hiểm thì càng họa vô đơn chí(*).

(*) họa vô đơn chí là đã nghèo con gặp cái eo.”

Diệp Minh Hiên nghe xong, lập tức đứng lên từ đống rơm.

Lại đẩy Diệp Minh Triết còn đang ngáy, cầm lấy gậy gỗ đặt ở bên giường, lập tức mở cửa phòng.

Lý Vân Trạch và Diệp Minh Triết cũng ra khỏi nhà, ba người cầm gậy đứng trong sân, nghe tiếng ồn ào từ làng, đều không nhúc nhích.

Sau khi Lý Văn Tú từ trấn về, những ngày qua đêm cũng không dám ngủ say, nghe tiếng mở cửa bên cạnh, mặc áo ra ngoài.

Trông thấy ba đứa trẻ cầm gậy đứng đó, lại nghe tiếng ồn ào loáng thoáng từ làng, hoảng hốt hỏi: “Trong làng xảy ra chuyện gì vậy?”.

Diệp Minh Hiên nói: “Có lẽ là có kẻ trộm, nương à, nương vào trông muội muội đi, muội phu cũng về nghỉ ngơi đi, ta và Minh Triết ở đây canh giùm cho.”

Lý Văn Tú không về phòng, đứng ở ngoài một lúc rồi nói: “Minh Triết à, con và Bình An về phòng ngủ đi, nương với đại ca các con ở đây là đủ rồi.”

Lý Vân Trạch đứng được một lúc thì cảm thấy cơ thể mình có vẻ cũng chịu không nổi, cũng không cố chứng tỏ gì, cùng Diệp Minh Triết trở về phòng.

Hắn nằm trên đống rơm nhưng không ngủ, lắng nghe kỹ tiếng động bên ngoài.

Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, làng dần yên tĩnh lại, Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên cũng về phòng.

Khi gà gáy báo mờ sáng, hai người lại mang theo xô vào thôn xếp hàng múc nước.

Lúc bọn họ đến, bên giếng đã vây quanh rất nhiều người, hai mẹ con yên lặng xếp hàng ở phía sau.

Một giọng chế nhạo vang lên bên cạnh: “Ôi coi kìa ai vậy nhỉ, đêm kia có kẻ trộm nước thì cả làng đều dậy, mà nhà bọn họ không thấy bóng người nào cả.

Bây giờ trộm nước đã đuổi đi rồi, bọn họ mới tới hưởng thành quả, đúng là mặt dày hơn tường thành”.

Lý Văn Tú nghe bà ta chế nhạo, mới hiểu rõ sự việc ra sao, thì ra tặc nhân là kẻ trộm nước.

Bây giờ sông đã cạn khô gần hết, nhiều người di tản đến đây.

Không tìm thấy nguồn nước, mà đói khát quá cũng chỉ còn cách cướp, người cũng sắp chết tới nơi rồi, nào còn để ý tới cái khác.

Lý Văn Tú nhìn chằm chằm người phụ nữ kia một cái rồi nói một cách không kiêng nể:

“Ôi, là Đại Điền thị phụ à! Đêm tối om, mày la lên thì tao giật mình quá trời. Tao cứ tưởng là con chó nào đó không dắt dây mà chạy ra đây”.

Chưa kịp Đại Điền thị phụ mở miệng, bà lại hỏi giả bộ ngơ ngác: “Thị phụ ơi, mày nói gì kia? Có kẻ trộm nước đến làng mình sao? Chuyện gì đấy, tao cũng chẳng hay”.

“Mày nói ai là chó hả?” Một gã đàn ông độ ba mươi tuổi, mắt hí, mày rậm gầm lên chỉ tay vào Lý Văn Tú.

Lý Văn Tú nhìn thấy là Đại Điền liền khinh bỉ cười một tiếng.

Bà biết rằng, nếu hôm nay chịu nhịn, người trong làng càng nghĩ gia đình mình dễ bắt nạt, ai cũng có thể đến đạp một chân.

Bà nói không nao núng: “Ai trả lời, tao chửi người đó là chó”.

Giữa ban ngày trước mặt mọi người, bị một người phụ nữ chửi là chó, Đại Điền tức giận quá trời, nắm đấm lao tới Lý Văn Tú.

Mồm miệng vẫn chửi bới đủ thứ: “Đồ chó khốn kiếp, mày muốn chết hả?”.

Lý Văn Tú cũng không chịu kém, nắm chặt cây gậy gỗ, sẵn sàng đón đầu đòn tát.

Nhưng chưa kịp Đại Điền tới gần, Diệp Minh Hiên bên cạnh bà lấy ra cây rìu chặt củi.

Cây rìu này là hồi trước họ đi thị trấn, nương đã bỏ nhiều tiền mua.

Những ngày qua hắn mài sắc, dưới ánh trăng, lưỡi rìu lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn cầm cây rìu đứng trước mặt Lý Văn Tú, mặt không biểu cảm nói với Đại Điền đang tới: “AI dám động đến mẹ ta, ta với hắn không chết không thôi.”

Đại Điền nhìn cây rìu chặt củi nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi lại một bước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp