Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 4:


1 tháng


“Ai!” Bỗng nhiên Trì lão gia tử thở dài nặng nề một hơi.

Trì Linh tò mò: “Làm sao vậy ông nội?”

Trì lão gia tử tiếc hận nói: “Ta vừa thấy bộ dáng của đứa nhỏ này, liền biết không phải bạn trai con.”

“Vì sao?”

“Con không xứng với người ta.”

“Ông nội?!” Trì Linh xấu hổ buồn bực mà dậm một chân, đôi mắt trừng đến trợn tròn. Khó có thể tin được loại lời nói này, lại là do ông nội ruột nhà mình nói ra.

Lạc Thanh Chu bỗng nhiên được khen đẹp, có chút thụ sủng nhược kinh: “Ngài quá khen rồi Trì gia gia.”

Trì Linh căm giận nói: “Ông nội, vấn đề không phải là con xứng hay không xứng với cậu ấy, mà là người ta có bạn trai!”

Lạc Thanh Chu: “……”

Không phải, nhà các người đối với loại chuyện come out này đều tùy tiện như vậy sao?

“Ai nha!” Bộ dáng Trì lão gia tử lại là vẻ mặt thương tiếc: “Đáng tiếc……”

Đáng tiếc cái gì?

Hai tiểu bối cũng chưa kịp hỏi, lão gia tử lại nhanh chóng chuyển đề tài: “A, cái này không phải bánh canh thịt cua quán Trần Ký sao? Cũng lâu rồi ta không ăn lại, đứa nhỏ Tiểu Chu này cũng thật tri kỷ.”

“…… Ai?!” Trì Linh có dự cảm không tốt.

Cuối cùng Lạc Thanh Chu dọn ra mười mấy món ăn, mang lên bàn ăn xa hoa của Trì gia, cậu cũng bị lôi kéo cùng nhau ngồi xuống.

Trì lão gia tử đối với mấy món ăn yêu thích của người trẻ tuổi, đều lộ ra vẻ rất hứng thú, thật sự là ăn rất vui vẻ.

Vốn một người hưởng thụ thần tiên mỹ thực giờ đây lại phải chia sẻ thành ba người, tâm Trì Linh đang nhỏ máu: “Ông nội, Trương đại phu không phải không cho ông ăn mấy món lung tung rối loạn sao?”

Trương đại phu chính là lão trung y chuyên phụ trách chăm sóc sức khỏe của lão gia tử.

Trì lão gia tử ngó cô liếc mắt một cái: “Con biết còn cố ý mời ta? Dụng tâm hiểm ác!”

Trì Linh bị trả đũa: “???”

Lạc Thanh Chu: “……” Phốc.

Trì lão gia tử: “Nhưng mà con yên tâm, hôm nay Trương đại phu ra ngoài rồi, con không nói ta không nói ông ấy không biết.”

“……”

Trì Linh phát hiện mình nói không lại lão gia tử, dứt khoát vùi đầu vào ăn, tranh thủ ăn nhiều một chút để bớt mệt hơn.

Lạc Thanh Chu ăn sáng rồi, cũng chỉ có ý ăn một chút, nhường cho hai ông cháu bọn họ ăn.

Trì lão gia tử bắt đầu đánh giá thiếu niên, quần áo tẩy đến trắng bệch lại rất sạch sẽ, dưới ống tay áo rộng thùng thình là cánh tay mảnh khảnh, thoạt nhìn điều kiện kinh tế cũng không tốt.

Thế nhưng, khí chất cả người cậu rất sạch sẽ, các đường nét trên gương mặt rất nổi bật, mang theo cảm giác thanh lãnh xa cách, giơ tay nhấc chân rất tao nhã, có thể nhìn ra khi còn nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.

Mà sở dĩ ông nguyện ý gặp người bạn nhỏ này của cháu gái, chủ yếu vẫn là bởi vì đôi mắt của đứa nhỏ này, lúc nhìn về phía ông thanh triệt linh động, không có bất luận tạp niệm gì, càng không có bất kì ý tứ đặc biệt gì.

