Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 6:


1 tháng


Nhìn Lạc Thanh Chu vui vẻ kéo vali hành lý vào cửa lớn tổ trạch của Trì gia, sau đó được chiếc Rolls-Royce Phantom đưa vào trang viên.

Vẻ mặt Mộc Vân kinh ngạc:???

Có phải là có chỗ nào không đúng rồi không?

Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy lo lắng, không biết tại sao từ ngày Lạc Thanh Chu bị đuổi đi, cốt truyện đã bắt đầu không khớp. Có phải là do cậu ta vô ý làm sai gì đó nên đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm không?

Thế nhưng, Mộc Vân cũng không rối rắm lâu, tuy rằng tuyến truyện ở chỗ của Lạc Thanh Chu gặp vấn đề, nhưng chỗ của cậu ta, Cố Húc, còn có rất nhiều nhân vật quan trọng khác trong sách vẫn còn chưa gặp vấn đề, cậu ta cần phải tận dụng cơ hội trong 《Tinh Mang Thiếu Niên》 thật tốt!

Rất nhanh cậu ta đã quên chuyện của Lạc Thanh Chu, trở lại công ty tiếp tục tham gia huấn luyện đột kích.

……

Lạc Thanh Chu vốn không định ở lại Trì gia, chỉ là đùa giỡn với Mộc Vân mà thôi.

Nhưng Trì Linh vừa thấy cậu mang theo hành lý, lập tức cướp lấy, sau đó bảo người làm đi sắp xếp phòng ở, dường như sợ cậu thay đổi ý định.

Kiến trúc tổ trạch của Trì gia cũng có ít nhất bảy tám chục năm lịch sử, tòa nhà ba tầng, lầu một gồm phòng khách lớn, phòng tiếp khách, nhà ăn, phòng trà và khu vực của người hầu, lầu hai và lầu ba đều có một phòng ngủ chính, một thư phòng và hai phòng ngủ phụ.

Lạc Thanh Chu được sắp xếp ở phòng ngủ phụ trên lầu hai, cậu phát hiện tuy rằng phòng ngủ phụ không phải rất lớn, căn phòng cũng đã trải qua nhiều lần sửa đổi, nhưng nó vẫn giữ lại được vẻ cổ điển của thời kỳ Dân quốc. Lạc Thanh Chu cảm thấy rất thú vị, có ảo giác giống như đang xuyên không

Thế nhưng…… Phòng ngủ phụ không có toilet, hai phòng ngủ phụ dùng chung một phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Nhưng mà vấn đề này không lớn, tầng lầu này hiện tại chỉ có một mình cậu ở.

Lúc ăn tối không thấy Trì lão gia tử, Lạc Thanh Chu hỏi thì Trì Linh mới giải thích rằng: “Ông nội của tôi rất bận, khó có được lúc nghỉ ngơi nửa ngày mà còn đúng lúc gặp phải cậu, cho nên ông ấy vẫn luôn cảm thấy có duyên với cậu.”

“A……” Lạc Thanh Chu cảm thấy hơi bất ngờ, không khỏi cười, “Vậy tôi thực sự rất may mắn.”

Trì Linh nói: “Ông nội tôi rất thích cậu, cho nên một tháng này cậu cũng đừng đi ra bên ngoài ở, hơn nữa ngày mai liền phải đi công ty đưa tin.”

“Nhanh như vậy sao?!” Lạc Thanh Chu suýt nữa làm rơi cái muỗng: “Chú nhỏ cậu đã trở về?”

“Không có, chú ấy sẽ về sau, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện trước.”

Lạc Thanh Chu thở phào nhẹ nhõm, hậu tri hậu giác phát hiện mình vẫn rất sợ đại lão phản diện.

Không được, không thể sợ hãi!

Sau khi trở về phòng, Lạc Thanh Chu nghiêm túc soạn tin nhắn gửi cho Trì lão gia tử, vừa để cảm ơn, cũng vừa khéo léo nhắc nhở ông chú ý sức khỏe và không nên làm việc quá sức.

Lần này Trì Diễm trở về giống như là vì 《 tinh mang thiếu niên 》. Nhưng trong sách, Trì Diễm về nước là vì lão gia tử bỗng nhiên bị trúng gió, mới về nước tiếp nhận Trì thị.

