Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 2:


1 tháng


Sau khi gửi tin nhắn, Lạc Thanh Chu bỗng nhiên phát hiện hai vấn đề này không tốt.

Cậu nhanh chóng thu hồi.

[ Bạch Diễm ]: Đã xảy ra chuyện gì?

Tốc độ đối phương trả lời tin nhắn làm Lạc Thanh Chu có chút ngoài ý muốn, nếu cậu nhớ không lầm, hiện tại ở nước G trời còn chưa sáng đi? Lạc Thanh Chu có chút áy náy, gần đây bạn trai vội vàng bàn giao công tác để chuẩn bị về nước, mỗi ngày đều bận đến đêm khuya, lúc này khẳng định còn chưa ngủ đủ.

[ lạc ]: Đánh thức anh sao? [ mèo con che mặt.jpg]

[ Bạch Diễm ]: Không có, chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng.

[ lạc ]: A, đàn ông.

[ Bạch Diễm ]:?

[ lạc ]: Dậy sớm như vậy, xem ra tối hôm qua ngủ bảy lần còn chưa làm anh phục? [ mèo con tà mị tường đông.jpg]

[ Bạch Diễm ]:…… Đừng nháo.

[ lạc ]: [ ngoan ngoãn ở trên giường chờ tôi.jpg]

[ Bạch Diễm ]:…………

“Phốc……”

Dùng biểu tình đã đạt được [ thành tựu • hằng ngày đùa giỡn bạn trai ] sau, tâm trạng Lạc Thanh Chu tốt lên không ít, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Cậu phát hiện, tuy rằng trước mắt có rất nhiều chuyện đều giống như cốt truyện trong quyển sách mà cậu mơ thấy, nhưng tất cả những chuyện liên quan đến bạn trai Bạch Diễm đều lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện.

Ví như, trong sách sau khi Mộc Vân xuyên thư, vì để xả giận cho nguyên thân, âm thầm thực hiện kế hoạch bạo lực học đường với ‘Lạc Thanh Chu’.

Mà hiện thực là không lâu sau khi Mộc Vân bày kế, dưới sự chỉ đạo của Bạch Diễm, Lạc Thanh Chu bình tĩnh thu thập chứng cứ, tung lên mạng những hành động ác độc của những kẻ đó cho mọi người biết, đồng thời quyết đoán báo nguy. Kẻ ác đều bị trừng phạt thích đáng.  

Lại ví như, trong sách ‘Lạc Thanh Chu’ tình cờ phát hiện bao lì xì có số tiền mặt lớn được Lạc thái thái giấu ở trong nhà, bởi vì kinh tế khó khăn, lại không liên hệ được Lạc thái thái nên tự tiện lấy dùng. Không nghĩ tới đó đều là tiền mừng tuổi mà Lạc thái thái mỗi năm giúp con trai ruột cất giữ lại, sau khi Lạc thái thái phát hiện, ‘cậu ta’ bị nhốt ở phòng tối ba ngày, không ăn uống gì thiếu chút nữa chết.

Ở hiện thực lại là, thời điểm Lạc Thanh Chu phát hiện những bao lì xì đó, lúc ấy Bạch Diễm vẫn chỉ là khách hàng, cậu đã từ chỗ anh kiếm được đủ tiền để duy trì chi tiêu sinh hoạt phí hằng ngày, căn bản là không nghĩ tới sẽ dùng số tiền đó.

Hay lại ví như, trong sách ‘Lạc Thanh Chu’ vì ‘duy trì sinh hoạt hào hoa xa xỉ’, nên mới có thể bị đại lão phản diện bao nuôi.

Hiện thực là cậu đã sớm thành thói quen thanh bần, bạn trai hình như cũng rất có tiền, thế nào thì cũng không thể đá bạn trai, không nghĩ để cho người khác bao nuôi……

Đầu ngón tay Lạc Thanh Chu nhảy lên, lướt xuống nhật kí ở trên điện thoại cùng cốt truyện có chút không giống nhau, lại bị tin nhắn Bạch Diễm cắt ngang suy nghĩ.

[ Bạch Diễm ]: Nhiều nhất mười ngày.

[ lạc ]:?

[ Bạch Diễm ]: Trở về thu thập em.

[ Bạch Diễm ]: Nhớ rõ lời em đã nói, đừng sợ.

Này, nhanh như vậy?

Lạc Thanh Chu nhớ tới mỗi ngày bản thân đều nói lời cợt nhả với bạn trai, cùng các loại biểu tình vô hạn, làn da trắng nhanh chóng chuyển màu hồng nhạt.

Bất quá tin nhắn trả lời trên tay lại không mang chút theo sợ hãi nào [ lạc ]: A.

[ lạc ]: [ bộ dáng anh khóc lóc cầu xin ca ca không cần thật là đẹp mắt.jpg]

Ai thu thập ai còn chưa biết đâu, hiện tại không phải đều phổ biến niên hạ sao? Cậu có tự tin đối chính mình thân cao!

[ Bạch Diễm ]: [ mỉm cười.jpg]

[ lạc ]: Cụ thể nào ngày nào về? Có muốn vừa xuống máy bay liền nhìn thấy bạn trai soái khí của anh không?

[ Bạch Diễm ]: Muốn. Xác định xong thời gian liền nói cho em.

Mặt Lạc Thanh Chu lại nóng lên, bọn họ là yêu qua mạng, phía trước nói rõ chờ đối phương về nước liền gặp mặt. Hai người đều coi linh hồn trở thành người yêu lẫn nhau, đến ảnh chụp cùng họ tên thật cũng không có trao đổi qua.

Ngẫm lại liền…… rất kích thích.

Xe buýt tới trường học, Lạc Thanh Chu đi nhanh đến căn tin ăn cơm trước khi trời tối—— cũng may tuy rằng bị khóa tài khoản ngân hàng, nhưng ứng dụng chi tiêu cùng thẻ cơm đều còn chút tiền, cậu không đến mức giống trong sách, bị đuổi ra hào môn liền đói khổ lạnh lẽo.

Lạc Thanh Chu lấy phối hợp đồ ăn chay mặn, màu sắc phong phú, liền trái cây đều có, trong đó một món ăn đặc sắc của bác gái —— dâu tằm xào sầu riêng.

Hương vị tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng một phần chỉ có ba đồng tiền, cân đối giá trị dinh dưỡng thực tế so với giá tiền như thế, Lạc Thanh Chu nhịn.

Đây đương nhiên không phải khẩu vị của cậu, chỉ là vì để không xảy ra kết cục ‘chết vì bệnh ung thư năm 20 tuổi’, Lạc Thanh Chu quyết định từ hôm nay trở đi dưỡng sinh.

Đúng hạn ăn cơm, get√

Nhà ăn, tay áo thiếu niên bị xé rách dẫn tới không ít ánh mắt khác thường, còn có lời nói linh tinh truyền vào trong tai cậu.

‘diễn đàn’, ‘chính là cậu ta đó’, ‘tu hú chiếm tổ’, ‘nhân phẩm kém’, ‘Mộc Vân thảm thật’, ‘bị đuổi ra ngoài’, ‘đáng đời’……

Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt lấy chiếc đũa, lưng thẳng giống như dây đàn được kéo căng. Bỗng nhiên, cậu nâng mắt lên, nhìn thẳng về phía nhóm người đang nói hăng say nhất.

Mấy người tức khắc im lặng, ánh mắt thế nhưng không tự giác mà lảng tránh, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Một lát sau, có người thấp giọng mắng: “Thảo, liếc cái gì mà liếc?”

“Đúng vậy! Còn không phải là con chó rơi xuống nước.”

“Xem cậu ta có thể đắc ý đến khi nào?”

Lời nói là nói như vậy, nhưng không có người nào lại dám đến trêu chọc.

Không phải bọn họ sợ, mà là màu mắt lạnh như băng của tên thiếu gia giả này có chút dọa người, mang theo sự tàn nhẫn không tiếng động, giống như giây tiếp theo sẽ biến thành chó dữ chạy lại đây cắn người.

Nghe nói lúc trước có năm nam sinh vì để xả giận giúp Mộc Vân, đem người nhốt ở phòng WC, kết quả người này căn bản mặc kệ trên người ăn đòn nhiều hay ít, liền tóm được một người đánh vào góc chết, không đến một phút đem người ta đánh đến máu me nhầy nhụa thiếu chút nữa không còn, thật là đáng sợ!

Bên tai thanh tịnh, Lạc Thanh Chu rũ xuống lông mi mảnh dài, yên lặng đếm số:

Mỗi một ngụm đồ ăn đều phải nhai đầy đủ 30 lần trở lên mới nuốt, get√

Cơm nước xong, Lạc Thanh Chu đi bộ về ký túc xá.

Sau khi ăn xong đi trăm bước, sống đến 99, get√

Tất cả bạn cùng phòng đều là học sinh ban nghệ thuật, gần đây đều ở ngoài học, tiến hành huấn luyện trước khi thi nghệ thuật nên chưa trở lại.

Mới vừa vào cửa, cậu liền nhận được điện thoại của một chị gái: “Alo, chào cậu, tôi là người quản lí việc tuyển chọn của tổ tiết mục《 tinh mang thiếu niên 》, xin hỏi cậu có phải là học viên Lạc Thanh Chu không?”

Lạc Thanh Chu hơi giật mình: “Đúng vậy.”

