Không ngờ vừa mới đến cổng đã gặp Cố Kiều Kiều đang định mở cửa.

“Ôi chao, bà ngoại thu dọn đồ đạc thế này là định đi đâu vậy ạ?”

Cô vừa nói xong, nhóm phụ nữ đóng giày dưới gốc cây cũng nhìn sang: “Bà ngoại con bé đi rồi à? Sao không ở thêm ít lâu nữa.”

Nhìn thấy đám phụ nữ này cùng với cô con riêng đang cười tủm tỉm, Đổng Tĩnh chợt thấy đầu đau như búa bổ, cả người bứt rứt không yên.

Mụ nghi mình bị cảm nắng mất rồi.

Nhưng giờ trời chỉ chớm vào hè, hơn nữa còn đang là buổi sáng, sao có thể vậy được.

Mụ cười gượng nói: “Trong nhà có chuyện nên mẹ của dì vội về.”

Sau đó mụ lại tỏ vẻ dịu dàng nhìn Cố Kiều Kiều: “Mới sáng sớm mà con đi đâu vậy, trong bếp còn bánh bao kẹp thịt cho con đó, mau ăn đi.”

Cố Thư Dao có thể hiểu được tại sao mẹ mình lại mất tự nhiên như vậy.

Thật sự là cô em gái này của cô ta quá giỏi gây chuyện, khiến người khác không thể chịu nổi, chỉ cần thấy mặt thôi là biết sẽ có chuyện chẳng lành.

Nói thật thì bọn họ có hơi sợ cô con riêng này.

Có điều cô ta lẳng lặng liếc nhìn bà ngoại mình một cái.

Sao bà ngoại cũng có vẻ không ổn vậy nhỉ? Mồ hôi ướt đẫm trán, như thể trời nóng lắm vậy.

Cố Kiều Kiều nghe mẹ kế nói vậy cũng không vội chạy về ăn.

Chỉ thấy cô tỏ vẻ uất ức bước đến trước mặt bà ngoại Đổng, ôm chặt hành lý bà ta không chịu buông: “Bà ngoại ơi, cháu không muốn bà đi đâu, cháu không nỡ xa bà chút nào.

Bà ở lại thêm mấy hôm nữa nhé.”

Bà con làng xóm chứng kiến cảnh này đều trêu ghẹo nói: “Ôi chao, xem ra Kiều Kiều hợp tính bà ngoại con bé quá nhỉ.

Nếu cháu gái đã không nỡ xa bà thì bà cũng nên ở lại vài hôm nữa đi.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng bọn họ lại thấy rất kỳ lạ.

Như tình hình mấy hôm nay cũng thấy được người mẹ kế Đổng Tĩnh này chẳng tốt lành gì cho cam.

Dám giở trò trước mặt nhiều người như vậy, không chịu phân biệt đúng sai mà cứ vô cớ đẩy tội trộm cắp lên đầu Kiều Kiều.

Cũng không biết có phải mụ cố ý làm vậy để hủy hoại thanh danh Kiều Kiều hay không.

Trước mặt người ngoài đã như thế, vậy thì trong nhà càng không thể đối xử tốt với Kiều Kiều được.

Lúc này, cả người bà ngoại Đổng đã cứng đờ, nhưng cũng phải gượng cười đáp: “Bà ngoại phải về nhà có việc, chờ bà ngoại xử lý xong việc ở nhà rồi lại lên đây thăm cháu nhé.”

“Chuyện gì thế ạ? Bà nói thử xem Kiều Kiều có thể giúp bà được không.

Bà ngoại ơi, cháu thật sự không nỡ xa bà mà.” Cố Kiều Kiều mở to hai mắt long lanh, tha thiết nhìn bà ta.

Lực níu tay càng lúc càng lớn, bà ngoại Đổng gần như không cầm chắc nổi túi đồ.

“Ngoan nào, bà ngoại sẽ lại tới thăm cháu sớm thôi.” Bà ta cố sức kéo gói đồ lại.

Con nhóc thối này sao mà mạnh thế nhỉ.

Có lẽ là do vải gói đồ quá cũ, cũng có thể là do sức của Cố Kiều Kiều quá mạnh.

Chỉ biết cái bọc bà ngoại Đổng ôm khư khư trong lòng bỗng kêu “roẹt” một tiếng rồi rách toác, tất cả đồ bên trong lập tức rơi vãi trên mặt đất.

“A, cái này không phải là vòng vàng cỡ lớn mà mẹ cháu để lại cho cháu sao? Sao lại ở trong túi của bà ngoại thế ạ?” Cố Kiều Kiều tỏ vẻ không tin nổi, lên tiếng chất vấn bà ta.

Cố Kiều Kiều không nỡ để bà Đổng đi, trong lúc giằng co thì cái bọc trong lòng bà Đổng bị rách, đồ bên trong cũng rơi ra.

Cố Kiều Kiều chất vấn tại sao vòng tay vàng mà mẹ cô để lại cho cô lại nằm trong bọc của bà ta.

Câu này vừa nói xong, những người phụ nữ dưới cây hoè đã nhanh chóng vây lại.

Có người tiến lên xem chuyện gì xảy ra, có người muốn nhìn xem vòng tay vàng trông như thế nào.

Họ đều tầm tuổi mẹ ruột của Cố Kiều Kiều, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng rầm rộ khi Lý Nhược Lan gả tới năm đó.

Sáu con ngựa cao lớn kéo theo cô gái trẻ tuổi trong bộ váy cưới đỏ, những chàng trai khiêng của hồi môn phía sau mệt mỏi cúi gập lưng.

Từ đời tổ tiên nhà họ Lý đã là địa chủ, trong thời kỳ đánh địa chủ chia ruộng đất thì lại trở thành đối tượng bị đàn áp.

Thế nhưng sau khi sóng gió qua đi, nhà họ Lý lại nhanh chóng vựt dậy.

Có người nói trước khi nhà họ Lý bị tịch thu tài sản đã giấu rất nhiều đồ cổ, nhờ vào những thứ này mà lại trở nên giàu có.

Có người nói nhà họ Lý gặp được quý nhân, quý nhân còn trả lại những thứ đã bị tịch thu cho họ.

Sự thật cụ thể thì không ai biết.

Nhưng của hồi môn của Lý Nhược Lan rất phong phú, điều này không thể nghi ngờ.

Nếu không thì sao có thể gả cho một người trí thức có công việc đàng hoàng được?

Lý Nhược Lan chết rồi, theo phong tục vùng này thì mọi thứ phải để lại hết cho con cái của bà.

Lý Nhược Lan chỉ có một cô con gái, vậy nên đương nhiên của hồi môn cũng thuộc về Cố Kiều Kiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play