Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 5:


1 tháng


Group vốn dĩ ồn ào náo nhiệt nháy mắt liền yên tĩnh, chỉ còn lại có mấy người bạn cùng phòng ha ha ha.

[ Lâm Du Bạch ]: Có phải đây chính là cửu lậu ngư (*) trong truyền thuyết không?

(*) Viết tắt của cụm từ 九年义务教育漏网之鱼, có nghĩa là con cá lọt lưới của chương trình giáo dục bắt buộc chín năm. Dùng để chỉ người chưa hoàn thành giáo dục bắt buộc chín năm (gồm tiểu học và trung học cơ sở).

[ Ngô Dung Tùng ]: Đừng nói như vậy, người vô tội nào đó chỉ là được hưởng đặc quyền giai cấp thôi.

[ Lý Khải Ý ]: Ai nha, các cậu biết quá nhiều, người thân có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?

Lạc Thanh Chu đuổi kịp đội hình.

[ Lạc Thanh Chu ]: Không sợ, trong group có nhiều bạn học làm chứng, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, Lạc gia tuyệt đối là kẻ hiềm nghi số một.

Trên đường từ Trì gia về trường học, Lạc Thanh Chu liên hệ với sư phụ, nhờ ông ấy liên hệ luật sư hợp tác với phòng làm việc, sau khi trình bày tình hình của mình cho đối phương, nhận được phản hồi rất lạc quan.

“Cha mẹ nuôi cậu làm như vậy là trái pháp luật, cậu chẳng những không cần trả lại số tiền này mà còn có thể thu thập chứng cứ và đòi thêm phí sinh hoạt 5 năm.” Lúc sau, còn hướng dẫn Lạc Thanh Chu cách thu thập chứng cứ.

Lạc Thanh Chu cũng vì vậy mà có thể xác định, thế giới cũng không hoàn toàn bị hào quang nhân vật chính ảnh hưởng, vẫn tuân theo quy tắc bình thường mà vận chuyển, giống như hiện tại.

[ Trang Duẫn ]: Chú dì không nuôi Lạc Thanh Chu, chẳng lẽ không vừa lúc nói lên bản thân cậu ta có vấn đề, đến cả người nhà cũng đều chán ghét cậu ta sao?

[ Lâm Du Bạch ]: Cho nên người bị hại cũng bị kết tội sao?

……

Sau khi vấn đề được chỉ ra, nhiều bạn học trong group lớp thay đổi thái độ, bắt đầu đưa ra nghi ngờ đối với cách làm của người nhà Lạc gia và Mộc Vân.

“Nói thật, dù tính cách bạn học Lạc có hơi kỳ quái, nhưng cũng chưa làm điều gì xấu cả.”

“Tôi cùng lớp với cậu ấy trước đây, cậu ấy không thích nói chuyện là vì lúc trước có người chế nhạo giọng nói của cậu ấy, cậu ấy không đánh ra tay người đã là tính cách cũng không tồi rồi.”

“Có cần nghiêm trọng vậy không?!!! Cậu ấy chỉ là đang trong giai đoạn vỡ giọng muộn mà thôi.”

“Cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng đã âm thầm giúp tôi vài lần khi tôi gặp khó khăn.”

“Cũng từng giúp qua tôi…… Thực ra, cậu ấy đối xử với các bạn nữ rất lịch thiệp.”

“Cho nên xin hỏi cậu ấy đã làm chuyện ác tày trời gì đối với cha mẹ nuôi? Có thể nêu mấy cái ví dụ cụ thể không?”

“Đúng vậy, hãy cung cấp bằng chứng rõ ràng hơn đi?”

“Tức quá!” Trang Duẫn thấy các bạn học phản đối nhiệt tình, tức giận đập bàn: “Mộc Vân, cậu mau nói cho đám người này biết Lạc Thanh Chu là cái loại người như thế nào đi!”

Mộc Vân lại rất khó xử: “Nhưng mà tôi không muốn nói xấu cậu ấy, như vậy rất không tốt.”

Trang Duẫn gấp đến độ táo bạo: “Nếu cậu còn không nói, cậu sẽ bị coi là người xấu! Nói đi!”

Vẻ mặt Mộc Vân ủy khuất và đau lòng: “Thôi bỏ đi Trang Duẫn, anh ấy rất đáng thương.”

Lúc này, chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên, trong lòng Mộc Vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới kéo Trang Duẫn đi ra ngoài: “Đi thôi, muộn rồi!”

