Loại người vì lợi ích cá nhân, áp đặt tư tưởng của mình lên nữ chính, việc viết ra cuốn tiểu thuyết như vậy là điều bình thường.

Nàng lo sợ nhị ca bị người phụ nữ này kích động, nếu nói sai lời, người ta sẽ nắm được điều gì đó.

Nhị ca mặc dù hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi ở nông thôn, tầm tư duy không thể sánh kịp với việc trọng sinh trở về như Diệp Vũ Tinh.

Diệp Vũ Tinh kiếp trước đã làm thiếp tại Hầu phủ nhiều năm, học được không ít kỹ năng và thủ đoạn trong việc quản lý hậu cung, làm sao nhị ca có thể làm đối thủ với nàng ta?

Diệp Vũ Đồng giữ lại một ít lương thực trong phòng, nàng vươn tay lên trán giả vờ yếu đuối, để mọi việc diễn ra tự nhiên khi mở cửa phòng.

Nàng vừa đi vào trong viện thì nghe thấy nhị ca lớn tiếng nói: “Ngươi đừng ở chỗ này châm ngòn ly gián, chính vì thế mà gia đình chúng ta không hoan nghênh ngươi.

Trước kia ngươi luôn khi dễ muội muội ta, bắt nàng giúp ngươi làm việc nhà, cho nên ta mới ghét ngươi, chuyện này có quan hệ gì đến tổ phụ?

Dù tổ phụ cho chúng ta rời khỏi nhà, không chia lương thực, nhưng ta vẫn kính trọng ông ấy như xưa, khi ta và huynh trưởng lớn lên kiếm được tiền, cũng sẽ hiếu kính ông ấy.”

Nói xong, hắn ta cầm gậy đuổi người đi.

Diệp Vũ Đồng ngơ ngác đứng đó, chưa kịp phản ứng gì thì nhị ca đã đuổi người đi mất.

Cái này cùng suy nghĩ của nàng có gì không giống nhau? Một đứa trẻ mười tuổi có thông minh đến vậy không? Có nghe ra tính toán trong lời nói của Diệp Vũ Tình không?

Diệp Vũ Tình và Diệp Minh Uy bị hắn đuổi ra cửa, hốc mắt đỏ lên chỉ trích:

“Minh Triết đệ đệ, ngươi quả là quá đáng. Ta cùng Minh Uy đến thăm Vũ Đồng muội muội cùng muội phu với ý tốt, nhưng ngươi lại cầm gậy đánh chúng ta.

Ta hiểu đại bá nương tức giận tổ phụ tổ mẫu, chê hai người không phân phối được lương thực cho các ngươi, nhưng trong nhà thật sự không có lương thực. Minh Triết, ngươi không thể vì chuyện này mà giận chó đánh mèo ta và Minh Uy chứ!”

Vừa nói vừa uất hận khóc, nước mắt như không cần tiền theo hai má chảy xuống.

Diệp Minh Triết tức giận nghiến răng, chuẩn bị phán xét.

Diệp Vũ Đồng lại bất ngờ kêu lên thảm thiết: “Vũ Tình tỷ, tỷ nói gì cơ? Để ta giặt quần áo cho tỷ á?

Vũ Tình tỷ, tỷ đừng giận có được không? Đừng đánh ta.”

Nói xong, nàng liền khóc và chạy vào trong thôn, hô to: “Vũ Tình tỷ, đừng đánh muội, Minh Uy đệ, đừng đánh ta, ta đã làm việc cho hai người mà, đã từng giặt quần áo cho hai người mà.”

Lý Vân Trạch nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vừa chuẩn bị đứng dậy đi xem, liền nghe thấy tiếng kêu của tiểu nương tử.

Trên khuôn mặt vẫn luôn không biểu lộ cảm xúc gì của hắn cũng không khỏi lộ ra ý cười, tiểu nha đầu này cũng thật thông minh.

Lần này đến lượt Diệp Vũ Tình ngây dại, nàng ta tự hỏi mình đã nói để cho nha đầu chết tiệt này giúp đỡ làm việc khi nào chứ? Đây chẳng phải là đang muốn hủy hoại thanh danh của nàng ta sao? Tiểu nha đầu này đúng là lòng dạ độc ác, cũng độc ác y như đại bá nương kia.

“Tỷ tỷ, nha đầu kia đến nhà chúng ta làm việc, chúng ta nhanh chóng trở về xem,” Diệp Minh Uy hưng phấn nói.

Diệp Vũ Tình lúc này mới phản ứng kịpi, cũng không để ý tới Diệp Minh Uy nữa, chạy nhanh đuổi theo Diệp Vũ Đồng.

Trong lòng đầy oán hận, nàng ta nghĩ rằng chỉ cần một lát nữa, nàng ta sẽ xé nát miệng nha đầu kia, người dám bịa đặt như vậy.

Nàng ta đuổi theo sát, nhưng vẫn chậm hơn một bước.

Khi nàng ta đuổi tới trong thôn, Diệp Vũ Đồng đã đứng ở cửa nhà lý trưởng thôn, đầu bị thương, ra vẻ oan ức lên án hành vi độc ác của nàng ta.

Một số hộ gia đình xung quanh cũng mở cửa ra ngoài, hỏi về sự việc đã xảy ra.