Nghĩ đến ông lão tốt bụng lại có chút bướng bỉnh, Lạc Thanh Chu rất muốn làm gì đó để thay đổi chuyện này, nhưng cậu cũng bó tay, không biết mình có thể làm cái gì?

Trong sách, cốt truyện chỉ sơ lược qua về chuyện trúng gió này, cũng không nêu rõ nguyên nhân và quá trình, chỉ nói từ đây lão gia tử chỉ có thể ra nước ngoài dưỡng bệnh. Lần nữa xuất hiện đã là vài năm sau, còn là vì ngăn cản Trì Diễm tiếp tục mắc sai lầm, chứ không phải tới đưa bàn tay vàng cho Mộc Vân……

Trì lão gia tử cũng không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng giờ nói mấy cái này thì còn sớm, Lạc Thanh Chu chỉ đành tạm thời buông tay và chuẩn bị cho ngày mai.

……

Sáng hôm sau, khi Lạc Thanh Chu vừa đến nhà ăn, Trì Linh đã kêu lên: “Đầu bảng, sao trông cậu trở nên xấu thế này?!”

Lạc Thanh Chu đẩy đẩy kính đen trên mũi: “Tôi chỉ muốn trông có vẻ ổn trọng một chút.”

Trì Linh cười quái dị: “Nhưng trông rất quê mùa đó!”

Cậu chẳng những đeo kính đen, còn đem đầu tóc định hình thành bộ dáng rất khô khan quê mùa, ăn mặc như một lập trình viên tiêu chuẩn, áo sơ mi caro kết hợp với quần jean, còn khoác thêm một cái áo khoác thu.

Chuyện mà người trẻ tuổi không thể chấp nhận nhất, có lẽ chính là bị người ta nói mình quê mùa, lỗ tai Lạc Thanh Chu bị tóc che lại lén lút nóng lên, giải thích khô khan: “Chỉ là không muốn khiến người khác để lại ấn tượng không nghiêm túc và không chuyên nghiệp.”

Trì Linh cười không ngừng: “Cũng đúng, vốn dĩ tuổi cậu nhỏ, còn lớn lên xinh đẹp như vậy, vừa nhìn sẽ cảm thấy rất không đáng tin cậy.”

Năm nay Trì Linh 21, mới tốt nghiệp từ nước ngoài trở về, so với cậu còn lớn hơn cậu 3 tuổi nhưng trông còn rất trẻ, nhìn qua thì mới mười mấy tuổi thôi.

Cô nói: “Thế nhưng cậu lại nhắc nhở tôi, tối nay tôi sẽ gọi người tới làm tạo hình cho hai chúng ta.”

Lạc Thanh Chu muốn nói không cần phiền toái như vậy, Trì Linh lại nói: “Chủ yếu là tôi, tôi cần hỗ trợ, còn cậu chỉ là thuận tiện thêm vào thôi.”

Cô tiến lại gần, lấy mắt kính của Lạc Thanh Chu ra, làm tóc cậu rối bù lên: “Hơn nữa cậu hiểu lầm rồi, môi trường làm việc của chúng ta cạnh tranh rất khốc liệt, hôm nay gặp toàn đồng nghiệp thôi, nghe nói đem bản thân nhìn yếu đuối dễ bắt nạt, trông ngốc nghếch một chút, sẽ dễ dàng hòa nhập hơn”

Lạc Thanh Chu: “……”

Lạc Thanh Chu: “Cậu nghe ai nói?”

Trì Linh cười: “Đám bạn bè ăn chơi trác táng.”

Lạc Thanh Chu: “……”

Cuối cùng Lạc Thanh Chu vẫn chọn hình tượng học sinh ban đầu, nhìn qua vừa ngoan ngoãn vừa thuần khiết, Trì Linh mới đồng ý để cậu ra ngoài.

……

Trì Linh vốn đã nghĩ xong, thừa dịp chú nhỏ đại ma vương của cô còn chưa trở về, xâm nhập vào làm quen với tổ trợ lí của văn phòng Tổng giám đốc trước, để sau này nếu lỡ làm sai chuyện gì, còn có thể nhờ người ta giúp đỡ.

Ai ngờ vừa đến công ty, mới vừa chào hỏi với tổ trưởng tổ trợ lí Imie của văn phòng Tổng giám đốc, đã bị kéo ngồi vào phòng họp đầy người.