Hai người tiến vào phòng học, các bạn học đều đồng loạt nhìn qua với ánh mắt có chút khác thường, Trang Duẫn định nói gì đó thì Lạc Thanh Chu lên tiếng.

“Bạn học Mộc Vân, xin cậu chuyển lời lại cho Lạc tiên sinh và Lạc thái thái, nếu không dừng loại hành vi này lại, đôi mắt của cư dân mạng chính là sáng như tuyết.”

“Cậu……”

Trang Duẫn đang muốn mắng chửi thì bị lớp phó học tập ngắt lời: “Bạn học Lạc, bạn học Trang, hãy tuân thủ kỷ luật lớp học và không làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”

Mộc Vân cắn môi, ủy khuất mà kéo Trang Duẫn đi.

Trang Duẫn đành tạm thời kiềm chế cơn tức, cũng vừa cảm thấy đau lòng, nghẹn đến mức mặt đều tái rồi.

Lạc Thanh Chu không hề để ý tới hai ‘con hát’ nữa, bắt đầu chuyên tâm giải đề.

Không bao lâu, một tờ rồi lại một tờ giấy nhỏ bị truyền tới trên bàn cậu.

‘Thực xin lỗi!’

‘Thật ra cậu rất tốt, lúc trước hiểu lầm cậu, xin lỗi cậu!’

‘Lúc trước đều nương theo số đông, xin lỗi! Tôi là kẻ ngốc.X.’

……

Lạc Thanh Chu cười cười, trả lời: "không sao, tôi không để trong lòng."

Không phải vì cậu rộng lượng, mà vì cậu rất vui lòng nhìn cốt truyện bị phá vỡ đến như vậy, nhìn đến càng ngày càng nhiều người, cùng cậu cùng nhau thanh tỉnh.

Kết thúc tiết tự học buổi tối trở về ký túc xá đã là 10 giờ, Lạc Thanh Chu nhanh chóng rửa mặt rồi lên giường, gửi tin nhắn chào buổi sáng cho bạn trai.

[ lạc ]: Buổi sáng vui vẻ bạn trai.

[ lạc ]: [ mèo con duỗi người.jpg]

Vừa đúng lúc, bên phía Bạch Diễm vẫn là buổi sáng.

[ Bạch Diễm ]: Chào buổi sáng, bạn trai. Hôm nay em trải qua thế nào?

[ lạc ]: Có chút trắc trở, nhưng mọi việc đều ổn.

[ Bạch Diễm ]: Nghe có vẻ rất tốt.

[ lạc ]: Chỉ là……

[ Bạch Diễm ]: Làm sao vậy?

[ lạc ]: [ mất ngủ, muốn được ‘ôm’ mới có thể ngủ.jpg]

Một lát sau, bên kia mới gửi về một tin nhắn đơn giản: ‘Ôm’

[ lạc ]: Muốn nghe giọng nói.

[ Bạch Diễm ]:…… Đừng quậy.

Nhìn bạn trai liên tục gửi các biểu cảm thân mật, Lạc Thanh Chu gửi lại mười mấy cái biểu cảm tương tự, rồi mới vui vẻ cười ra tiếng trong ổ chăn, buông tha anh: “Ngủ ngon, bạn trai.”

“Ngủ ngon, bạn trai.”

Giọng Bạch Diễm nhẹ nhàng, nghe vào tai mang theo một cỗ tê dại giống như bị điện giật, cậu phải nghe đi nghe lại nhiều lần mới cảm thấy hài lòng mà nhắm mắt lại.

Chưa được bao lâu, lại có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.

“Ai?”

“Tôi.” Là giọng của Mộc Vân.

Lạc Thanh Chu không định mở cửa, nhưng rất nhanh đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Cậu lập tức nghiêm mặt và đứng dậy.

Mộc Vân trực tiếp mở cửa tiến vào, sau khi đóng cửa lại, trong bóng tối vang lên tiếng cười của cậu ta: “Dì quản lí đưa chìa khóa, đặc quyền giai cấp, có cái gì không làm được đâu?”

Trong bóng đêm, mặt Lạc Thanh Chu không cảm xúc: “Chuyện gì?”

“Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng” Mộc Vân nói, “Tôi muốn đảm bảo là điện thoại của cậu không ghi âm rồi mới nói tiếp.”

Lạc Thanh Chu ngay lập tức tắt máy trước mặt cậu ta, nói: “Nói nhanh rồi cút đi.”

