Cào phím + beta: qinyi
Lục Dữu nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm trần nhà không chớp mắt.
Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, những chuyện ở quán bar y cũng có thể đoán được đám bạn của mình sẽ làm gì. Còn nốt ruồi đỏ, có lẽ là y vô tình nhìn thấy lúc nào mà không nhớ mới đi vào giấc mơ...
Không, không, không, đừng trốn tránh hiện thực.
Nghĩ đến kết cục của mình, Lục Dữu lắc lắc đầu cố làm mình bình tĩnh lại.
Hiện tại y phải lấy cảnh trong mơ làm tiền đề để kết nối những mảnh mộng hỗn loạn lại thành một cốt truyện hoàn chỉnh.
Đầu tiên, thế giới y đang sống là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến tình thâm pha chút huyền huyễn.
Thứ hai là vai trò nhân vật. Vai chính công là một thiếu niên Miêu Cương, chỉ cần có cổ trùng thì không gì không làm được, thần bí mà mạnh mẽ. Vai chính thụ thiện lương và cứng cỏi, dùng trái tim ấm áp để chữa lành vết thương lòng cho vai chính công.
Vai chính công là Giang Hạc Xuyên.
Nhưng y, Lục Dữu, không phải vai chính thụ mà chỉ là bia đỡ đạn. Y là thủ phạm tạo thành vết thương lòng cho vai chính công, là bạn trai cũ cặn bã được nhắc đến nhiều lần trong ký ức của hắn, là lý do tại sao tính cách của vai chính công Giang Hạc Xuyên lại trở nên ác liệt và cay nghiệt như thế.
Còn tại sao nó lại được nhắc đến trong ký ức...
Bởi vì cuốn tiểu thuyết này bắt đầu bằng việc bạn trai cũ kém cỏi của vai chính công chết thảm!
Lục Dữu cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến cái chết của mình trong mơ.
Góc nhìn của cuốn tiểu thuyết này chủ yếu là từ vai chính thụ, vai chính công chỉ là phụ. Phần lớn đều là các hoạt động tâm lý của vai chính thụ, bình phán về sự việc xung quanh cũng xuất phát từ anh ta.
Có lẽ là để giải thích nguyên nhân tại sao vai chính công lại có tính khí thất thường, u ám, đồng thời cũng tô đậm sự đáng thương của hắn ta.
Vai chính công cũng có hoạt động tâm lý nhưng hoạt động tâm lý của hắn không phải là kiểu hắn cảm thấy thế nào về những việc đang diễn ra mà là khi nhìn thấy ai hay bất cứ thứ gì hắn đều có thể nghĩ đến bạn trai cũ cặn bã đã chết trong tay mình từ lâu. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe hắn nhớ tới, khi nhìn những chậu cây héo úa hắn nhớ tới, thậm chí khi khắc khẩu với vai chính thụ hắn cũng nhớ tới.
Biết là vai chính công cứ nhớ đi nhớ lại như vậy là sai trái.
Mối quan hệ của hắn với bạn trai cũ cặn bã Lục Dữu thuần túy chính là thống khổ, bị khinh thường và bị giẫm đạp... Bởi vậy, cho dù Lục Dữu đã chết từ lâu nhưng sự hiện diện của y trong cuốn tiểu thuyết này chắc chắn không hề yếu. Đó là một trong những trở ngại trên con đường tình yêu của hai nhân vật chính.
Lục Dữu hiểu được vai trò của mình, không khỏi bật cười.
Tóm lại, vai chính công thụ gặp nhau lần đầu tiên vào dịp Tết Nguyên đán, khi Lục Dữu đưa Giang Hạc Xuyên về nhà. Lúc đó hai người có một số mâu thuẫn, người Lục gia lại không vừa mắt Giang Hạc Xuyên nên đã chế nhạo nhục nhã hắn một trận.
Vai chính thụ tên là Trương Tư Lạc, anh ta là một trong những đứa trẻ được Lục gia giúp đỡ, bởi vì tương đối xuất sắc nên được tham gia bữa tiệc thường niên của Lục gia. Ở đây anh ta đã gặp Giang Hạc Xuyên và yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cách đối xử thô lỗ và hà khắc của người nhà họ Lục với Giang Hạc Xuyên đã khiến Trương Tư Lạc tức giận nhưng anh ta chẳng thể làm gì ngoài an ủi hắn một hai câu. Địa vị của anh ta trong Lục gia thậm chí còn không bằng mấy con chó cưng của Lục lão gia tử.
Tất cả những gì Trương Tư Lạc có thể dành cho Giang Hạc Xuyên chỉ là mấy lời quan tâm.
