Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 3:


1 tháng


Giường ký túc xá trường học vẫn không có ai, Lạc Thanh Chu mở to mắt, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, gió bắc thổi đến lá cây lay động sàn sạt, thế giới tốt đẹp mà chân thật.

Tỉnh lại từ ác mộng, Lạc Thanh Chu càng kiên định ý nghĩ thoát khỏi nhóm nhân vật chính.

Thừa dịp cuối tuần, Lạc Thanh Chu ngồi xe buýt đi tới giải trí tinh mang. Ở trên xe, cậu có chút chột dạ mà gửi tin nhắn cho bạn trai.

[ lạc ]: Anh là xác định muốn ở lại Hải Thị sao?

[ Bạch Diễm ]: Ân, đi tìm em.

[ lạc ]: Kia... nếu là…… Em muốn rời khỏi thành phố này?

[ Bạch Diễm ]: Em muốn đi nơi nào?

[ lạc ]: Ách…… Còn chưa có nghĩ xong.

Cốt truyện chủ tuyến trong sách đều triển khai ở Hải Thị, Lạc Thanh Chu muốn tránh xa nhóm nhân vật chính, rời khỏi thành phố này, là biện pháp nhất nhất lao vĩnh dật (*).

(*): Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.

[ Bạch Diễm ]: Em trốn cái gì?

Lạc Thanh Chu ngẩn ra, tư duy bạn trai luôn luôn nhạy bén, cậu sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích:

[ lạc ]: Không phải trốn anh! Em chỉ là muốn hỏi anh có nguyện ý cùng đi thành phố khác hay không thôi.

Lạc Thanh Chu biết hỏi như vậy rất ích kỷ, bởi vì công tác Bạch Diễm ở Hải Thị đã định ra tới.

Đối phương qua một hồi lâu mới trả lời, cho người ta cảm giác như là đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ.

[ Bạch Diễm ]: Nguyện ý.

Đông ——

Trái tim Lạc Thanh Chu dùng sức nhảy lên một chút, sau đó càng lúc càng nhanh.

Hai chữ này, so bất cứ lời thổ lộ nào thì càng làm cho cậu động tâm hơn.

[ Bạch Diễm ]: Chỉ là rốt cuộc em đang sợ hãi cái gì?

[ lạc ]: Ha a?

[ Bạch Diễm ]: Hôm nay không có gửi biểu tình mèo con sao.

[ lạc ]:……

[ Bạch Diễm ]: Không muốn nói?

[ lạc ]: Không biết nên nói như thế nào.

Nếu là nói cho đối phương, thế giới này là một quyển sách, thì có khi nào sẽ bị coi thành là kẻ đầu óc có bệnh hay không?

Lạc Thanh Chu còn đang suy nghĩ muốn nói hay không, nói như thế nào, tin nhắn Bạch Diễm đã gửi lại đây.

[ Bạch Diễm ]: Nếu theo như lời em ‘hào quang nhân vật chính’ cùng ‘vận mệnh’, là chỉ bị người khác chi phối nhân sinh, như vậy thì tôi đều không tin hai dạng này.

Lạc Thanh Chu hơi giật mình, hóa ra anh ấy thấy được tin nhắn mình thu hồi.

[ Bạch Diễm ]: Tôi nắm trong tay vận mệnh của chính mình, đó mới là vận mệnh của tôi.

[ Bạch Diễm ]: Trốn tránh là đem vận mệnh giao vào trong tay người khác, là biện pháp ngu xuẩn nhất.

Tinh thần Lạc Thanh Chu chấn động, hai câu nói này, tựa như ánh nắng bổ ra sương mù dày đặc, làm trước mắt cậu rộng mở thông suốt ra.

Đúng vậy, vận mệnh nếu không chủ động nắm giữ ở trong tay mình, lựa chọn trốn tránh, đem nhân sinh mình lâm vào thế bị động, tương lai nhất cử nhất động đều bị quyết định bởi nhóm nhân vật chính, kông biết có tạo ra ảnh hưởng gì với bản thân hay không.

Không —— cậu không thể chịu đựng.

Lúc này, Bạch Diễm đã gửi cho cậu một tin nhắn thoại, Lạc Thanh Chu mở tin nhắn thoại.

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Thanh âm ôn nhu mang theo từ tính, nghe vào lỗ tai có cảm giác tràn ngập sức mạnh kiên định không rõ.

Tại một khắc này Lạc Thanh Chu liền nghĩ thông suốt.

[ lạc ]: Sợ cái gì, làm anh ta nha!

Không phải anh ta cũng không bị cốt truyện chi phối hoàn toàn sao? Anh ta đã thành công thay đổi cốt truyện không ít.

Không phải Mộc Vân có kịch bản sao? Cậu cũng có.

……

Ở nước G xa xôi, cũng là lúc ánh đèn rực rỡ mới lên, đốt ngón tay Trì Diễm gõ mặt bàn, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành thị ngoài cửa sổ sát đất, híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại.

Hình như bạn trai nhỏ, gặp phải chuyện lớn gì đó rất khó giải quyết, thậm chí còn định vứt bỏ hết những kế hoạch cuộc sống ban đầu.

Giây lát sau, anh ấn xuống điện thoại nội bộ.

“Jasper, tiến vào.”

Thực mau, một thanh niên hỗn huyết tây trang giày da ôm một xấp folder đi đến: “Trì tiên sinh, đây là văn kiện yêu cầu ngài ký tên.”

Trì Diễm trực tiếp nói yêu cầu: “Cậu đem công việc an bài lại một lần nữa, ba ngày sau tôi muốn về nước.”

Thanh niên trợn tròn đôi mắt, dưới tình thế cấp bách bật ra câu tiếng Trung: “Ông trời ơi!”

“Trì tiên sinh, sáng sớm hôm nay ngài nói muốn về nước trong vòng mười ngày, đã bức điên mọi người rồi! Ba ngày……”

Jasper nói đến một nửa, đối diện với đôi mắt phượng đang mỉm cười của ông chủ nhà mình, bỗng nhiên bị sặc, “Khụ khụ khụ……”

“Ba ngày, có thể chứ?” Đôi mắt màu xanh lục của Trì Diễm nhìn hắn hỏi.

Không được, ông chủ cười rộ lên quá dọa người!

Bản năng Jasper cảm nhận được nguy hiểm liền xoay chuyển lời nói: “…… Chúng tôi nhất định có thể làm được!”

Trì Diễm có ý bảo hắn đem folder buông xuống: “Jasper, tôi tin tưởng cậu có thể sáng tạo kỳ tích mới.”

Jasper cười khổ, hắn có thể nói mình một chút cũng không muốn sáng tạo kỳ tích không?

Nhưng đúng là hắn quá ngây thơ rồi, từ vị trí trợ lí Trì tiên sinh trực tiếp thăng đến chức phó giám đốc tổng bộ ở nước G, quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.

Jasper đi vài bước ra ngoài, nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại hỏi: “Như vậy thì Trì tiên sinh, ba ngày tiếp theo chỉ sợ không có đủ thời gian, tìm được một vị trợ lí mới vừa lòng ngài để mang về nước.”

“Không quan hệ” Trì Diễm thong thả ung dung mà cởi bỏ nút tay áo: “Nhân tài ở đất nước tôi rất nhiều.”

……

Xe buýt tiếp tục chạy, thiếu niên quyết định phản kháng vận mệnh đã định lại không đi đường trở về, cậu vẫn muốn giải ước.

Chủ động đối kháng cốt truyện không đại biểu cậu phải dùng điểm yếu của mình, đi khiêu chiến sở trường của nhân vật chính. Tuyển chọn nhóm nhạc nam tuyển chính là loại hình ca sĩ vừa có thể hát, vừa có thể nhảy, hơn nữa càng chú trọng vũ đạo, cậu chỉ biết hát và viết nhạc, vũ đạo rất yếu.