Mộc Vân lúc này mới yên tâm: “Tôi vừa nghe nói cậu rút lui, vì sao?”

Lạc Thanh Chu đáp: “Bởi vì không muốn thi đấu cùng với loại người ngu ngốc như cậu.”

Mộc Vân nhẫn nhịn: “Cậu không biết Cố Húc là thầy hướng dẫn sao?”

Lạc Thanh Chu: “Ai? Không quen biết.”

“A?!” Mộc Vân ngạc nhiên: “Sao cậu lại không biết, anh ấy không phải là cậu……”

Nói tới đây Mộc Vân đột nhiên ngừng lại.

Lạc Thanh Chu tỏ vẻ nghi ngờ: “Là tôi cái gì? Hình như cậu còn hiểu rõ chuyện của tôi hơn cả chính tôi sao?”

“Không có gì, chỉ là nghe một số tin đồn thôi.” Mộc Vân nghĩ nghĩ, thay đổi biện pháp: “Cậu không được rút lui, bằng không…… thì chắc hẳn là cũng không muốn tốt nghiệp cao trung đi?”

“Đây là cảnh cáo thôi học sao?” Lạc Thanh Chu hỏi.

Trong bóng đêm, Mộc Vân không thấy rõ biểu cảm của Lạc Thanh Chu, chỉ nghe giọng nói bình thản, làm cậu ta cảm thấy không yên lòng, nên lựa chọn nói thẳng ra: “Đúng vậy!”

“Xuy…” Lạc Thanh Chu cười nhạo: “Không sợ tôi tố cáo các người à, để cho mọi người đều thấy việc làm của các người.”

So với cậu thì Mộc Vân cười càng trào phúng hơn: “Có bản lĩnh thì cậu đi tố cáo đi, xem cậu có thể đạt được thứ gì tốt? Tôi có tiền, có đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, cậu thật sự ngây thơ, nghĩ rằng cậu có thể thắng tôi dễ dàng?”

“…… Cậu không diễn nữa?”

Mộc Vân không bận tâm đến sự châm chọc của cậu: “Cậu tin hay không thì tùy, bất kể cậu có nói gì trên mạng, thì đều sẽ trở thành công kích ác ý nhắm vào tôi?”

“Tại sao nhất định bắt tôi tham gia thi đấu?”

Mộc Vân nghĩ trong lòng, dĩ nhiên là vì nếu cốt truyện có sự thay đổi quá lớn, thì những ưu thế cậu ta sở hữu sẽ không còn tác dụng gì nữa.

Nếu Lạc Thanh Chu không tham gia 《 tinh mang thiếu niên 》, vậy ai sẽ theo đuổi dây dưa với Cố Húc? Ai tới làm nền cho hình tượng của cậu ta? Phải làm sao thì cậu ta mới có thể tiếp cận nhân vật chính Cố Húc rồi xoát hảo cảm của anh ta?

Còn cái tên điên Trì Diễm kia, làm sao hắn ta có thể phát hiện đối phương rất giống mình, rồi đem đối phương coi là thế thân?

Nếu lỡ làm Trì Diễm dây dưa ngược lại mình thì phải làm sao?

Mộc Vân: “Không có vì cái gì hết, tôi chính là nhìn cậu không vừa mắt. Cậu càng không muốn làm gì, tôi càng phải bắt cậu làm bằng được.”

Lạc Thanh Chu cười nhạt: “Đi thong thả, không tiễn.”

Mộc Vân tức giận: “Nếu cậu không rút lui, tôi có thể xem xét việc bỏ qua cho cậu, nếu không, Lạc gia có rất nhiều cách để đối phó cậu!”

Lạc Thanh Chu: “Có cần tôi kêu các bạn học đến vỗ tay cho cậu không?”

“Cậu chờ đó cho tôi!”

‘phanh ——’ Mộc Vân tức giận đóng cửa lại.

Lạc Thanh Chu nhún nhún vai, trong bóng đêm, đem máy ghi âm tắt đi.

Mộc Vân thật là ngây thơ đến đáng yêu, cậu vốn làm công việc kết nối trực tuyến, thì sao lại chỉ dùng điện thoại làm thiết bị ghi âm thôi chứ?

Lạc Thanh Chu nằm xuống một lần nữa, thở phào một hơi.

Không được, quá bị động.

