Nhưng tìm kiểu gì cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Ôi chao, bà ngoại đóng gói hành lý thế này là định đi đâu vậy ạ?”

Nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của con riêng, Đổng Tĩnh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Gì vậy, mẹ mụ sắp đi đến nơi rồi, nó còn muốn gây chuyện nữa à?

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, nhưng chỉ cần mụ nhìn thấy đứa con riêng này nở nụ cười, tim mụ lại nảy thình thịch.

Mụ thật sự bị con nhỏ này dọa sợ rồi.

Dường như Cố Kiều Kiều biết mụ nghĩ gì, cứ nhất quyết phải nói cho mụ biết đó gọi là PTSD, rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Trên đời này không có bức tường nào là kín gió, có vài người làm ra những chuyện tự cho là đã giấu rất kỹ, nhưng làm sao qua mắt được người cố ý quan tâm.

Thật sự cho rằng Cố Kiều Kiều là người hiền lành đấy à.

Bà ngoại Đổng cuối cùng cũng chịu về nhà, chưa cần nói đến Đổng Tĩnh, Cố Tư Triết khi biết được tin này vào bữa sáng cũng âm thầm thở phào.

Có điều trên bàn cơm, ông ta vẫn nhiệt tình giữ bà ta lại: “Mẹ, mẹ mới đến mấy ngày thôi mà, sao lại vội về thế? Hay là mẹ ở thêm vài ngày nữa, chờ khi nào con rảnh thì dẫn mẹ vào trấn đi mua sắm.”

Nếu con rể nói những lời này vào mấy hôm trước thì dù có biết ông ta chẳng thật lòng, bà ngoại Đổng cũng sẽ thuận thế mà ở lại thêm vài ngày.

Nhưng bà ta nhớ lại thứ đang ở trong túi hành lý…

Để tránh cho đêm dài lắm mộng, bà ngoại Đổng cảm thấy mình không thể nào ở lại nhà họ Cố thêm một ngày nào nữa.

“Mẹ ở cũng lâu rồi, không thể nào không biết xấu hổ mà làm phiền hai đứa mãi vậy được.

Lúc tới mẹ cũng đâu định ở lâu, chỉ là muốn xem mẹ con nó sống thế nào.

Giờ thấy mẹ con nó theo con được ăn ngon mặc đẹp, lại dễ gì kiếm được người đối xử với Dao Dao như con ruột giống con.

Thấy vậy là mẹ yên tâm rồi, Tĩnh Tĩnh được gả cho con thế này chắc là nhờ phúc phần kiếp trước của nó đấy.”

Bà ngoại Đổng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ cũng nên về rồi.

Mẹ biết hai con hiếu thảo, nhưng hai đứa đừng cố giữ mẹ lại làm gì, ai giữ lại là có chuyện với mẹ đấy.”

Đổng Tĩnh ngồi một bên nhìn mẹ mình diễn trò chân thành mà buồn cười trong lòng.

Không biết là ai khuyên năm lần bảy lượt cũng không chịu đi.

Để tránh mẹ mình diễn quá lố, mụ nhanh chóng tiếp lời: “Nghe nói có tin về em trai em nên mẹ mới nóng lòng về xem đó anh.”

Ba năm trước, em trai của Đổng Tĩnh là Đổng Lương đã dẫn theo vợ con bỏ nhà ra đi.

Cố Tư Triết không tiện hỏi thêm về chuyện này, chỉ dặn dò bà ngoại Đổng đi đường cẩn thận.

Ăn sáng xong, ông ta xách cặp tài liệu rồi đạp xe đi làm.

Hôm nay quả là một ngày tốt! Những tháng ngày ông ta ngủ phòng khách cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Sau khi Cố Tư Triết rời đi, ba người tiếp tục ăn cơm.

“Không biết đứa con riêng kia của con mới sáng sớm đã chạy đi đâu rồi.” Bà ngoại Đổng lại cầm một cái bánh bao kẹp thịt khác, bắt đầu ăn.

Ôi chao, về nhà không được ăn những thứ như này nữa đâu.

Thứ này vừa tốn dầu vừa tốn thịt, nhà họ Cố cũng lâu lâu mới làm một lần.

Không có người ngoài ở đây, Đổng Tĩnh cũng lười giả vờ hiền lương thục đức: “Đi đâu cũng được, may là không ở đây.

Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, bánh bao kẹp thịt còn lại con cũng sẽ gói cho mẹ mang theo ăn trên đường đi.”

Mụ cũng chưa quên con gái của mình, lựa một cái nhiều thịt đưa cho Cố Thư Dao.

“Mẹ, con nghĩ đi nghĩ lại rồi, hay là tối nay con ngủ phòng khách nhé.

Con thật sự không dám ngủ cùng em gái chút nào, lỡ như… em ấy lại kể chuyện ma cho con nghe thì sao?”

Còn có bài vị của mẹ ruột cô ở hướng Đông phòng ngủ phụ, trông quái dị âm u vô cùng.

Đổng Tĩnh ngẩn người: “Không phải mẹ đã nói chuyện này rồi sao? Mẹ đã nói với con là trên đời này không có ma quỷ đâu mà, con đừng nghĩ nhiều.” Từ sau khi mẹ mụ đồng ý về nhà, mụ đã từng nói chuyện này với con gái mình.

Chờ đến khi bà ngoại con về nhà thì con về ngủ ở phòng ngủ phụ giống như trước đây.

Cố Thư Dao hơi uất ức: “Nhưng mà con vẫn sợ lắm.” Cô ta nói xong thì buông bánh bao kẹp thịt trong tay xuống, không chịu ăn tiếp nữa.

Thấy thái độ con gái như vậy, Đổng Tĩnh và bà ngoại Đổng liếc nhau.

Ôi, cái con nhỏ Cố Kiều Kiều này.

Kiếp trước nhà họ Đổng bọn họ nợ nó cái gì à?

Đổng Tĩnh không muốn con gái mình ngủ ở phòng khách, con bé đã lớn rồi, ngủ phòng khách nhiều sẽ không hay, nếu để người khác thấy được sẽ nói ra nói vào.

Nhưng mụ đã đồng ý với chồng là sẽ để ông ta về phòng ngủ chính.

Thôi kệ đi, đến tối rồi tính.

Ăn xong bữa sáng, Đổng Tĩnh thu dọn đồ đạc cho mẹ mang đi, sau có tiễn bà ngoại Đổng ra tận cửa cùng con gái mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play