“Tham dự cuộc họp video quốc tế với Trì tổng, coi như là buổi đào tạo đặc biệt của hai người, cũng coi như cho hai người có cơ hội cảm nhận trước bầu không khí làm việc dưới sự lãnh đạo của Trì tổng.”

Imie hành động rất quyết đoán, hoàn toàn phù hợp với hình tượng đầy chuyên nghiệp của cô, chỉ vài câu nói đã phân công xong công việc cho mọi người. “Trước tiên thì bắt đầu với việc ghi chép các thông tin cơ bản của cuộc họp. đi.”

“Khoan đã chị Imie,” Trì Linh vẻ mặt ngơ ngác nhận laptop từ Imie: “Nếu lỡ tụi em làm sai thì sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng,” Imie tươi cười thân thiện: “Chúng tôi đã sắp xếp chuyên gia ghi chép lại rồi. Rất nhiều công việc đều cần tự mình làm qua một lần, sau đó lại đi đối chiếu với mẫu, mới biết được mình làm sai cái gì, từ đó càng dễ dàng học tập cải thiện.”

Trì Linh nghe xong, hai mắt mở to ngơ ngác.

Imie không để ý, vỗ vai hai người rồi vội vã rời đi.

“Làm sao bây giờ?” Trì Linh nhìn một đám người xa lạ chung quanh, vẻ mặt đầy lo lắng: “Không nghĩ tới lại phải đối mặt với đại ma vương nhanh như vậy, cậu có biết phải làm gì không?”

“…… Không biết.” Lạc Thanh Chu dừng một chút, “Đúng rồi, cậu ở nước ngoài học chuyên ngành gì, tài chính hả?”

Nếu vậy thì khi nói về chuyên môn, ít nhất cô ấy cũng có thể nghe hiểu nội dung cuộc họp.

Ai ngờ…

“Quốc hoạ.”

Lạc Thanh Chu cho rằng mình nghe lầm: “Cậu học quốc họa ở M quốc sao?”

“Đúng vậy, tên đầy đủ gọi là Nghệ Thuật Hội Họa Hoa Quốc, giáo sư là một đại sư quốc họa.” Trì Linh xấu hổ mà cười.

“Được rồi.” Trách không được lại cần có người khác thực tập cùng cô, đúng là không thể trông chờ được.

Giờ phút này Lạc Thanh Chu cảm thấy bọn họ giống như hai con thú nhỏ chỉ mới vừa học được cách đứng thẳng, đã bị cha mẹ đẩy ra ngoài để tự mình đi săn.

Hắn mở ra máy tính: “Chỉ có thể dùng một biện pháp.”

Trong mắt Trì Linh bốc cháy lên hy vọng: “Biện pháp gì?”

Lạc Thanh Chu mở một tài liệu ra xem: “chỉ còn cách…… nhớ thuộc lòng.”

“Tôi đánh chữ chậm lắm, cậu cố gắng lên nha ~” Trì Linh có vẻ rất lạc quan.

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại cảm nhận được sự bất lực của người cha già, nên từ ái lấy ra một cây bút ghi âm trong túi rồi đưa cho cô.

“Oa, Tiểu Chu Chu, cậu vậy mà lại mang theo cái này dự phòng trước!”

Khi Trì Linh vừa nhận lấy máy ghi âm, trong phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh, hình chiếu video trên màn hình hiện lên rõ ràng, đã kết nối thành công.

Lạc Thanh Chu có chút căng thẳng mà nhìn vào phòng họp lớn, có màn hình chiếu khổng lồ và vài người nước ngoài ngồi đối diện. Trong khi vị trí chủ tọa ở chính giữa.

“Oa ~ người có đôi mắt xanh kia đúng là đẹp cực phẩm…” Trì Linh nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán.

—— Dù ở giữa đám người Âu Mỹ có hình dáng không tồi, thì anh ta vẫn toát lên vẻ đặc biệt quyến rũ như cũ, lời khen đẹp trai cực phẩm của Trì Linh đúng là có phần kém cỏi rồi.

Lúc này, theo một trận tiếng bước chân thong dong, một người bước vào phòng với dáng vẻ tự tin, hô hấp Lạc Thanh Chu cũng tạm ngưng.

Người tới mặc một thân âu phục màu xám đậm, phác họa ra tỉ lệ thân hình rất hoàn mỹ của anh, nhưng làm người ta kinh diễm nhất là gương mặt của anh ta.