Cậu thực sự có thể kiện ra pháp luật, lợi dụng dư luận, nhưng như vậy vẫn còn quá bị động, và thời gian cũng sẽ bị kéo dài, có khả năng sẽ làm cậu bỏ lỡ thi nghệ thuật, thậm chí bỏ lỡ kì thi đại học.

Trước khi cậu đủ mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ mình, Lạc gia thật sự có quá nhiều biện pháp đối phó cậu.

Cậu ngẫm lại biện pháp, không thể tiếp tục bị động nữa……

Hai ngày kế tiếp, gió yên biển lặng.

Mộc Vân và Trang Duẫn đều xin nghỉ, nghe nói đang thương lượng kí hợp đồng chính thức với công ty quản lý, lập tức sẽ làm thủ tục nghỉ học tạm thời.

Lạc Thanh Chu bình tĩnh mà đi học giải đề, sau đó vào chiều thứ ba, nhận được thông báo về “kịch bản thôi học”.

Cậu không làm ầm ĩ, im lặng về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Khi quay lại ký túc xá, Lạc Thanh Chu thấy Trì Linh gửi cho mình mười mấy tin nhắn.

[ cửa hàng trưởng ]: A a a a a, đầu bảng cậu nói thật sao? Cậu nguyện ý cùng tôi thực tập làm trợ lý? Thật tốt quá, sao tôi lại có thể có một người chị em tốt như cậu chứ?!

[ cửa hàng trưởng ]: Không, từ giờ trở đi cậu là ba ba tôi!

[ cửa hàng trưởng ]: Cậu không biết chú tôi đáng sợ thế nào đâu! Thứ bảy bắt đầu ghi hình 《 tinh mang thiếu niên 》 , lại đột nhiên đem toàn bộ kế hoạch gốc hủy bỏ, yêu cầu tổ tiết mục thay đổi phương án!!!

[ cửa hàng trưởng ]: Mọi người đều âm thầm gọi chú ấy là đại ma vương ô ô ô ô ô, người ta chỉ là một thực tập sinh thực sự cảm thấy rất sợ hãi ~~~

[ cửa hàng trưởng ]: [ run bần bật.jpg]

……

Biết Trì Linh muốn làm trợ lý tạm thời cho Trì Diễm, Lạc Thanh Chu sau hai ngày suy nghĩ cẩn thận, vào sáng hôm nay gửi tin nhắn cho Trì Linh, bày tỏ việc sẵn sàng thực tập cùng cô một tháng.

[ lạc ]: Tôi có một số yêu cầu, cậu đã thấy rõ chưa?

Sáng nay cậu đưa ra ba yêu cầu.

Trì Linh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua đây: “Nhìn rồi, không thành vấn đề!”

Lạc Thanh Chu xác nhận từng yêu cầu với cô: “Thứ nhất, kiểm tra sức khỏe toàn diện theo quy chuẩn của Trì thị, và điều kiện hưởng thụ tốt nhất cho nhân viên. Còn kiểm tra ung thư thì sao?”

“Kiểm tra sức khoẻ tuyệt đối có thể sắp xếp, nhưng quyền lợi nhân viên thì cậu phải tự đấu tranh nhé.”

“Có thể. Thứ hai, có cơ hội được Trương đại phu nhà các người khám bệnh?”

“Hắc hắc ~” Nói đến cái này Trì Linh nở nụ cười, “Trương đại phu từng nói, quãng đời còn lại chỉ khám bệnh cho người của Trì gia chúng tôi thôi.”

Lạc Thanh Chu cười, “Không phải tôi là ba ba cậu sao? Con gái ngoan ~”

“Cút… Không bằng cậu vứt bỏ Bạch Diễm, ở rể nhà chúng tôi thì có thể khám bệnh ngay lập tức?”

“Cho nên có thể làm được không?”

“Đừng vội, tôi có cách! Còn về cách gì, tạm thời không thể nói cho cậu.”

“…… Được rồi.”

“Thứ ba, tôi muốn bái giáo sư Chu, bậc thầy thanh nhạc nổi tiếng làm thầy?”

Giáo sư Chu là đại lão mà tổ tiết mục 《 tinh mang thiếu niên 》 muốn che giấu, và là người mà Lạc Thanh Chu rất ngưỡng mộ. Là một nhân vật rất có quyền uy trong ngành âm nhạc, dù cho không thể trở thành học trò của ông, nhưng nếu có thể nhận được một vài chỉ dẫn, cũng là rất có lợi rồi.

