Cào phím + beta: qinyi

"Không đi." Nói xong Lục Dữu định cúp máy.

"Lục thiếu à, đừng cúp máy. Ngài không đến mọi người đều không vui. Hôm qua là chúng tôi không đúng, lẽ ra không nên mời rượu..."

Lục Dữu nhớ tới điều gì đó, nheo mắt lại, gọi tên đối phương: "Hoàng Kiệt."

Người ở đầu bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, "Vâng, là tôi, sao vậy Lục thiếu?"

"Vẫn ở chỗ cũ, ASTA sao?"

"Vâng, vâng." Giọng điệu Hoàng Kiệt có chút hưng phấn, "Ngài sẽ tới sao?"

"Ừm."

Lục Dữu cúp điện thoại.

...

Hoàng Kiệt nghe tiếng cúp máy, màn hình điện thoại đen xì, nói: "Lục thiếu nói sẽ tới."

"Ừ."

Nói thật, bọn họ có chút chướng mắt Hoàng Kiệt.

Suy cho cùng, người này dung mạo bình thường, thân thể bị tửu sắc đào rỗng, tư thái hèn kém đáng khinh, ngay cả gia cảnh cũng không phải quá tốt. Chỉ là có một cái miệng khéo ăn khéo nói biết nịnh nọt đưa đẩy mà thôi. Ngày thường luôn đi theo làm việc cho Trình thiếu, là một con chó mặt xệ biết khi nào nên ỷ thế hiếp người.

"Trình thiếu có nói là khi nào về không?"

Hoàng Kiệt ôm cô gái bên cạnh, sắc mặt cô gái tái nhợt rúc vào trong gã, "Nhanh thôi, muộn nhất là ngày mai."

"Tôi còn tưởng rằng Trình thiếu sẽ vội vã quay về ngay khi phát hiện ra Lục thiếu có bạn trai cơ đấy. Xem ra thực sự rất bận."

Hoàng Kiệt không trả lời. Gã thực sự không mong Trình thiếu quay lại.

Người xưa có câu lão hổ không có nhà, khỉ xưng bá. Nếu Trình thiếu không ở đây gã chính là người có tiếng nói nhất. Những người khác đều phải nể mặt Trình thiếu mà nhìn sắc mặt gã. Gã muốn nói gì với Lục Dữu cũng không cần lo trước lo sau như trước đây.

Đáng tiếc kế hoạch bỏ thuốc tối qua không thành công, bằng không có thể kể công với Trình thiếu, kiếm chút lợi lộc.

Trình thiếu che chở người ta như tròng mắt của mình vậy, ai cũng không ngờ Lục thiếu chưa từng yêu đương lại đột nhiên có bạn trai.

Nếu biết trước, nếu biết trước thì cho dù Trình thiếu có nhìn chằm chằm gã cũng sẽ tìm cơ hội xuống tay thử một lần.

Nếu Lục Dữu biết gã đang nghĩ gì có lẽ miếng trứng đã vào miệng cũng phải nhổ ra vì quá ghê tởm.

Hoàng Kiệt không có quyền lực gì trong gia đình, gã là một trong những con chó mặt xệ quây quanh Trình Tri Ý. Lục Dữu chưa bao giờ quan tâm gã quá nhiều. Lý do vừa rồi y gọi tên gã rất đơn giản——

Hoàng Kiệt, người đầu tiên chết vì cổ trùng của Giang Hạc Xuyên.

Đêm qua Lục Dữu mới nhận ra mình chỉ là bia đỡ đạn trong tiểu thuyết. Y không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về những người xung quanh, vừa rồi nghe điện thoại mới chợt nhớ ra người này.

Trước mặt y Hoàng Kiệt là một tên rất biết điều, biết tiến biết lùi, hiểu rõ nguyên tắc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Nhưng trong tiểu thuyết, gã ta hoàn toàn là một nhân vật phản diện, chính là cái loại có nhân cách thấp nhất ấy.

Bao dưỡng tình nhân nếu anh tình tôi nguyện thì thôi đi nhưng mấu chốt là gã lại dùng vũ lực và thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc người ta, tối qua người bỏ thuốc Giang Hạc Xuyên chính là gã.

Trước đây Lục Dữu không biết nhưng bây giờ đã biết rồi, nghĩ đến việc mình từng ở chung một không gian với loại người này khiến y buồn nôn.