Cho lão gia tử một loại cảm giác, ông cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi, chân thành mà tôn kính, như đang nhìn trưởng bối của một người bạn bình thường.

Đời này của ông đã đứng ở trên cao vài chục năm, nuôi ra được một thân khí thế, nhìn qua quá nhiều ánh mắt phức tạp, nịnh hót, hèn mọn, kinh hoảng, sợ hãi, dụng tâm kín đáo……

Cho nên tiểu tử này là thật sự không có ý đồ gì, vẫn là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng như vậy lại làm ông nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Tiểu Chu a, bao lớn rồi?” Trì lão gia tử cười tủm tỉm hỏi.

“A……” Lạc Thanh Chu không tự giác mà ngồi nghiêm chỉnh, ngơ ngác mà đáp: “18.”

Cậu không nghĩ tới chính là, sau đó lão gia tử còn có một chuỗi vấn đề chờ cậu.

“Còn nhỏ như vậy, còn đang đi học đi?”

“Dạ, hiện đang học lớp 12.”

“Ai nha, vậy không phải rất nhanh phải thi đại học, học tự nhiên hay là học xã hội.”

“Cháu là học sinh nghệ thuật âm nhạc.”

“Không tồi không tồi, học nghệ thuật rất tốt! Vậy con muốn đăng ký học chuyên ngành gì?”

……

Trì lão gia tử câu được câu không mà cùng Lạc Thanh Chu trò chuyện việc nhà, Lạc Thanh Chu hỏi gì đáp nấy, thái độ ngoan ngoãn cực kì, Trì Linh liên tục đưa mắt nhìn tới.

Không tới vài phút, Trì lão gia tử liền đem mọi thứ về cậu đều hỏi rõ tường tận. Xưng hô với Lạc Thanh Chu, cũng từ ‘Tiểu Chu’ biến thành ‘Chu Chu’.

Nói mãi cho tới khi có chuyện liên quan đến Trì Linh.

“Khụ khụ khụ!” Trì Linh bị nhắc tới liền cảnh giác, vội vàng cắt ngang: “Ông nội người muốn tìm hiểu công việc trong cửa hàng, để con nói cho người là được rồi! Kỳ thật việc của chúng con chính là kết nối trực tuyến.”

Phối âm qua mạng và ghép đôi qua mạng thì cũng đều là kết nối trực tuyến, ân, không có gì không ổn cả! Cô cũng không nói dối.

Trì lão gia tử nghe hoàn toàn không hiểu gì: “Đó là thứ gì?”

Lạc Thanh Chu cảm thấy nói dối không đúng, nhưng nghĩ đến việc phải giải thích công việc một cách chi tiết, cảm giác có chút…… Không phù hợp, người lớn tuổi hẳn sẽ rất khó tiếp thu. 

Nếu như vậy, chỉ có thể che giấu một phần sự thật.

Lạc Thanh Chu nói tiếp nói: “ Công việc chính của con là phối âm internet……”

Cậu nghiêm túc giải thích nội dung công việc của mình cho lão gia tử, sau khi nghe hiểu, Trì lão gia tử vỗ đùi và nói: “Ta biết rồi, ta đã xem cái chương trình kia, tên là 《 sinh động như thật 》, chính là một cuộc thi phối âm với sự tham gia của nhiều ngôi sao điện ảnh, rất ấn tượng.”

“Đúng rồi, chính là cái đó, trong cửa hàng của con Chu Chu chính là đầu……” nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lạc Thanh Chu, Trì Linh sửa miệng, “Đại thần số một!”

“Ai da, con đúng là làm việc nổi bật a?” Trì lão gia tử liếc mắt nhìn cháu gái nhỏ một cách đầy nghi ngờ.

Được ông nội khen ngợi, Trì Linh lập tức tỏ ra vui mừng: “Đúng vậy, đúng vậy, không phải ông nội rất thích xem cái thể loại một người nói được nhiều nhân vật sao? Chu Chu nhà chúng ta còn giỏi hơn những người đó nhiều!”