Nhưng những thứ này đối với Giang Hạc Xuyên bị đối xử lạnh nhạt cũng đã thật trân quý, câu chuyện của hai người dần mở ra.
Hoạt động tâm lý của Trương Tư Lạc trong lần đầu gặp gỡ này cực kỳ nhàm chán. Đầu tiên là dùng hết những từ ngữ hoa lệ đẹp đẽ để miêu tả vẻ ngoài của Giang Hạc Xuyên, sau đó lại đến sự yếu ớt bất lực của hắn khi bị chế giễu châm chọc, cuối cùng là muốn khiến hắn cảm nhận được tình yêu thương ấm áp tốt đẹp.
Rồi anh ta lại nói mình không thể vì vai chính công đã có người yêu rồi.
Lục Dữu: "..." Sau nửa ngày say mê bạn trai tôi, anh muốn cạy góc tường* nhà tôi luôn phải không?
*ý là phá hư chuyện tình cảm của người khác
Sau đó, y và Giang Hạc Xuyên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn và y đề nghị chia tay bất chấp sự can ngăn của cha mẹ. Một tuần sau y qua đời vì bị Giang Hạc Xuyên giết chết nhưng không ai hay biết.
Giang Hạc Xuyên cũng thật đủ vô tình, trả thù không nương tay chút nào.
Khi Trương Tư Lạc nghe nói chướng ngại vật đã biến mất, tâm trí liền lung lay. Anh ta muốn chữa lành vết thương lòng cho Giang Hạc Xuyên, vì vậy anh ta rời khỏi Lục gia - nơi đã giúp đỡ mình và tiến vào sản nghiệp nhà họ Giang, tiếp cận Giang Hạc Xuyên và âm thầm đưa ấm áp cho hắn. Mọi chuyện cứ như thế một thời gian rất dài cho đến khi lọ nuôi cổ trùng của Giang Hạc Xuyên bị Trương Tư Lạc vô tình làm vỡ.
Vì cổ trùng này rất quý hiếm và cần được chăm sóc cẩn thận khi mới xâm nhập vào cơ thể người nên Trương Tư Lạc đã đề nghị đến sống chung với Giang Hạc Xuyên.
Giang Hạc Xuyên đồng ý.
Khi sống chung, Trương Tư Lạc phát hiện ra Giang Hạc Xuyên, người thừa kế Giang gia đang lên kế hoạch xuống tay với Lục gia. Để chứng minh mình có ích, anh ta đã đề nghị giúp đỡ.
Không biết có phải Trương Tư Lạc trời sinh đã không biết xấu hổ hay không, nhận sự giúp đỡ của Lục gia lại làm ra loại chuyện ăn cây táo rào cây sung như này. Thậm chí còn cãi nhau với Giang Hạc Xuyên, nói rằng mình cảm thấy đang bị lợi dụng, nói rằng anh ta vì Giang Hạc Xuyên mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, thậm chí còn phớt lờ ân tình của Lục gia, vì sao Giang Hạc Xuyên vẫn lạnh nhạt với mình như vậy.
Trương Tư Lạc và Giang Hạc Xuyên cãi nhau một trận lớn, sau đó anh ta thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự.
Cuối cùng, cái kết của cuốn tiểu thuyết này là một cái kết mở. Nó kết thúc rất đột ngột vào một đêm mưa, khi Giang Hạc Xuyên lái xe và xuất hiện dưới tầng lầu khu chung cư Trương Tư Lạc đang thuê, hẳn là kịch bản truy thê hỏa táng tràng thường thấy.
Nhưng như này hợp lý sao?
Lục Dữu thề rằng nếu ngoài đời y nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết kết bằng việc bắt đầu truy thê hỏa táng tràng y nhất định sẽ đánh tác giả một trận!
Nhưng từ những thông tin hiện có cũng đủ để đưa ra kết luận rằng hai nhân vật chính sẽ về với nhau.
Lục Dữu không muốn cứ chết đi như vậy, không chỉ đau đớn mà y còn thấy rất có lỗi với cha mẹ, dù sao cũng chính vì y đưa bạn trai về mới gây ra tai họa cho gia đình.
Nhưng mọi chuyện không phải vì y không muốn thì sẽ không xảy ra.
Lục Dữu không ngủ được, y ôm chăn che nửa mặt, nhìn thế giới ngoài cửa sổ chuyển từ đen sang trắng, dưới mắt có hai quầng thâm, bơ phờ lo lắng.
Cổ trùng thật sự quá ma huyễn*, tưởng như chỉ xuất hiện trên phim.