Xe dừng trước cổng ASTA, tài xế nói với Lục Dữu rằng họ đã đến nơi.

Lục Dữu mặt không biểu cảm đi lên lầu, quản lý dẫn đường nhận thấy tâm tình y không tốt chỉ đành im lặng suốt chặng đường, giúp mở cửa, "Chúc ngài chơi vui vẻ".

Khi cửa mở ra, mấy người đang đợi trong phòng cũng nhìn thấy Lục Dữu, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm nhưng rất nhanh đã bị giấu đi.

Nghe nói khi còn nhỏ thân thể Lục Dữu không tốt nên các trưởng bối trong nhà cực kỳ thương yêu. Cho dù có là sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho y, bởi vậy mới hình thành tính cách ác liệt, xấu tính lại ăn nói không nể mặt ai như vậy.

Có người nói rằng nếu không phải có Lục gia bảo vệ thì không biết Lục Dữu đã bị đánh bao nhiêu lần. Điều này thực ra không quá đúng.

Lục Dữu là đứa trẻ kết hợp tất cả những ưu điểm về ngoại hình của cha mẹ Lục. Làn da trắng trẻo như ngọc trai trông vừa non vừa mềm, khi nhìn bằng mắt thường không phải là hồng thì chính là trắng. Mắt mèo, lông mi dài, mặt mày tinh xảo và mái tóc xoăn nhạt màu tự nhiên, tính cách giống như một bé mèo xinh đẹp và yêu kiều vậy.

Cho dù mọi người có mắng sau lưng y thì vẫn phải thêm vào một câu: Không phải chỉ có cái mặt đẹp thôi sao, không có đầu óc thì làm được gì? Không sớm thì muộn, Lục gia cũng sẽ sụp đổ trong tay nó.

Có vẻ như tâm tình của "Mèo" đang rất không tốt.

"Lục thiếu, ngài tới rồi." Hoàng Kiệt thò lại gần.

"Biến đi." Lục Dữu hung hăng cau mày, đưa mắt về phía cô gái bên cạnh Hoàng Kiệt, chẳng lẽ đây cũng là người bị ép buộc sao?

Y không giấu diếm, trực tiếp hỏi: "Cô tự nguyện đi theo hắn sao?"

Cô gái lo lắng liếc nhìn sắc mặt Hoàng Kiệt, rũ mắt: "Vâ-Vâng."

Vừa nhìn đã biết là bị ép buộc! Lục Dữu không phải đứa ngốc, "Gã dùng video đe dọa cô phải không?"

Sắc mặt cô gái thoắt cái tái nhợt. Ý nghĩ đầu tiên của cô là Hoàng Kiệt đã tung video ra ngoài rồi, toàn thân cô bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

Lục Dữu lạnh lùng ra lệnh: "Hoàng Kiệt, xóa hết video đi, không chỉ của cô ấy mà những người khác cũng vậy."

Hoàng Kiệt không biết vì sao Lục Dữu lại biết, còn muốn giả ngu, "Video, video gì? Lục thiếu, ngài hiểu lầm rồi..."

Gã chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lục Dữu đá cho một cái.

Lục Dữu vốn muốn túm tóc gã nhưng lại ngại bẩn, chỉ khoanh tay nói: "Đừng giở mấy trò mèo ấy ra, mày không giấu được tao đâu. Hoàng Kiệt, mày biết "vào tù" viết như thế nào không?"

Trong tiểu thuyết, Hoàng Kiệt dùng lời lẽ ngọt ngào để lừa gạt các cô gái, sau khi đã chán thì quay video uy hiếp các cô. Việc này không phải chỉ một hai lần, ngay cả trong trường cũng có người bị hại.

Có cả các cô gái mang thai ngoài ý muốn và muốn phá thai nhưng Hoàng Kiệt đã quay video đe dọa cô. Đưa cô cho nhiều người hãm hiếp, sống không bằng chết, sau đó gặp được Giang Hạc Xuyên.

Giang Hạc Xuyên hình như mắc chứng sạch sẽ về mặt tình cảm, hắn cực kỳ ghét những người không trung trinh với bạn đời nên đã nhúng tay vào và dùng cổ trùng giúp đỡ.

Lục Dữu nhìn Hoàng Kiệt xóa bỏ video, gã có sao lưu cũng không sao, có y ở đây gã không dám tung những thứ này ra, "Đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa, ghê tởm."

Sắc mặt Hoàng Kiệt trắng bệch giống như rơi xuống vực sâu, rõ ràng gã đã giấu rất kỹ, sao Lục Dữu lại biết? Gã nhìn sự mỉa mai và chế giễu trong mắt những người xung quanh, cũng biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo.

Lấy thái độ của Lục gia làm chỉ dẫn, Lục Dữu chán ghét gã, sản nghiệp của gia tộc nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng. Sẽ không có ai chịu hợp tác với bọn họ nữa. Gã sẽ không bao giờ còn có thể nở mày nở mặt như bây giờ nữa thì không tính nhưng những người trước đó bị gã đạp xuống cũng sẽ thi nhau dẫm một chân lên mặt gã.

Hoàng Kiệt biết điều đó nhưng nếu tiếp tục dây dưa chắc chắn sẽ khiến Lục Dữu tức giận hơn.

Gã chỉ có thể kìm nén sự bất an, thành thật rời đi, lặng lẽ đóng cửa lại và gọi cho Trình thiếu, sau khi giải thích tình huống một cách lộn xộn, gã nói:

"Trình thiếu, Trình thiếu, ngài giúp tôi một chút đi. Giúp tôi cầu tình với Lục thiếu, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

"Dữu Tử tức giận?" Giọng nói từ trong ống nghe truyền đến chậm rãi và có chút khinh thường, "Vậy mày xác thật đáng chết."

Toàn thân Hoàng Kiệt lạnh buốt, không nói được lời nào.

Bên kia Lục Dữu cũng nhận được một cuộc gọi, y phàn nàn:

"Trình Tri Ý, cậu có thể chọn lựa cẩn thận một chút được không? Cái gì cũng lôi vào chơi cùng được, bẩn muốn chết."

"Đừng vì Hoàng Kiệt mà tức giận, nể mặt tôi một chút được không?"

Nếu Lục Dữu ngó lơ Hoàng Kiệt sẽ lại có thêm nhiều người nữa phải đau khổ.

Trình Tri Ý cũng không tức giận mà hỏi sang chuyện khác: "Nghe nói đêm qua cậu đưa Giang Hạc Xuyên về chung cư của mình, thích cậu ta đến vậy sao?"

"Tôi đưa bạn trai về nhà thì có gì kỳ quái."

Lục Dữu chống tay, cáu kỉnh nói tiếp: "Trình Tri Ý, từ nay cậu muốn chơi với ai cũng phải biết chọn một chút, đừng để dính vào mấy thứ dơ bẩn như này nữa."

"Vì sao? Là bởi vì Hoàng Kiệt khiến cậu ngứa mắt hay bởi vì bạn trai cậu cáo trạng?"

Tất nhiên Lục Dữu sẽ không thừa nhận mình sợ bạn trai, hừ lạnh: "Chơi chung với loại người như Hoàng Kiệt, không biết người khác đã nghĩ tôi như thế nào đâu." Mấy kẻ coi thường pháp luật như thế này nên bị bắn một trăm phát!

...

Hoàng Kiệt đang hoang mang lo sợ thì điện thoại reo lên, người gọi là bạn gái gã.

Hoàng Kiệt nhấn nút bắt máy, mắng mỏ: "Mày có biết vì mày mà tao đã gặp bao nhiêu rắc rối không? Hả?! Nói cho mày biết, con đ*ếm này, đã là đ*ếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, mày..."

"Tôi muốn gặp anh." Giọng nữ trong ống nghe nhạt nhòa như thể giây tiếp theo sẽ tiêu tán trong gió.

Những lời còn lại của Hoàng Kiệt nghẹn trong cổ họng, người khác thì không tính nhưng gã chơi bạn gái mình chẳng lẽ Lục Dữu cũng muốn quản sao? Hỏi: "Ý mày là gì?"

"Đề nghị của anh, tôi đồng ý."

Hoàng Kiệt t*nh tr*ng thượng não gần như đã quên mất sự khó chịu vừa rồi. Toàn thân gã nóng bừng, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. "Đây là mày tự nguyện đấy nhé, không được đổi ý. Đừng quên trong tay tao còn có video của mày. Ngay từ đầu đồng ý dứt khoát như vậy không phải được rồi sao? Chỉ là có thêm vài người chơi cùng thôi mà, có sao đâu? Tao cũng không muốn chơi ba cái trò bỏ thuốc gì đó đâu, cả người cứng đờ như cá chết thì còn gì thú vị nữa. Được rồi, bây giờ tao sẽ đi tìm mày."