Trì Linh hứng thú bừng bừng, “Đến đây, Chu Chu, hãy biểu diễn tài năng cho ông nội xem!”

Lạc Thanh Chu: “…………”

Trì lão gia tử cũng tỏ vẻ rất mong chờ, đặc biệt muốn Lạc Thanh Chu biểu diễn trực tiếp một đoạn cho ông xem.

Tai và cổ Lạc Thanh Chu đều đỏ lên, cảm giác này không khác gì việc bị người lớn thúc ép biểu diễn trước họ hàng vào dịp Tết sao?

Cuối cùng, cậu lấy điện thoại ra, phát video của những lần biểu diễn phối âm cho khách hàng trước đó cho ông xem, khiến Trì lão gia tử không ngừng kinh ngạc và tán thưởng.

“Nữ nhân này là con nói?”

“Đứa trẻ này cũng là con?”

“Bà lão cũng có thể?”

“Cái này kèn xô na……”

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ buồn cười: “Trì gia gia, kèn xô na thì không phải con.”

Trì Linh tự hào nói: “Nhưng đúng là cậu có thể bắt chước tiếng nhạc cụ.”

Lạc Thanh Chu: “…… Đúng vậy, con đặc biệt giỏi trong việc bắt chước tiếng trống lớn.”

“Ha ha ha ha ha……” Trì lão gia tử cười lớn: “Được rồi không đùa con nữa.”

Ông nhìn nhìn đồng hồ: “Được rồi, mấy người trẻ tuổi các con chơi đi, ta còn có một cuộc họp phải tham gia, nên không thể ăn trưa cùng các con. Nếu có thể, Chu Chu, ta muốn mời con ở lại ăn tối.”

Lạc Thanh Chu ngạc nhiên, còn chưa kịp trả lời thì Trì Linh liền hưng phấn hỏi: “Ý của ông cả ngày hôm nay con cũng không cần học, cứ tiếp khách là được phải không?”

Lão gia tử liếc mắt nhìn cô một cái, đại phát từ bi nói: “Vậy phải xem ý Chu Chu.”

Lạc Thanh Chu nhìn đến Trì Linh điên cuồng ‘ám chỉ’, cười gật đầu: “Cảm ơn Trì gia gia.”

“Được rồi~!”

……

Trì lão gia tử vừa rời khỏi đại sảnh, Trì Linh liền nói: “Tôi vì cậu, hy sinh quá nhiều!”

Lạc Thanh Chu lộ ra ánh mắt khó hiểu: “Những lời này không phải là lời thoại của tôi sao?”

Trì Linh: “Tôi nói chính là vừa rồi, ngày thường tôi cũng sẽ không bồi ông nội của tôi lâu như vậy, áp lực quá lớn!”

“A?” Lạc Thanh Chu càng thêm khó hiểu: “Ông nội cậu thực sự rất thương cậu.”

“Được rồi, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ nữa, ánh mắt lấp lánh nhìn ông nội tôi của cậu vừa nãy, làm tôi cũng không đành lòng ngắt lời.”

Lạc Thanh Chu cảm thấy bối rối, hóa ra cậu biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Từ khi bà nội qua đời, mấy năm nay liền không có ai quan tâm đến cuộc sống, việc học và tương lai của cậu, cho nên vừa nãy việc Trì lão gia tử quan tâm đến việc nhà và tình hình cuộc sống, khiến cậu cảm thấy đặc biệt mới lạ và…… Trân quý.

Trì Linh vỗ vỗ đầu Lạc Thanh Chu, cười nói: “Hắc hắc, kỳ thật cậu cũng đừng hâm mộ, thực ra, bị trưởng bối quan tâm quá mức cũng không phải chuyện tốt gì đâu. Mỗi ngày đều phải nghe việc này không được, việc kia không cho, thực sự rất phiền!”

Lạc Thanh Chu biết Trì Linh đang cố an ủi mình theo cách riêng, buồn cười mà hất tay cô ấy ra: “Nói cũng đúng.”

