Trùng Sinh Về Năm Mất Mùa: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Dẫn Cả Nhà Chạy Nạn

Chương 36: Dạy Dỗ Diệp Minh Uy


1 tháng

trướctiếp

Nhà Diệp Đại Phong chắc là không khá lên được nữa, nếu Diệp Đại Phong không đi nhập ngũ, thì vẫn phải nể mặt ông ta đôi chút.

Dù sao ông ta cũng có chút tiếng nói trong làng, còn bây giờ thì mười phần tám chín là không về được nữa.

Lý Văn Tú và ba đứa trẻ lại bị đuổi ra ngoài, chẳng được chia cho thứ gì, nếu là năm được mùa, lên núi kiếm chút đồ ăn, thì có thể sống sót.

Nhưng trớ trêu thay, lại gặp phải năm mất mùa, không có lương thực, rau dại trên núi cũng đã bị đào gần hết, chỉ trông chờ vào chút nước, e rằng không thể cầm cự được bao lâu.

Chuyện hôm nay, dân làng đều nhìn thấy, ông ta cũng không thể thiên vị bên nào một cách rõ ràng, nên định hòa giải, cho qua chuyện này.

Nhưng chưa kịp mở lời, Diệp Vũ Tình đã khóc lóc chạy tới, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, trông vô cùng đáng thương.

Nàng ta vừa khóc vừa nấc, nghẹn ngào nói: “Vũ Đồng muội muội à, tại sao muội lại vu oan cho tỷ? Hôm nay tỷ đến thăm muội và muội phu, sao lạiđ đẩy vào giặt quần áo, làm việc chứ?

Tỷ biết đại bá nương đối với việc phân gia có ý kiến, nhưng tỷ cũng chỉ là một tiểu bối, cũng không thể đi quản chuyện trưởng bối được, đó là bất hiếu. Xin muội đừng trách tỷ, cũng đừng nói dối nữa.

Chúng ta là tỷ muội thân thiết, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau nữa, được không? Như vậy ông bà nội cũng mất mặt, Vũ Đồng muội muội, tỷ xin muội.”

Nói xong, nàng ta lấy khăn tay che mặt, tỏ vẻ đau khổ tột cùng.

Đạo hạnh Diệp Vũ Đồng không sâu bằng nàng ta, nước mắt không phải cứ nói đến là đến, nàng dùng sức véo đùi một cái.

Hốc mắt đỏ lên, ngón tay nàng run rẩy chỉ vào nàng ta: “Vũ Tình tỷ tỷ, tỷ... tỷ... vì sao mỗi lần tỷ đều phải đổi trắng thay đen?

Trước kia lúc không ở riêng cũng là như vậy, cướp cơm của ta ăn, lại nói ta khó ăn.

Cha ta làm cho ta món đồ chơi nhỏ, tỷ cũng cướp về, nói ta không thích rồi cứ đưa cho tỷ, tại sao mỗi lần tỷ đoạt đồ của ta, vu oan cho ta, cuối cùng còn muốn trả đũa ta?

Đây có phải là tình tỷ muội mà tỷ nói không? Nếu là như vậy, ta... ta... ta tình nguyện không cần tỷ tỷ như ngươi.”

Nói xong liền khóc nức nở, khi khóc còn tiếp tục than trách: “Ngươi nói nương ta có ý kiến đối với việc phân gia, là ngươi đã nghe ai nói?

Cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy chúng ta phải hiếu thuận tổ phụ tổ mẫu, hữu ái huynh đệ tỷ muội, cho dù tiểu bối chúng ta không ăn, cũng phải tiết kiệm lương thực cho tổ phụ, tổ mẫu.

Lần này ở riêng, cho dù tổ phụ chia lương thực cho chúng ta, mẹ ta cũng sẽ không cần, bởi vì đó là phụ thân của cha ta, tổ phụ ruột của chúng ta.

Chúng ta cũng không phải người ích kỷ, chỉ lo miệng của mình, lại để cho trưởng bối trong nhà ăn mặc tiết kiệm, lớn tuổi như vậy, còn phải quan tâm tới tiểu bối, đó mới thật sự là uổng phí đời người.”

Diệp Minh Triết thấy Diệp Vũ Tình định phản bác, liền nhanh miệng nói: “Diệp Vũ Tình tỷ, hai ngày trước ta thấy tổ phụ gầy đi nhiều rồi đấy nhỉ? Mà tỷ vẫn trắng trẻo thế kia, có phải tỷ đã lấy đồ ăn của ông nội không?”.

Rồi hắn ta lại chỉ vào Diệp Minh Uy bên cạnh nói: “Còn có Minh Uy nữa, sao ta cảm thấy hắn so với trước kia còn béo hơn nhỉ?

Tổ phụ tổ mẫu lớn tuổi như vậy, các ngươi cũng ăn được à, một đám thèm ăn như vậy sao? Như thể tám đời chưa ăn gì vậy, thật là bất hiếu.”

Diệp Minh Vĩ thấy Diệp Minh Triết dám chỉ vào mặt mình mà mắng, tức giận xông tới đẩy hắn ta một cái.

Miệng hắn ta còn không sạch sẽ chửi rủa: “Tiểu tạp chủng, tổ mẫu nói, đồ trong nhà đều là của chúng ta, không có phần của các ngươi, chúng ta muốn ăn thì ăn, cho chết đói cả nhà các ngươi.”