*chắc là quỷ quái, huyền huyễn
Theo suy nghĩ của Lục Dữu, những người có liên quan đến cổ trùng thường sẽ rất lén lút, nói chuyện thần thần quỷ quỷ, mặc áo choàng rách rưới tối màu, chỉ lộ ra đôi mắt âm ngoan vẩn đục chứ không phải như Giang Hạc Xuyên có bề ngoài hoàn mỹ mê hoặc mọi người.
Gương mặt kia sẽ không phải là do ăn loại cổ nào mới có đấy chứ?
Y nên làm gì tiếp theo bây giờ? Không có ý tưởng nào cả.
Lục Dữu suy nghĩ một chút, cuối cùng y ngửi được mùi thức ăn.
Lúc này đã là bảy giờ sáng, Lục Dữu cũng ý thức được sự lười biếng của mình nên nhất quyết không dậy sớm ăn sáng, chỉ nhờ dì giúp việc đến làm bữa trưa và bữa tối. Vậy người tạo ra mùi thơm này là Giang Hạc Xuyên?
Sau một đêm, Lục Dữu đã bình tĩnh lại một chút, khi nhìn Giang Hạc Xuyên cũng không quá sợ hãi nữa. Cũng may tối qua Giang Hạc Xuyên say rượu chứ như bình thường, dựa vào sự tinh ý của hắn sao không phát hiện ra sự khác lạ của y.
Lục Dữu vào bếp và thấy bạn trai mình - kẻ đã hạ cổ mình còn đâm y một dao trong mơ.
"Chào buổi sáng." Giang Hạc Xuyên chủ động chào hỏi.
Khuôn mặt Giang Hạc Xuyên thực sự rất có tính mê hoặc. Rõ ràng rất diễm lệ và có tính công kích nhưng một khi cười lên sẽ lập tức nhu hòa mềm mại đi rất nhiều.
Lục Dữu vẫn rất khẩn trương, không biết nên tỏ thái độ gì, y chỉ có thể ngồi đối diện Giang Hạc Xuyên với vẻ mặt vô cảm.
Giang Hạc Xuyên đẩy bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sang, giải thích rằng trong tủ lạnh chỉ còn ít đồ nên chỉ làm một bữa sáng đơn giản thôi, còn hỏi xem có phải Lục Dữu không khỏe không, nhìn có chút hốc hác.
Chu đáo và dịu dàng, quả là một người bạn trai tuyệt vời.
"Không khó chịu." Lục Dữu cụp mắt xuống, khóe miệng giật giật hai lần, dùng đũa mân mê món trứng trên đĩa, tự hỏi bên trong có cổ trùng hay không.
Cổ trùng quá thần bí, hình như đều là thần không biết quỷ không hay trúng chiêu.
Tuy biết Giang Hạc Xuyên hiện tại không có lý do gì để hạ cổ mình nhưng Lục Dữu vẫn nổi da gà, y đứng dậy đổi đĩa đồ ăn của mình sang cho Giang Hạc Xuyên, "Tôi và cậu đổi món cho nhau nhé." sau đó mới bổ sung thêm một câu dò hỏi: "Có được không?"
Giang Hạc Xuyên còn có thể nói cái gì, hắn chỉ có thể đáp: "Được."
Dạ dày là một cơ quan cảm xúc, trong đầu Lục Dữu đầy những múi bùi nhùi hỗn loạn, không có cảm giác thèm ăn. Y khẽ meo meo ngước mắt nhìn sắc mặt bạn trai, "Hôm qua tôi không nên đưa cậu đi gặp những người đó."
"Thật ra tôi cũng không quá thân với những người đó, chỉ có hai ba người có thể gọi là bạn, những người khác chỉ tình cờ đi chơi cùng nhau thôi." Lục Dữu đang cố vạch ra ranh giới rõ ràng với những người kia, những gì y nói đều là thật. Y chỉ chơi thân với hai trúc mã lớn lên từ nhỏ thôi. "Nếu họ làm cậu không vui thì cứ nhăn mặt bỏ đi là được rồi, họ không dám làm gì cậu đâu."
Người đối diện rũ mi, lông mi dày che khuất đôi mắt, "Anh bảo em phải cư xử cho tốt, không được làm anh mất mặt."
Lục Dữu dại ra hai giây, y có nói vậy sao? Chậc, đáng lẽ y nên nói: "Bọn họ không khách khí với cậu trước, cậu không cần nén giận."