Trì Linh dẫn Lạc Thanh Chu đi dạo quanh trang viên, đối với cô mà nói, chỉ cần không phải học mấy chương trình học sâu xa kia, làm gì cũng đều có ý nghĩa.

Sau khi ăn trưa xong, hai người đi dạo đến phòng nhạc, Lạc Thanh Chu ngay lập tức bị cây đàn piano hình tam giác sang trọng thu hút ánh nhìn: “Tôi có thể thử chơi không?”

“Được chứ.” Trì Linh lấy ra di động: “Cậu cứ chơi thoải mái, tôi chơi game.”

Đàn piano được bảo dưỡng rất cẩn thận, hoàn toàn không thể so sánh với cây đàn lâu ngày không được chăm sóc ở nhà cậu. Tùy ý đánh cũng phát ra âm thanh rất tuyệt vời, Lạc Thanh Chu cảm thấy ngón tay mình như đang nhảy múa trên phím đàn, khóe môi không khỏi cong lên.

Bọn họ gần như đã ở trong phòng đàn cả buổi chiều, mãi cho đến quản gia tới mời bọn họ đi dùng bữa tối.

Trên đường hai người đi về phía nhà ăn, Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần cảm thấy có chút áy náy: “Vốn dĩ tôi nghĩ, buổi chiều cậu sẽ muốn đi dạo phố.”

Trì Linh xua xua tay: “Không sao đâu, dù sao hiện tại tôi cũng không có tiền.”

Nói đến tiền, Lạc Thanh Chu nhớ tới mười vạn được phát trước kia, liền cầm lấy điện thoại: “Vậy để tôi đem tiền chuyển lại cho cậu.”

Trì Linh ngạc nhiên và có vẻ hơi ngại ngùng: “Thực ra……”

Nhưng cô chưa nói hết câu thì nhận thấy sắc mặt của Lạc Thanh Chu bỗng trở nên kém đi, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

‘…… Bởi vì tài khoản cá nhân của bạn đã vượt quá số tiền 500 tệ, nên sẽ tự động chuyển sang cho chủ nợ Mộc Vân theo quy định……’

Đây là tin nhắn thông báo từ cơ quan toà án về việc cưỡng chế thu hồi khoản nợ.

Khi cậu mở tài khoản WeChat ra, thấy tin nhắn từ tài khoản có tên được ghi chú là ‘mẹ’: Tao đã tính toán kĩ rồi, mấy năm qua Lạc gia ở trên người mày tiêu tốn hết mấy trăm vạn, số tiền đó vốn dĩ đều thuộc về Tiểu Vân, tao thương tình nên chỉ để mày trả 300 vạn, cũng không quá đáng lắm đi.

Lạc Thanh Chu nhìn vào số tiền trong WeChat, chỉ còn lại 500 tệ.

Quá vớ vẩn, Lạc gia thậm chí ngay cả việc thực hiện theo quy trình pháp lý bình thường cũng không cần sao?

Lạc Thanh Chu siết chặt tay, thấy Trì lão gia tử đã xuống lầu, liền cất điện thoại đi: “Không có gì, chúng ta ăn cơm đi.”

……

Khi thấy Trì Linh đặt chén đũa xuống, Trì lão gia tử ân cần hỏi: “Ăn no chưa?”

Trì Linh ưu nhã mà lau miệng rửa tay, “Con ăn no rồi, cảm ơn ông nội!”

Dừng một chút, cô lại nhấn mạnh: “Hôm nay con thật sự rất vui!”

“Phải không? Vậy để con vui vẻ thêm mấy ngày nữa nhé?”

“Ồ, thật vậy sao?!” Trì Linh đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.

“Thật.”

Trì Linh vui mừng ôm chầm lấy lão gia tử: “Ông nội ông thật tốt!”

Lạc Thanh Chu ngồi một bên lại nhướng mày, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cậu thay Trì Linh vô tâm không phổi hỏi ra miệng: “Trì gia gia, là có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”

Trì lão gia tử cười một cách bí ẩn: “Rốt cuộc…… Chờ thêm mấy ngày nữa chú nhỏ nó về nước, ngày lành của nó liền đếm trên đầu ngón tay.”