Trì Linh: “Điều này thực sự có chút khó khăn, vì các bậc thầy thực sự rất thanh cao. Ông nội tôi chỉ có thể giúp cậu giới thiệu, nhưng hiệu quả thế nào thì không biết, không bằng cậu tận dụng cơ hội thực tập lần này để tạo ấn tượng tốt, có thể sẽ được ông ấy giúp đỡ.”

“Ừ, vậy rất tốt rồi, cậu thay tôi cảm ơn Trì gia gia trước, ngày khác gặp mặt tôi sẽ cảm ơn sau.”

“Thật tốt quá! Cậu đây là đồng ý rồi?”

“Ừ.”

Khi Trì Linh vui mừng, Lạc Thanh Chu kết thúc cuộc gọi.

Quyết định làm trợ lý cho Trì Diễm là kết quả mà cậu đã suy nghĩ kĩ lưỡng cả đêm.

Dựa vào tình cảnh khó khăn trước mắt, đây là chiến lược tốt nhất mà cậu có thể nghĩ được để tranh thủ lợi ích cho bản thân.

Lý do chính để đi đến quyết định quan trọng này, chính là bái sư, làm tăng giá trị bản thân trong kì thi nghệ thuật. Bằng không thì cậu cũng sẽ không rời khỏi lớp, lãng phí thời gian đi thực tập một tháng.

Hơn nữa, cậu cũng muốn thử xem liệu có thể tạo ấn tượng tốt trong lòng đại lão Trì Diễm, phá vỡ cái con đường làm ‘thế thân’ này.

‘Lạc Thanh Chu’ trong cốt truyện là ở lúc thi đấu, cố ý bắt chước tạo hình và phong cách của Mộc Vân, mới có thể khiến cho Trì Diễm sinh ra ảo giác là hai người giống nhau.

Nhưng trên thực tế, dù lúc nhỏ cậu với Mộc Vân có giống nhau đến chín phần, thì sau khi lớn lên cũng chỉ còn lại ba phần.

Hiện giờ cậu tranh thủ lợi dụng thời điểm Trì Diễm vừa mới về nước, nhân lúc anh ta còn chưa ‘liếc mắt một cái liền kinh diễm’ vì những màn trình diễn của Mộc Vân trên sân khấu, làm cho đối phương lưu lại một ấn tượng hoàn toàn khác so với Mộc Vân, thì sẽ tránh được việc đối phương sinh ra những liên tưởng dư thừa.

……

Chờ cậu kéo theo hành lý đi xuống dưới ký túc xá, liền nhìn thấy Mộc Vân đứng dựa vào siêu xe đứng cười: “Hiện tại cậu nghe lời thì vẫn còn kịp.”

Lạc Thanh Chu trực tiếp làm lơ, lướt qua cậu ta đi ra ngoài.

Trong mắt Mộc Vân hiện lên một chút lo lắng: “Êy, nếu không thì tôi chỉ cho cậu con đường sáng?”

Lạc Thanh Chu không dừng bước.

Mộc Vân: “Tôi là bạch nguyệt quang của Trì Diễm, cậu làm thế thân cho tôi, thì mỗi tháng có thể nhận được mười vạn.”

Lạc Thanh Chu rốt cuộc cũng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên.

Mộc Vân thấy cậu có phản ứng, liền cười nói: “Cậu biết Trì Diễm chứ? Là người thừa kế của tập đoàn tài chính Trì thị, và là ông chủ thực sự của giải trí Tinh Mang. Dù sao thì cậu cũng muốn bám kim chủ, hiện tại có lối tắt để đến ôm đùi vàng, tôi đối với cậu cũng rất tốt đúng không?”

Mộc Vân cố ý làm nhục, cũng muốn gieo vào lòng Lạc Thanh Chu một hạt giống hy vọng, mon rằng khi cậu ta rơi vào đường cùng, sẽ thực sự tìm đến Trì Diễm, có lẽ thật sự sẽ đi dây dưa Trì Diễm, chắc lúc đó mọi việc sẽ trở nên rất hấp dẫn đây!

Không ngờ rằng……

“Cậu nói rất đúng.”

Lạc Thanh Chu mỉm cười với Mộc Vân, sau đó kéo hành lý trở về.

Mộc Vân: “?”

“Xe này của cậu không tồi, không bằng hiện tại liền chở tôi đến Trì gia đi?”

“???”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play