Giang Hạc Xuyên không thích những người đó, không phải vì sự thù địch của họ đối với hắn mà là vì họ thèm muốn Lục Dữu của hắn. Có lẽ khi hắn nói ra lời này Lục Dữu sẽ tức giận nhưng hắn vẫn nói: "Đừng thân thiết với bọn họ quá."
"Ồ, đã biết." Lục Dữu chỉ đồng ý mà không hỏi tại sao.
Giang Hạc Xuyên sửng sốt một chút.
Lục Dữu chú ý tới, thấp giọng lẩm bẩm: "Chỉ vì tôi không muốn tiếp tục chơi với bọn họ nữa thôi, không phải vì nghe theo lời cậu."
Nếu Lục Dữu không biết mình là pháo hôi thì chắc chắn y sẽ không để người khác khoa tay múa chân với mình.
Trên thực tế, trong cốt truyện y xác thật không đồng ý, thậm chí còn hung hăng bảo Giang Hạc Xuyên xem lại vị trí của mình, còn nói một số lời khó nghe và tiếp tục đi quậy phá với đám bạn kia.
Giang Hạc Xuyên không tiếp tục khuyên y nữa, chỉ là lần nào cũng đi cùng Lục Dữu, cho dù những lời mời đó đều mang theo ác ý. Dù không hòa nhập được vào cái vòng đó, mỗi lần đến đều bị chế nhạo nhưng hắn vẫn kiên trì.
Sau đó Lục Dữu hỏi tại sao, Giang Hạc Xuyên nói hắn không yên tâm.
Cho đến bây giờ Lục Dữu vẫn không hiểu hắn không yên tâm cái gì? Y là ai chứ? Là con trai độc nhất nhà họ Lục. Cho những người đó mười lá gan cũng không dám lộ ra răng nanh với y.
Lục Dữu vừa ăn trứng rán vừa lén lút nhìn Giang Hạc Xuyên.
Có một sự thật y phải thừa nhận đó là y là một người bạn trai rất tệ, đối xử với Giang Hạc Xuyên không quá tốt.
Nhưng chắc chắn không đến mức phải hy sinh tính mạng để bù đắp!
Cho dù phải mạo hiểm mạng sống để chuộc lỗi thì tại sao phải dùng đến cổ trùng? Dứt khoát gọn gàng một chút không được sao?!
Lục Dữu cảm thấy mình đã hiểu hơn về mấy từ "sống không bằng chết".
Nói đi cũng phải nói lại, vấn đề vẫn nằm ở những người không có đầu óc đó, không biết vì sao bọn họ lại không vừa mắt Giang Hạc Xuyên. Những chuyện xấu bọn họ làm đều bị tính trên đầu y và Lục gia.
Giang Hạc Xuyên ăn xong bữa sáng thì thấy Lục Dữu đang chọc ngoáy trứng gà trên đĩa. Hình như bạn trai nhỏ của hắn lại tức giận rồi, diễm lệ sống động, sáng ngời đến mức ngay cả cánh bướm lộng lẫy nhất cũng không sánh kịp.
"Lục Dữu, em đi học đây."
"Ừm." Lục Dữu có lệ.
Giang Hạc Xuyên vừa bước sang tuổi mười tám cách đây không lâu, bây giờ hắn đang học đại học năm thứ nhất, đúng là có nhiều chuyện phải làm. Không giống như Lục Dữu đã bước vào kỳ thực tập, không có việc gì làm... Mà đương nhiên năm nhất Lục Dữu cũng hiếm khi đi học, y chỉ học đại học cho vui thôi, người với người vẫn là không giống nhau.
Giang Hạc Xuyên rời đi, Lục Hữu nhét hai miếng trứng vào miệng. Nằm dài trên sô pha vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm gì nhưng vừa nhắm mắt lại liền nghĩ đến cơn đau khi bị côn trùng cắn, có chút, không, cực kỳ hối hận vì đã trêu chọc Giang Hạc Xuyên.
Xui xẻo.
"Tít tít tít~"
Điện thoại reo, Lục Dữu nhấc máy nhìn qua, là Hoàng Kiệt. Y uể oải nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Lục thiếu, ngài có rảnh ra ngoài chơi không?" Người bên kia rõ ràng đang chơi game, rất ồn ào.
Nói thật ngay từ đầu đọc trước đã k quá thích vai chính thụ rồi, và xem t đoán chuẩn chưa kìa, hl vãi~. Biết ngta có ny rồi còn si mê các kiểu, thương xót muốn đưa ấm áp này nọ rồi cuối cùng mới chốt câu ngta có ny rồi=))) Bộ mắc đưa ấm áp lắm hả???🙄
8:57 pm
19/04/2024