Diệp Minh Triết nghe hắn ta mắng mình tiểu tạp chủng, trừng mắt muốn đánh hắn.

 

Diệp Vũ Đồng vội vàng kéo hắn ta lại, rưng rưng nhìn Diệp Minh Uy, trên mặt lại tỏ vẻ đau lòng không thể tin nói:

“Ngươi nói dối, tổ phụ tổ mẫu làm sao có thể nói như vậy, cha ta cũng là con của tổ phụ, ông ấy làm sao cam lòng bỏ đói chúng ta?”

Vừa nói, nàng vừa ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc, trong miệng còn thì thào tự nói: “Ta không tin, đây không phải sự thật, tổ phụ tổ mẫu sẽ không nhẫn tâm như vậy...”

Diệp Minh Uy nhìn nàng bị đả kích, đắc ý nói: “Ta không có nói dối đâu, đây là tổ mẫu nói với ta, nói sẽ ba tiểu tạp chủng chết đi, còn có nương các ngươi là một con tiện nữ.”

Diệp Minh Triết nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đập vào mặt hắn ta, bị Diệp Vũ Đồng kéo lại.

Diệp Vũ Tình vội che miệng Diệp Minh Uy, trong lòng tức giận tiểu tử này thật biết làm chuyện xấu, bình thường ở nhà nói còn chưa tính, trước mặt người ngoài sao có thể nói bọn họ tiểu tạp chủng được chứ?

Diệp Minh Triết hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, rưng rưng nước mắt, nhưng hắn ta không để cho nước mắt kia rơi xuống.

Người bên cạnh nhìn huynh muội đáng thương này, trong lòng đều mắng Diệp lão căn và Diệp Trương thị là hai kẻ tàn nhẫn không ra gì.

Diệp Vũ Tình nghe được mọi người nghị luận, muốn sửa chữa vài câu, nhưng không đợi nàng ta mở miệng.

Diệp Vũ Đồng đã chỉ vào Diệp Minh Uy, buồn bã hỏi: “Vũ Tình tỷ tỷ, đây chính là người một nhà mà tỷ nói sao? Đệ đệ nhà ai lại chỉ vào đường ca đường tỷ và mắng họ là tiểu tạp chủng chứ?

Đệ ấy nói lời này là tổ mẫu nói, ta tin tưởng tổ mẫu khẳng định sẽ không nói cháu trai cháu gái nhà mình là tiểu tạp chủng.

Đệ ấy tuổi còn nhỏ mà vu hãm trưởng bối như vậy, vậy hôm nay là đường tỷ, ta sẽ thay tổ phụ tổ mẫu giáo huấn đệ ấy, để cho đệ ấy biết, cái gì nên nói còn cái gì không thể nói.

Vừa nói nàng vừa muốn tát mặt Diệp Minh Uy.

Diệp Minh Triết ngăn nàng lại, nói: “Muội muội, để ta, ta là đường huynh của đệ ấy, nhị thúc không có ở đây, ta sẽ thay thúc ấy quản giáo Minh Uy đệ đệ.”

Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt Diệp Minh Uy, liên tiếp tát hắn ta năm sáu cái liên tiếp, Diệp Minh Triết mới dừng lại.

Diệp Vũ Tình bị hành vi liên tiếp của bọn họ làm cho bối rối, tới khi nàng ta phản ứng lại, đệ đệ nàng ta đã bị tát.

Nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không biết hai người Diệp Vũ Đồng và Diệp Minh Triết lợi hại như vậy, trước kia thật sự đã coi thường một nhà bác cả.

Diệp Minh Triết và Diệp Vũ Đồng đều không nhìn nàng ta.

Diệp Minh Triết chắp tay nói với mọi người một cách nồng nhiệt: “Các vị thúc thúc, bá bá, bá nương, thím, tất cả mọi người đã thấy rõ tại sao ta đánh Minh Uy.

Vậy thì có thể phiền hai người theo ta đến chỗ tổ phụ ta nói rõ tình hình không, ta sợ nhị thúc, nhị thím trách tội ta.”

Những kẻ xem náo nhiệt nhìn qua nhìn lại, nhưng không ai ra mặt.

Để họ nói xấu sau lưng vài lời mắng thì còn chấp nhận được, nhưng để họ ra mặt làm chứng, họ không hề muốn.

Chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn họ, ai muốn đắc tội Diệp gia chứ, nhà kia còn có hai người đọc sách, sau này làm Trạng Nguyên trả thù bọn họ thì làm sao bây giờ?

Diệp Vũ Đồng mặt không đổi sắc đánh giá đám người một lúc, mấy thím đại nương vừa rồi thay bọn họ ra mặt cũng trầm mặc không nói gì.

Thực ra, theo suy nghĩ của Diệp Vũ Đồng, những người ở nhà cũ cũng không cần phải quan tâm đến việc trưởng bối hay không trưởng bối khi đang trong tình trạng chạy nạn. Lúc đó, quan trọng là ai đủ tàn nhẫn, ai có lý.

Tuy nhiên, nhị ca không hiểu những điều này, huynh ấy lo rằng việc làm chứng của mọi người sẽ gây phiền toái cho gia đình cũ, và muốn cảnh tỉnh nhà cũ chớ tìm cớ gây phiền toái cho gia đình họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp