Ngay cả Cố Tư Triết cũng không được đụng vào.

Nhưng sao bây giờ đồ của Lý Nhược Lan lại nằm trong bọc của bà Đổng? Bà ta định mang của hồi môn của mẹ ruột người khác đi đâu?

Về thôn Đổng Gia sao?

Người dân xung quanh giận dữ nhìn cảnh tượng này.

“Mẹ.” Đổng Tĩnh nghiến răng nhìn bà Đổng.

Mụ không ngờ mẹ mụ lại gan như vậy.

Khó trách bà ta vốn không chịu đi, mấy ngày nay lại tự dưng đổi ý.

Hóa ra là trộm đồ của mụ.

Đúng vậy, từ khi Đổng Tĩnh nhìn thấy những món đồ trong két sắt, mụ đã tự động coi chúng là của mình.

Lý Nhược Lan đã chết, Cố Kiều Kiều chỉ là một cô nhóc, dù thông minh thì Cố Tư Triết cũng là bố cô.

Chẳng phải tài sản trong nhà sẽ do Cố Tư Triết phân chia hay sao? Phong tục gì chứ, mụ không quan tâm.

Những thứ Lý Nhược Lan mang vào nhà họ Cố thì thuộc về nhà họ Cố, giờ mụ là nữ chủ nhân của nhà họ Cố.

Đương nhiên những thứ này cũng là của mụ.

Cố Kiều Kiều đang cầm chiếc vòng tay vàng dựa vào lòng người dân lặng lẽ khóc rồi liếc nhìn mẹ kế.

Mặt đen thế kia, chẳng lẽ Đổng Tĩnh không biết chuyện này, là bà Đổng tự lấy trộm sao?

Thú vị thật, mẹ con bọn họ định nội chiến à?

Cũng phải, hai chiếc vòng tay vàng này đáng giá không ít tiền.

Đổng Tĩnh sao có thể dễ dàng đưa cho mẹ mình như vậy.

Nghĩ đến nguyên chủ của kiếp trước, Cố Kiều Kiều càng khóc thật lòng hơn.

Sao cô gái ngốc đó lại không biết tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, của hồi môn đều bị cặp vợ chồng lòng đen như mực này chiếm đoạt.

Người dân thấy cô bé tội nghiệp khóc không thành tiếng thì càng giận hơn, vây quanh bà Đổng chặt chẽ không cho bà ta đi.

Của hồi môn mà Lý Nhược Lan mang đến không ít, trong hai mươi năm qua đã dùng hết một nửa, bao gồm ngôi nhà nhỏ tinh xảo phía sau nhà họ Cố, bao gồm cả những thiết bị điện cao cấp mà chỉ những gia đình rất giàu có ở thành phố mới dùng được.

Còn là những thứ như máy giặt, tủ lạnh, tivi màu vào thời đại này nữa chứ? Dù là cuối những năm 80 thì chúng vẫn còn rất đắt đỏ.

Trong làng này ngoài nhà họ Cố thì chỉ có nhà họ Tần là sở hữu chúng.

Dù đã dùng không ít nhưng của hồi môn của Lý Nhược Lan vẫn còn rất nhiều, đáng tiếc nguyên chủ chỉ mang theo ít đồ đáng thương ra đi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến bi kịch hôn nhân của “cô”.

Cố Kiều Kiều không biết kiếp trước sáu chiếc vòng tay vàng của Lý Nhược Lan được phân chia thế nào, bà Đổng có lấy được không.

Nhưng ở kiếp này, ai dám đụng đến của hồi môn này cô sẽ chặt tay kẻ đó.

Thấy bà Đổng bị bao vây ở giữa, mặt đỏ bừng tay chân lúng túng, Cố Kiều Kiều lạnh lùng nói: “Bà ngoại, cháu gọi bà một tiếng bà ngoại là cháu thật lòng coi bà là bà ngoại ruột.

Thế nhưng bà làm cháu quá thất vọng, sao bà có thể trộm đồ của mẹ cháu chứ? Mẹ cháu còn chưa yên nghỉ mà bà cũng nỡ ra tay.”

Đổng Tĩnh nghe con gái nói vậy thì luôn cảm thấy sao mà quen thuộc thế.

Nhưng dù tức giận vì hành động của mẹ mụ, thấy mẹ lúng túng bị chất vấn không nói nên lời như thế, mụ vẫn phải đứng ra hòa giải.

“Ôi, mẹ dì đi vội quá, có lẽ lúc đóng gói không nhìn rõ nên đóng nhầm.

Mẹ dì không phải là người như thế đâu.” Mụ cố gắng giải thích.

Người dân nghe xong nhìn Đổng Tĩnh với ánh mắt khinh thường, bà đoán xem tôi có tin không?

“Người ta nói trong nhà có người già như có báu vật.

Đứa trẻ ngốc này thật lòng coi bà ta là bà ngoại ruột, không ngờ bà ngoại lại là kẻ trộm.” Không biết là ai ở trong đám đông trách móc.

Mặt bà Đổng càng thêm cứng đờ.

Nhưng có lẽ lời nói vừa rồi của con gái đã cho bà ta thêm dũng khí, bà ta lắp bắp giải thích cho mình: “Kiều Kiều, bà ngoại thật sự không cố ý.

Bà ngoại không phải là kẻ trộm, bà ngoại chưa bao giờ trộm đồ.”

“Hừ, có phải kẻ trộm hay không cũng không phải do bà nói là xong.

Đi, theo chúng tôi đến nhà trưởng tộc, nhờ cụ trưởng tộc phân xử cho mọi người.” Dương Thúy Phân chen lên trước kéo bà Đổng đi.

Bà Đổng không chịu đi: “Cô, cô buông tôi ra.

Tôi đã nói không phải tôi trộm, tôi cũng không biết tại sao chiếc vòng lại ở trong túi quần áo của tôi.”

“Ôi chao, Kiều Kiều mau xem kỹ xem, cái vòng này mọc chân à?” Có người lập tức hét lên.

Thật sự có người tiến lên xem kỹ: “Chân thì không thấy nhưng thấy hai vết răng.

Bà Đổng, tang vật rõ ràng rồi mà bà còn không nhận.

Hay là lên đối chiếu vết răng xem có phải của bà không nhé?”

“Chắc răng của bà tốt lắm nhỉ.”

Mọi người cười ồ lên.

Cố Thư Dao trốn sau lưng mẹ xấu hổ muốn chui xuống đất.

Bà ngoại của cô ta lại đi trộm đồ sao? Trộm thì thôi, còn bị bắt quả tang nữa chứ.

Mắc cỡ chết đi được.

Chuyện hôn nhân của cô ta sau này có bị ảnh hưởng không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play