“Chào cậu, là muốn  xác nhận với cậu bên này một chút, 8 giờ sáng thứ bảy tuần sau, tập hợp ở Hải Thị tân tinh cảng, không có vấn đề đi?”

Lạc Thanh Chu trầm mặc vài giây, mới chậm rãi hỏi: “Tôi có thể rời khỏi không?”

“A?” Chị gái hiển nhiên không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, đối diện truyền đến thanh âm lật trang giấy xem: “Chính là phải bồi thường mười vạn tiền vi phạm hợp đồng nga.”

Lạc Thanh Chu cũng nhớ ra hợp đồng, cậu là học sinh cao trung năm ba ban nghệ thuật âm nhạc, bình thường mà nói, không lâu sau cậu hẳn sẽ tham gia thi nghệ thuật, rồi ở nửa năm sau đó lại tham gia thi đại học.

Nhưng trong sách ‘cậu ta’ vì cùng thiếu gia thật Mộc Vân phân cao thấp, học theo người ta báo danh chương trình tổng nghệ tuyển chọn nhóm nhạc nam, sau đó một đường đảm đương pháo hôi ác độc bị vả mặt.

Vì đột nhiên xuất hiện thiếu gia giả thấp kém, ‘cậu ta’ bị buộc rời khỏi tuyển chọn, bị đuổi khỏi trường học, không thể tham gia thi nghệ thuật, liền bằng tốt nghiệp cao trung cũng chưa có được……

Mà hiện tại, Lạc Thanh Chu nhéo hợp đồng không nghĩ ra: Mấy tháng trước mình vì cái gì nghe lời bạn học xúi giục, đi tham gia tuyển chọn?

Mười vạn…… Tạm thời cậu không bồi thường nổi.

Bất quá, cậu có thể nghĩ cách.

Chị gái cuối cùng chỉ cho cậu thời gian một ngày để suy xét, nếu cậu xác định không đi, cô ấy còn phải tìm người khác tới thay thế bổ sung.

Cúp điện thoại, Lạc Thanh Chu lấy ra di động gửi tin nhắn cho hai người bạn tốt: [ lạc ]: Có thể phát trước tiền lương không? Cần dùng gấp.

Một người là cửa hàng trưởng shop online, Trì Linh; một người là sư phụ phòng làm việc phối âm, lão Từ.

Hình tượng ‘Lạc Thanh Chu’ ở trong sách là ‘âm ngoan quái gở ’, ‘vạn người ghét’, ‘cô nhi không bạn bè’. Nhưng thực ra, Lạc Thanh Chu có bạn bè, nhưng chỉ là quen biết qua mạng, những người này chưa từng xuất hiện ở kịch bản.

Tuy chưa từng gặp mặt những người này, nhưng lại làm Lạc Thanh Chu cảm nhận được ‘bình thường’.

Sư phụ cùng các sư huynh, sư tỷ nghiêm túc dạy cậu phối âm, dẫn cậu tiếp đơn điện tử kiếm tiền; cửa hàng trưởng thường xuyên không đáng tin cậy, nhưng đối với cậu chưa bao giờ có thành kiến cùng ác ý mà không lý do; bạn trai yêu qua mạng càng đối xử tốt với cậu đến không còn lời gì để nói.

Cửa hàng trưởng trả lời tin nhắn rất nhanh, rất sảng khoái, [ cửa hàng trưởng ]: Có thể nha đầu bảng, cậu muốn nhiều ít?

[ lạc ]:…… Mười vạn.

[ cửa hàng trưởng ]:???

[ lạc ]: [ mèo con nghi vấn.jpg]

[ cửa hàng trưởng ]: Đầu bảng cậu gặp phải chuyện gì?

[ lạc ]:…… Không muốn nói. Nhận thiếu một chút cũng được.

[ lạc ]: Còn có đừng kêu tôi là đầu bảng  (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻!

[ lạc ]: [ mèo con xốc bàn.jpg]

Nghiêm túc mà nói, hai người chỉ là bạn qua mạng từng hẹn nhau ăn cơm vài lần. Nhưng cửa hàng trưởng tự quen thuộc tính tình, đã sớm đem cậu trở thành bạn tri kỉ. Lạc Thanh Chu theo bản năng không nghĩ tới sẽ đem chuyện xảy ra trên người mình nói cho cô ấy, không muốn làm liên lụy, gây thêm phiền phức đến cho cô ấy.

[ cửa hàng trưởng ]: Vậy cậu chờ chút ha chị em tốt.

[ lạc ]:……

Trong lúc chờ đợi, Lạc Thanh Chu lấy ra thiết bị ghi âm, cắt nối biên tập video phối âm cho khách hàng.