Cậu sẽ làm mình trở nên lớn mạnh, không sợ hãi khó khăn mà nhân vật chính và cốt truyện mang đến. Nếu nói suy nghĩ lúc trước của cậu, chính là nhìn thấy trên đường đi có một cái hố, liền quay đầu sang hướng ngược lại chạy. Nhưng hiện tại cậu lại nghĩ khác, mặc kệ là đi ngang qua hay là đi vòng qua, cậu đều sẽ không thay đổi phương hướng của mình.

[ cửa hàng trưởng ]: 《 Tiêu chí người trẻ tuổi mắc bệnh ung thư, mau đến xem coi cậu trúng mấy cái 》

[ lạc ]:……?

Nhìn đến mấy cái tiêu đề liên tiếp, Lạc Thanh Chu nghĩ đến kết cục của mình trong sách, giữa mày thẳng nhảy, thật vất vả nhịn xuống xúc động mới click mở.

[ cửa hàng trưởng ]: Tôi nói cho cậu nghe, thật sự rất siêu thần kỳ ~ gần đây tôi đều ở tổ trạch nhờ lão trung y bên này hỗ trợ điều trị thân thể, đau bụng kinh nhiều năm đều tốt lên!

[ lạc ]:……hello? Cậu nói cái này với tôi thích hợp sao?

[ cửa hàng trưởng ]: Ai nha, chị em tốt đương nhiên là phải có phúc cùng hưởng, cậu còn là người của công chúng phải chú ý cái này một chút.

[ lạc ]:…… Tôi là ba ba cậu.

[ cửa hàng trưởng ]: Ba ba liền không thể làm chị em tốt sao?

?

Lạc Thanh Chu đang muốn phản bác, bỗng nhiên trong đầu hiện lên mấy từ ngữ mấu chốt: ‘lão trung y’, ‘Trì’, ‘tổ trạch’, ‘Trì đại tiểu thư ’.

Đột nhiên tim cậu đập nhanh, đầu ngón tay bùm bùm mà bắt đầu gõ chữ.

[ lạc ]: Cậu họ Trì, là nhà họ Trì giàu có ba đời?

[ lạc ]: Ông nội cậu là Trì Tu Văn, chú nhỏ cậu là Trì Diễm?

[ lạc ]: Vị hôn phu cậu, gọi là Cố Húc?

[ cửa hàng trưởng ]: [ trừng mắt.jpg] đúng rồi, cậu như thế nào biết? Bất quá tôi đã sớm giải trừ hôn ước với Cố Húc, thời đại nào còn đính hôn từ trong bụng mẹ đâu? Buồn cười!

Hóa ra là cô ấy.

Lạc Thanh Chu cười khổ xoa xoa thái dương, lúc còn chưa có mơ thấy cốt truyện trong sách, cậu chỉ biết nhà Trì Linh siêu cấp có tiền, nhưng hoàn toàn không biết những chuyện khác trong nhà cô ấy.

Nhưng…… Hiện tại cậu đem sách cùng hiện thực liên hệ với nhau, Trì Linh nguyên bản chính là nhân vật chính trước khi xuyên, lúc nhân vật chính long ngạo thiên Cố Húc khi nghèo hèn, bị pháo hôi vị hôn thê vô tình từ hôn.

Đột nhiên Lạc Thanh Chu sinh ra một cảm xúc trìu mến đối với Trì Linh vì cả hai đều là pháo hôi.

[ lạc ]: Tôi có một lời khuyên muốn tặng cho cậu.

[ cửa hàng trưởng ]:?

[ lạc ]: Về sau nhìn thấy Cố Húc thì trốn xa một chút, càng không cần tìm hắn ta rước lấy phiền toái.

[ cửa hàng trưởng ]: Nga, tôi mới mặc kệ hắn! Mỗi ngày đều muốn hếch cái lỗ mũi lên trời, cùng thái dương vai kề vai ~ cam!

Lạc Thanh Chu nhướng mày, Trì Linh chướng mắt Cố Húc như vậy, sau khi Cố Húc công thành danh toại, thật sự sẽ hối hận vì từ hôn mà lì lợm la liếm, cũng không từ thủ đoạn ngáng chân nhân vật chính sao?

Trong lúc nói chuyện, xe buýt đến trạm.

Công ty giải trí Tinh Mang nằm ở trung tâm thành phố, trung tâm thương mại quốc tế Tinh Mang, trừ bỏ 5 tầng dưới là quảng trường mua sắm, từ tầng 6 đến tầng 66 đều là làm công khu, mà giải trí Tinh Mang chiếm giữ mười tầng cao nhất.

Nhìn bên ngoài, toàn bộ trung tâm thương mại đều là tài sản của ông ngoại Trì Diễm, sản nghiệp của Bạch gia, nhưng Lạc Thanh Chu mới vừa xem qua sách lại biết, ông chủ đứng sau đã sớm biến thành đại lão phản diện Trì Diễm.

Nhìn toà kiến trúc cao ngất trong mây trước mắt, Lạc Thanh Chu gọi điện thoại cho Trì Linh: “Trì đại tiểu thư, cậu có thể nói chuyện với giải trí Tinh Mang được không? Nói thật, tôi muốn phát trước tiền lương mười vạn chính là muốn cùng tổ tiết mục《 Tinh Mang Thiếu Niên 》 giải ước.”

Bạn trai đã dạy, phải hiểu được cách vận dụng nhân mạch tài nguyên hợp lý. Nếu giờ phút này đã biết thân phận Trì đại tiểu thư, không có đạo lý đùi vàng đã đưa sẵn mà còn không ôm.

Bởi vì người đáng ghét mà bị mất mười vạn tiền giải ước, vẫn là rất đau xót. Tuy rằng có giỏi một nghề, nhưng cậu cực cực khổ khổ làm một năm kiêm hai chức, cũng không nhất định có thể tích cóp nhiều như vậy.

“Cậu nên nói sớm chứ! Chuyện này gọi một cuộc điện thoại là xong! Bất quá vì cái gì cậu lại muốn giải ước? Lấy dung mạo xinh đẹp của cậu a đầu bảng, một giây cũng có thể có được vị trí xuất đạo!”

Lạc Thanh Chu không ở trong điện thoại giải thích quá nhiều, chỉ biểu lộ quyết tâm muốn giải ước.

Nửa tiếng sau, cậu thuận lợi giải ước, lại gọi điện thoại hẹn Trì Linh: “Có rảnh không? Vì biểu thị lòng biết ơn, mời cậu ăn cơm.”

“Ô ô ô không được, tôi bị sắp xếp rất nhiều chương trình học nên đi không được, ba tôi gần đây không biết bị trúng ngọn gió gì, chê tôi không làm việc đàng hoàng, muốn cải tạo tôi, còn khóa thẻ của tôi lại!”

Lạc Thanh Chu: “……”

Đúng là đáng chết, vận mệnh hai người lại giống nhau lần nữa.

“Nếu không thì cậu tới tìm tôi đi, mang cho tôi trà sữa trân châu vị khoai môn, bánh canh thịt cua, bánh Takoyaki phô mai……”

Lạc Thanh Chu: “…… Cho nên cậu là thiếu đồ ăn vặt phải không?”

Trì Linh: “Khụ khụ…… Không có biện pháp, ông nội không cho đồ ăn vặt, nhưng bạn bè mang quà thăm hỏi tới cửa thì đương nhiên không giống nhau cạc cạc cạc!”

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ mà cười cười: “Được rồi, cậu gửi danh sách cửa hàng qua cho tôi.”

“Được rồi ~ địa chỉ gửi cho cậu, lát nữa nhớ gọi xe nha, để lâu vị không tốt.”

“Được.” Lạc Thanh Chu không thể không đáp ứng theo ý muốn của đối phương, cô ấy giúp mình việc lớn như vậy, muốn như thế nào cũng đều được.

……

Trì đại tiểu thư gọi quá nhiều, chờ Lạc Thanh Chu mang theo một đống đồ ăn lớn đi vào Trì gia tổ trạch, đã là một giờ sau.

Cũng may đại lão phản diện còn ở nước ngoài, ấn tuyến thời gian trong sách, đối phương còn hơn một tháng sau mới về nước, bằng không cậu cũng không dám đến đại bản doanh người ta.

Trì đại tiểu thư tự mình đến cổng lớn đón người, thiếu nữ trẻ tuổi tràn ngập sức sống, gần như là nhảy xuống xe: “A a a tình yêu tôi vui quá đi!”

Cô giống như chú chim nhỏ vừa bay ra khỏi lồng, phóng nhanh tới đống đồ ăn……trên tay Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu trước đem trà sữa đưa qua: “Vui như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Trì Linh chọc mở trà sữa uống ùng ục ùng ục mấy ngụm liền: “Có thần tiên mỹ thực lại có thần tiên mỹ nhân cảnh đẹp ý vui, có thể không vui sao?”

Hai người lên xe, cái miệng nhỏ Trì Linh ríu rít cũng không dừng: “Hơn nữa cậu đã đến rồi thì tôi cũng không cần luyện dương cầm! Ai đúng rồi cậu nhất định đối với tổ trạch nhà chúng ta cảm thấy rất hứng thú đi? Chút nữa tôi mang cậu tham quan xung quanh, nơi này siêu lớn còn rất nổi danh với đám người công quán, muốn tham quan hết ước chừng cũng cần cả ngày đi.”

Lạc Thanh Chu: “……” Nhìn ra được là cậu thực sự không muốn đi học.

Lạc Thanh Chu không trả lời, Trì Linh cho rằng cậu không có hứng thú, vội vàng du thuyết: “Cũng chính là nhờ chú nhỏ tôi không ở đây, tôi mới có thể ở tổ trạch bên này đi ngang, qua mấy ngày nữa hắn liền về nước, đến lúc đó muốn tham quan cũng chưa cơ hội đâu, cậu cần phải quý trọng đó!”

Lạc Thanh Chu: “Đúng vậy, tôi đặc biệt đặc biệt muốn tham quan nhà các cậu.”

“Phụt……” Phía trước tài xế cuối cùng là không nhịn xuống.

Lạc Thanh Chu cũng nhịn không được cong lên khóe môi.

Thế nhưng hai người không nghĩ tới chính là, vừa mới tiến vào cửa biệt thự, đã đúng lúc gặp phải Trì lão gia tử.

“Khụ khụ, Tiểu Linh mang bạn trai về nhà, như thế nào cũng không nói một tiếng với ông nội?” Trên cầu thang xoắn ốc, lão gia tử đầu tóc hoa râm cười tủm tỉm mà nhìn hai người.

Lạc Thanh Chu không tự giác thẳng thắn sống lưng: “Chào ngài, Trì gia gia! Con chỉ là người làm công cho Trì Linh, mạo muội quấy rầy.”

Trì Linh lại một phen câu lấy cánh tay cậu, “Người làm công cái gì, đây là chị em của con, Lạc Thanh Chu!”

“Hồ nháo, kêu Tiểu Chu là chị em quá không tôn trọng người ta.” Lão gia tử trừng mắt liếc nhìn Trì Linh một cái, lại khẽ gật đầu hướng Lạc Thanh Chu tạ lỗi. Một bộ dáng trưởng bối nhịn không được quản giáo đối với tiểu bối trong nhà, lại bênh vực  sủng nịch người mình.

Trì Linh quả nhiên không sợ ông trách cứ, “ Con như thế nào lạ laàm càn hả ông nội? Chú nhỏ thích nam nhân, đối tượng của hắn có phải muốn con gọi là cô nhỏ hay không, gọi như vậy chẳng lẽ cũng là không tôn trọng sao?”

Lạc Thanh Chu trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, sẽ nghe được bí mật lớn như thế: “!!!”

Không hổ là đại lão, còn chưa có theo đuổi được nhân vật chính thụ, liền sớm như vậy cùng người nhà come out sao?

Còn…… Rất có quyết đoán?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play