"Ừm."

Cuộc gọi kết thúc.

Cô gái mặt không biểu cảm đứng trên sân thượng của trường nhưng lòng bàn tay đã bị cấu ra vết máu. Cô sẽ khiến tên cặn bã Hoàng Kiệt kia phải trả một cái giá đắt, tuyệt không hối hận.

*

Lục Dữu tâm phiền ý loạn, ngay cả chơi cũng không tận hứng, y cho hai viên bi vào lỗ. Sau khi nói chuyện với Trình Tri Ý xong, y lại nói chuyện với cô gái được Hoàng Kiệt mang đến và biết được một số chuyện còn bẩn thỉu hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến y cực kỳ buồn nôn.

Hoàng Kiệt thích chơi gangbang* cho nên những người bị ép buộc gần như đều quen biết nhau, thường an ủi nhau mỗi khi có suy nghĩ tiêu cực. Khi cô gái kia rời đi, Lục Dữu đã hứa rằng chỉ cần các cô muốn khởi kiện, Lục gia sẽ giúp đỡ hết mình, đừng sợ.

* gần giống np, xxx tập thể

Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói nhất định phải khởi kiện. Cô nói sẽ về hỏi những người còn lại, đồng thời cảm ơn Lục Dữu.

Lục Dữu chọc vào quả bóng trắng, nó va chạm mấy lần với quả bóng đỏ rồi cuối cùng lăn vào lỗ.

Hoàng Kiệt đã bị y cảnh báo, chuyện này có lẽ đến đây là kết thúc, liệu gã có còn bị cổ trùng cắn chết như trong nguyên tác không? Không chắc nữa.

Lục Dữu lo lắng khi phải chờ đợi như vậy, y lấy điện thoại ra gọi cho Giang Hạc Xuyên, ba giây sau mới có người bắt máy, "Bây giờ cậu ở đâu?"

"Ở trường, có chuyện gì vậy?"

"Đang chuẩn bị vào lớp phải không?" Lục Dữu không cho phép thương lượng, "Gửi thời khóa biểu cho tôi, tôi sẽ tìm cậu."

"...Tìm em sao?" Hắn có vẻ do dự, "Được rồi."

Những người ở đây đều biết tính Lục Dữu, không khỏi ngạc nhiên: "Lục thiếu gia ngay cả lớp của mình cũng không đi vậy mà bây giờ lại theo bạn trai đến lớp sao, chẳng phải hắn cũng chỉ có chút đẹp trai thôi à?"

"Câm miệng." Lục Dữu cất điện thoại, lại cầm cây cơ lên ngắm ngay quả bóng trắng, sau hai cú đánh bàn bi-a đã được dọn sạch, "Chỉ là có chuyện cần xác nhận thôi. "

Lục Dữu hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.

Nếu trước đây tình huống này xảy ra mọi người sẽ thuận theo ý Lục Dữu và giữ im lặng nhưng bây giờ trong lòng ai nấy đều chua lòm, nào nghĩ được nhiều như vậy, "Chỉ là yêu đương thôi mà, đâu cần phải quan tâm đến vậy? Còn phải nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi như thế nữa?"

Lời này như mang theo gai nhọn khiến Lục Dữu cảm thấy rất kỳ quái. Y ném cây cơ lên bàn, hỏi ra câu hỏi mà mình cảm thấy khó hiểu nhất sau khi phát hiện ra mình chỉ là bia đỡ đạn: "Cậu, không đúng, các cậu tại sao lại chán ghét Giang Hạc Xuyên đến vậy?"

Với khuôn mặt kia của Giang Hạc Xuyên cho dù không coi trọng hắn thì cũng không đến mức bị ghét bỏ chứ?

Không ai trả lời câu hỏi của y.

Chẳng lẽ là ghen ghét? Chính là cái kiểu ghen ghét tại sao mình lại thất bại trong khi bạn của mình lại thành công ấy. Ghen ghét vì y có một người bạn trai đẹp trai như vậy sao?

Hehe, đã có bạn nào nhận ra bìa truyện thay đổi chưa, tui tự làm á q(≧▽≦q)

9:59 pm

25/04/2024


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play