Cậu có thể căn cứ theo nhân vật khác nhau mà thay đổi nhiều loại giọng, có nam có nữ, có già có trẻ, một cái video có 8 nhân vật, một mình cậu là có thể hoàn mỹ suy diễn.

Xong toàn bộ video như vậy giá cả sẽ có lợi ích tương đối thực tế rất nhiều, cho nên ở phòng làm việc của sư phụ, cậu là người không lo không nhận được đơn hàng nhất.

Chờ đến lúc xong đã là 9 giờ rưỡi, lúc này cậu mới rảnh đi xem tin nhắn.

Cửa hàng trưởng cũng không hỏi nhiều, đã chuyển mười vạn cho cậu, tuy rằng đối phương vốn chính là bạch phú mỹ không thiếu tiền, nhưng này phân sảng khoái vẫn là làm cậu cảm động.

Sư phụ cũng nhắn tin phản hồi [ sư phụ ]: Có thể, tiền bản quyền đầu khúc kia của con cũng rất nhanh trả xuống. Cần dùng gấp thì nói ta cho con mượn trước một ít, muốn nhiều hay ít?

Lạc Thanh Chu nhìn tin nhắn hai người thì không khỏi cười khẽ, cậu cũng không có khả năng rơi vào đường cùng giống trong sách viết như vậy.

Chỉ là mười vạn với cậu mà nói không phải con số nhỏ, có thật sự cần thiết phải dùng để giải ước hay không cậu còn cần phải suy xét kĩ lưỡng.

Mắt thấy mau 10 giờ, Lạc Thanh Chu nhanh chóng rửa mặt rồi bò vào ổ chăn, sau khi nói chúc ngủ ngon với bạn trai bắt đầu buồn ngủ.

Đi ngủ lúc 10 giờ, dưỡng sinh lại dưỡng mạng, get√

Đồng hồ sinh học của thiếu niên là ngủ đến rạng sáng, cho rằng sớm như vậy mình sẽ ngủ không được, cậu còn nghĩ, phải đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân bao gồm luôn cả kiểm tra ung thư, còn phải tìm được biện pháp dưỡng sinh đáng tin cậy, giả thiết trong sách vị ‘lão trung y tốt nhất toàn thế giới’, hình như là sống ở Trì gia……

Có lẽ là do ngày hôm nay phát sinh nhiều chuyện, làm cho thể xác và tinh thần của cậu mang đến quá nhiều gánh nặng, cơ hồ là giây tiếp theo, ý thức liền lâm vào bóng tối.

Lại nằm mơ. Lúc này cậu mơ thấy chính là văn tự nội dung, chính là viết chương trình tổng nghệ tuyển chọn nhóm nhạc nam 《 tinh mang thiếu niên 》 trong cốt truyện.

【 Lạc Thanh Chu bị Mộc Vân trà lí trà khí chọc giận, xông lên trước định lý luận với cậu ta.

Trang Duẫn cho rằng cậu sẽ làm hại Mộc Vân, một cái xinh đẹp ra quyền đem cậu đánh ngã xuống đất, cũng hai tay bắt chéo sau lưng đôi tay. Sau đó, có học viên dùng giày chơi bóng dẫm ở mặt Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu giống như một đầu vây thú vô năng cuồng nộ, lại không có một người nào tin tưởng cậu.

Mộc Vân tránh ở trong lòng ngực Cố Húc, ở góc độ chỉ có Lạc Thanh Chu thấy được, hướng cậu nở một nụ cười như người thắng cuộc.

Sống lại một lần, cậu ta muốn cho cái tên xinh đẹp phế vật tu hú chiếm tổ này, chịu khổ sở gấp mười lần gấp trăm lần nguyên chủ!

Không sai, người vẫn luôn bị bạo lực chân chính, là Lạc Thanh Chu. Mà thi bạo giả, đúng là Mộc Vân mà những người đó ái mộ.

Vạn nhân mê Mộc Vân cái gì cũng không có làm, cậu ta chẳng qua chỉ là một tiểu bạch thỏ thiện lương vô tội mà thôi. 】

Lạc Thanh Chu còn thấy được khu bình luận của một chương này, tất cả người đọc đều kêu ‘sảng khoái’, ‘ mùi trà xanh quá thơm’, ‘trà xanh yyds’.

Lạc Thanh Chu ở trong mơ đều cảm thấy nghẹn khuất, trong sách thiếu gia giả bị đuổi ra Lạc gia trước, cũng chưa từng làm hại tới Mộc Vân. Đơn giản là bị Lạc gia nhận nuôi, liền trở thành đối tượng số một chịu sự trả thù của nhân vật chính, mọi người xung quanh và độc giả giống nhau, đều là một loạt âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Chẳng lẽ nói chỉ cần có hào quang nhân vật chính, làm cái gì cũng đều đúng sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play