“Ai?!!!” Trì Linh hoảng sợ mà nhảy dựng lên, “Cái gì? Chú nhỏ muốn về nước nhanh như vậy sao? Vì cái gì?!”

Lạc Thanh Chu cũng ngạc nhiên, cậu cũng muốn biết lý do vì sao?

Cốt truyện, không phải là khi Mộc Vân ở trên sân khấu biểu diễn, thì anh ta mới vừa vặn về nước sao?

“Chu Chu à,” Trì lão gia tử mặc kệ Trì Linh dậm chân, quay sang quan tâm hỏi Lạc Thanh Chu: “Con gặp phải chuyện khó gì sao? Bắt đầu từ vừa nãy thì đã có dáng vẻ tâm sự nặng nề.”

“Không, không có.”

Cậu không muốn nói, lão gia tử cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Nếu là gặp phải khó khăn gì, thì cứ nói ra, xem thử coi ông có thể giúp đỡ gì được không?”

Lạc Thanh Chu lại lần nữa thụ sủng nhược kinh, lại không dám nhận: “Không phải chuyện gì lớn, con có thể tự mình giải quyết, cảm ơn Trì gia gia!”

Hiện tại Trì Diễm đều chuẩn bị về nước, cậu sợ chân trước Trì Linh hoặc lão gia tử giúp đỡ cho cậu ‘bắt nạt’ Mộc Vân, sau lưng Trì Diễm liền giúp Mộc Vân trả thù gấp bội trở về, còn làm liên lụy Trì Linh.

Trong sách Trì Linh chính là vì đối phó Mộc Vân, bị chú nhỏ ruột thịt này chỉnh thật sự thảm.

“Vậy bạn nhỏ Chu Chu, ông có vinh hạnh được kết bạn thêm WeChat với con không?”

“A…… Được, con thêm ngài!”

Do quá bất ngờ, Lạc Thanh Chu mới nhận ra cậu đang dùng tài khoản phụ thêm lão gia tử, nhưng cũng ngại nói thay đổi.

……

Lạc Thanh Chu mới vừa dùng chìa khóa mở cửa ký túc xá, ký túc xá đối diện liền có người nghe tiếng ra tới.

“Nha, đây không phải tiểu thiếu gia ngồi siêu xe về trường sao? Mới vừa bị Lạc gia đuổi đi, nhanh như vậy đã tìm được kim chủ, xem ra vẫn là có vài phần bản lĩnh ở trên người.”

Lạc Thanh Chu nghe ra đây là giọng của Trang Duẫn, một trong số những kẻ ái mộ Mộc Vân, cậu không thèm quay đầu lại, tiếp tục vào ký túc xá.

Lúc này, cửa ký túc xá của mấy phòng bên cạnh đều mở ra, nhiều người tò mò chạy ra xem tình hình.

Mộc Vân cũng bắt đầu rồi: “Anh Thanh Chu, ngàn vạn lần anh đừng đi làm việc ngốc, em đã nỗ lực thuyết phục ba mẹ để anh về nhà.”

Trang Duẫn lòng đầy căm phẫn: “Tiểu Vân cậu cũng tốt bụng quá rồi, chú và dì đuổi cậu ta đi, nhất định là bởi vì hắn hư đến hết thuốc chữa.”

“Tốt xấu gì cũng từng là bạn học, lại là đứa trẻ mà ba mẹ tôi có lòng tốt nhận nuôi, tôi không muốn nhìn anh ấy đi con đường sai trái.” Giọng điệu Mộc Vân bất đắc dĩ, còn mang theo áp lực ủy khuất, “Anh Thanh Chu, có thể là lúc trước anh đã làm ba mẹ quá tổn thương, kỳ thật chỉ cần anh thành thật xin lỗi và làm lại từ đầu, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho anh!”

Từ lúc bọn họ bắt đầu diễn Lạc Thanh Chu đã xoay người dựa vào khung cửa, cúi đầu ấn điện thoại. Chờ bọn họ nói xong, cậu mới ngẩng đầu lên: “Được, nếu cậu tốt bụng như vậy, thì trả lại cho tôi mười vạn mà hôm nay thu được đi?”