Lúc anh ta dùng ánh mắt đen sâu thẳm nhìn quanh, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo, không dám lại gần.

Từ khi Trì Diễm xuất hiện, Lạc Thanh Chu cảm thấy tim mình đập thình thịch, cho đến khi đối phương ưu nhã ngồi xuống, nhịp tim của cậu mới trở lại bình thường. Tuy rằng là đại lão phản diện đáng sợ nhất trong sách, anh ta cũng không thể có ba đầu sáu tay được, thậm chí còn rất đẹp trai.

Anh đẹp trai mắt xanh tuyên bố hội nghị chính thức bắt đầu, ngón tay thon dài của Lạc Thanh Chu nhanh chóng lướt qua bàn phím trên laptop, ghi lại từng câu nói của từng người.

Trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ, Trì Diễm nhìn qua trông có vẻ nghiêm túc và xa cách thế này, còn mang theo cảm giác quý phái và cô độc.

Người như vậy, thật sự sẽ vì Mộc Vân làm ra nhiều hành động không lý trí khi rễ tình đâm sâu sao?

Nếu nói là vì tình cảm mãnh liệt của con người nảy sinh trong đôi mắt của anh ta, đều sẽ thực không khoẻ đi? 

……

Trì Diễm bị cảm, cổ họng luôn cảm thấy hơi ngứa, không thể không thường xuyên uống nước để làm dịu. 

Sau đó anh lại phát hiện một chuyện rất thú vị, mỗi khi anh có động tác gì, thiếu niên ngồi bên cạnh Trì Linh liền sẽ căng thẳng nhìn anh, mặc dù bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có vẻ đã chịu kinh hách giống nhau.

Mà cho dù là lúc phân tâm nhìn thoáng qua, mười ngón tay thon dài của thiếu niên cũng vẫn không ngừng việc gõ bàn phím. Liệu cậu ta giống mình, có thể nhất tâm nhị dụng, hay chỉ là gõ một cách loạn xạ?

Bỗng nhiên anh lại sinh ra chút tò mò.

Lão gia tử trong điện thoại đã nói qua, thiếu niên này là bạn của ông, hình như gọi là…… Chu Chu?

Từ khi nào lão gia tử lại thích kết giao với mấy đứa nhỏ nhìn ngoan ngoãn và hiền lành như vậy?

Ở nước G đã là đêm khuya, cho nên Trì Diễm yêu cầu cuộc họp phải được tổ chức ngắn gọn, cũng may trải qua ba lần sửa đổi trên diện rộng: tổ đạo diễn chương trình 《 tinh mang thiếu niên 》 rốt cuộc cũng đưa ra phương án khiến anh hài lòng.

Khi cuộc họp kết thúc, bỗng nhiên Trì Diễm chơi ác điểm danh: “Trì Linh.”

“Có mặt!” Trì Linh như chim sợ cành cong, ‘phanh’ một tiếng vội vàng đứng dậy khỏi ghế đang ngồi ‘nhảy’ lên.

Mọi người trong phòng họp là đều bị cô làm hoảng sợ, tiếp theo liền nhịn không được cười thầm vì phản ứng của cô.

Trì Linh không rảnh để ý đến mấy chuyện đó, cô sợ hãi QAQ

Giọng Trì Diễm khàn khàn, mang theo hơi trọng giọng mũi, “Vừa rồi phó đạo diễn Trương đã nói về việc cải tiến mới, cô tổng kết lại cho tôi nghe.”

Trì Linh ngơ ngác, cô cô cô…… Hoàn toàn không có ấn tượng hảo sao?

Đúng lúc này, cô cảm thấy góc áo bị kéo nhẹ hai cái, lén liếc mắt nhìn qua thấy Lạc Thanh Chu đang ra hiệu cho cô xem màn hình máy tính của anh, còn đem những gì phó đạo diễn Trương vừa nói phóng to rồi highlight màu đỏ.

Trì Linh trong lòng cảm động đến rơi nước mắt, đang định cảm ơn, thì Trì Diễm lại nói: “Trợ lý Chu, cậu trả lời đi.”

Lạc Thanh Chu phản ứng chậm một chút, mới nhận ra ‘trợ lý Chu’ là đang gọi mình, ngơ ngác đứng dậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play