 

 “Lý trưởng thúc, cầu xin thúc làm chủ cho ta, ta không phải không muôn giúp Vũ Tình tỷ tỷ và Nhị thẩm giặt quần áo, chỉ là trong nhà thật sự không có nước.

Nước nhà chúng ta mỗi ngày chỉ đủ uống, thật sự không có cách nào giặt quần áo cho nàng ta.

Nhưng Vũ Tình tỷ tỷ nghe không lọt lời của ta, nói nếu như ta không lấy nước giặt quần áo cho nàng ta, sẽ để Nhị thúc đánh ta, còn bán ta đi nữa, hu hu hu...”

Khóc đến chỗ thương tâm, cơ thể nàng còn lay động hai cái, lại ra vẻ bi thống khóc lóc kể lể:

“Ta không muốn bị bán, ta muốn chờ cha ta trở về, lý trưởng thúc, sau này ta nhất định sẽ nghe lời, không ăn cơm, mỗi ngày đều đi giúp thím Hai và chị Vũ Tình giặt quần áo.

Thúc có thể giúp ta và gia đình ta van xin, đừng để ông bà nội và Nhị thúc bán ta không?”

Mọi người nghe lời nàng, nhìn vào vết thương trên đầu, vài người phụ nữ mềm lòng lau đi nước mắt, giúp nàng đứng dậy và an ủi.

Một bà lão khoảng năm mươi tuổi nổi giận nói: “Cha của Đại Phong thật là ngu ngốc! Đại Phong mới nhập ngũ, đã để cho bà Trương xua đuổi cả gia đình này ra khỏi cửa, không cho một hạt gạo, bây giờ những người này phải sống thế nào đây?”

Một bà lão khác đồng tình: “Đúng vậy, đứa trẻ Đại Phong đó thật tốt, từ nhỏ đã hiếu thảo, hiểu chuyện, mãi đến mười tám tuổi mới cưới vợ.

Ông ta làm cha mà mặc kệ không hỏi không nói, giờ con trai không ở nhà lại muốn bán cháu gái, đúng là có mẹ kế thì có cha kế mà!

Một người khác tức giận nói: “Chị dâu Văn Tú cũng quá nhu nhược, dù cha mẹ là bậc bề trên, nói gì chúng ta cũng phải nghe.

Nhưng nhà họ Diệp Đại Tráng dựa vào đâu mà bắt cháu gái phải giúp họ làm việc, giặt giũ? Còn muốn bán cháu gái, mặt mũi ông ta lớn thật đấy! Nhà mình cũng có con gái, sao không bán đi?

Một phụ nữ khác cười một cách nham hiểm : “Các người xem con gái ông ta yếu đuối thế nào kìa, suốt ngày mặc váy mỏng, đi đường mà mặt mày cứ nhăn nhó, sau này chắc là muốn dâng cho lão gia trên trấn làm tiểu thiếp.”

Những người xung quanh nghe xong, đều cười một cách đầy ẩn ý.

Diệp Vũ Đồng ôm trán, mệt mỏi đứng đó, chăm chú lắng nghe các bà tám chuyện, trong lòng không khỏi cảm thán, phụ nữ dù ở thời nào cũng thích buôn chuyện.

Diệp Vũ Tình đứng cách đó không xa, tức giận đến run cả người, nàng ta muốn xé miệng Diệp Vũ Đồng, nhưng nàng ta biết hiện tại không thể làm như vậy, người khác sẽ nói nàng ta ngang ngược, bắt nạt em họ.

Nàng ta nắm chặt nắm đấm, cố gắng bình tĩnh lại, khống chế khuôn mặt vặn vẹo của mình, đầu óc cũng nhanh chóng xoay chuyển, làm thế nào mới có thể xoay chuyển tình thế hiện tại?

Diệp Minh Triết đứng cách nàng ta không xa, nhìn ánh mắt âm độc kia, trong lòng có chút sợ hãi, chị họ này đúng là càng ngày càng xấu.

Hắn ta chạy đến bên cạnh em gái, thương tâm nói: “Muội muội à, đừng buồn nữa, đầu muội còn chưa khỏe, mau về nằm đi, để nhị ca đến giúp thím nhị và chị họ làm việc, giặt quần áo, hầu hạ cả nhà họ.”

Diệp Vũ Đồng vội lắc đầu từ chối: “Nhị ca, sao có thể để huynh đi chứ? Huynh là nam tử hán, sau này phải cưới vợ sinh con. Nếu để người khác biết huynh đi giúp dì và chị họ giặt quần áo, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của huynh.”

“Phì.” Một cô bé nhỏ tuổi ở bên cạnh không nhịn được phì cười.

“Nương tử và nữ nhi của Diệp Đại Tráng đúng là giỏi thật, lại để cháu họ giúp giặt quần áo, trời ơi, ha ha ha, ha ha ha…”

Những người phụ nữ và đàn ông đứng bên cạnh đều cười ha hả.

Lý trưởng thấy họ nói càng lúc càng quá đáng, nghĩ đến Diệp Quốc Khánh và Diệp Minh Tường đang đi học ở trên trấn, vẫn nên giữ chút thể diện cho nhà họ. Sau này họ thi đỗ, mình cũng có thể nhờ vả ít nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play