Mộc Vân ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác vô tội: “Cái gì?”

Lạc Thanh Chu: “Coi như trả lương lại cho tôi.”

Các bạn học cùng lớp cũng vội vàng lôi điện thoại ra xem, rất nhanh liền nhìn thấy ba bức ảnh mà Lạc Thanh Chu gửi lên group chat.

Một tấm là tin nhắn trừ tiền của ngân hàng, một tấm là tin nhắn WeChat của Lạc thái thái, còn một tấm là biên lai chuyển khoản được chụp sau khi cửa hàng trưởng phát trước tiền lương cho cậu.

Mộc Vân xem xong sắc mặt sa sầm lại, im lặng không nói.

Trang Duẫn nhíu mày: “Cái này có thể nói lên gì chứ, cậu vốn dĩ còn nợ Tiểu Vân mà.”

Trả lời hắn, lại là tiếng đóng cửa của Lạc Thanh Chu, cậu chẳng buồn đứng đó mà đôi co với bọn họ.

Lạc Thanh Chu vào ký túc xá liền buông điện thoại đi tắm, lát nữa cậu còn muốn đi tiết tự học buổi tối, thời gian còn lại không nhiều lắm.

Chờ lúc cậu cầm lại điện thoại, thế nhưng nhìn thấy có người vì cậu nói chuyện.

Lúc đầu mọi người trong group đều phụ họa theo Trang Duẫn, Mộc Vân cũng nói vài lời vu vơ bóng gió để dẫn đường dư luận, thẳng đến……

[ Lâm Du Bạch ]: Mộc Vân cậu coi mọi người trong group đều là kẻ ngốc sao? Một bên thì bức người ta đến đường cùng, một bên còn giả vờ làm thánh mẫu?”

[ Ngô Dung Tùng ]: Ba năm nay Thanh Chu khổ sở bao nhiêu chúng tôi đều nhìn thấy hết, đồ cậu ấy mặc đều hết sức bình thường, còn đôi giày trên chân mà Mộc Vân mang thì lại là giày thể thao phiên bản giới hạn giá chắc cũng hơn năm vạn đi? Đồng hồ ít nhất cũng mấy chục vạn?

[ Lý Khải Ý ]: Cho nên đã là người được hưởng lợi ích, còn nói mấy lời hoa mỹ dễ nghe như vậy là muốn che dấu à?

[ Lâm Du Bạch ]: Nếu không phải có mục đích riêng, thì làm phiền cậu trả lại cho Thanh Chu số tiền mà cậu ấy kiếm bằng mồ hôi nước mắt được không?

[ Ngô Dung Tùng ]: Nhớ đừng chuyển khoản, cậu tốt bụng như vậy thì lấy tiền mặt trả cho cậu ấy là được ~

[ Lý Khải Ý ]: Nếu cậu thật sự làm được, vậy thì bọn tôi đều xin lỗi cậu, còn khen cậu một câu đạo đức tốt, không giống mấy kẻ như chúng tôi.

Lạc Thanh Chu nhìn thấy cái này không khỏi bật cười, ba người này đều là bạn cùng phòng của cậu, sức chiến đấu kinh người, ngươi một câu ta một câu, lại có thể đem ba mươi mấy cá thể còn lại trong group tức đến mức nói năng lộn xộn.

Trước kia cậu như thế nào lại không phát hiện, ba người bọn họ cũng lão âm dương như vậy?

Trước tiên Lạc Thanh Chu gửi lời cảm ơn ở trong group chat của ký túc xá, rồi mới chậm rãi đánh chữ trong group lớp.

[ Lạc Thanh Chu ]: Thật ra tôi muốn nói trọng điểm là, không có lập án cũng không có thẩm tra xử lí, như vậy liền trực tiếp cưỡng chế chấp hành? Mộc Vân, mọi người đều đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, chẳng lẽ cậu không biết, loại hành vi này của các người là trái pháp luật sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play