Thiếu Gia Giả Hào Môn Cự Tuyệt Kịch Bản Thế Thân

Chương 1:


4 tuần


“Hôm nay Lạc Thanh Chu cần phải cút khỏi Lạc gia!” Giọng Lạc Viễn Xuyên giận dữ nói.

“Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, thế nhưng chúng ta lại nuôi ra một bạch nhãn lang như vậy……” Lạc thái thái nói liền khóc lên: “Như thế nào sẽ có đứa trẻ ác độc như vậy? Chúng ta có lòng tốt nhận nuôi nó, nó lại ở trường học bắt nạt con trai ruột chúng ta?!”

Nhận…… Nuôi?

Trên sofa, suy nghĩ Lạc Thanh Chu tỉnh lại từ hôn mê, mí mắt lại rất nặng nề.

Vừa rồi, cậu mới trở về từ trường học, đã bị cha Lạc đẩy một cái đập vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Nằm ở trên sofa hơn mười phút, cậu mơ một giấc mơ dài dòng quái lạ.

Trong mơ, cậu là một pháo hôi thiếu gia giả trong sách, mà nhân vật chính đúng là người trong miệng cha mẹ Lạc gia, thiếu gia thật bị cậu ‘bắt nạt’ Mộc Vân.

Bất quá Mộc Vân không phải bình thường, cậu ta mang theo hào quang nhân vật chính xuyên thư mà đến, tay vừa cầm kịch bản, mở đường thăng cấp ở giới giải trí, đồng thời, bắt được tâm của vô số đại lão tương lai, nằm thắng thành vai chính vạn nhân mê đoàn sủng.

Mà thiếu gia giả Lạc Thanh Chu này, từ nhỏ bị cha mẹ nuôi coi là vết nhơ, sau khi bị đuổi ra khỏi hào môn, vì duy trì sinh hoạt xa hoa lãng phí, trở thành đồ chơi bị đại lão phản diện Trì Diễm bao nuôi.

Làm pháo hôi, cậu hằng ngày chính là đối nghịch với Mộc Vân, hãm hại Mộc Vân, sau đó mặt bị đoàn vai chính đạp lên đất, bị Trì Diễm ngược thân ngược tâm……

Cuối cùng, cậu xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trì Diễm, bị đưa đến Châu Phi làm cu li đào mỏ than, mới 20 tuổi bị bệnh ung thư chết……

Sao có thể?!

Lạc Thanh Chu nghĩ, rõ ràng cậu ở thế giới chân thật này mà sống 18 năm, tất cả như thế nào chỉ là mấy câu nói giả thiết trong một quyển sách?

Nhưng giây tiếp theo, đối thoại của mấy người cách đó không xa lại giống y chang như trong giấc mơ của cậu:

“Ba mẹ, các người xem đây là phiếu điểm của con năm cấp một, hơn nữa con cũng sẽ ca hát khiêu vũ, qua mấy ngày nữa con còn muốn đi tham gia tiết mục tuyển chọn nhóm nhạc nam đó! Không phải hai người nhìn con trưởng thành đến 18 tuổi cũng rất tốt sao? Không cần phải áy náy.”

Lạc Thanh Chu cố sức mà mở mắt ra, nhìn đến Mộc Vân mỗi bên một người mà ôm lấy cả hai, ngoan ngoãn an ủi cha mẹ Lạc gia, hình ảnh nghiễm nhiên là một nhà ba người yêu thương lẫn nhau.

Lạc thái thái ôn nhu mà vuốt ve mặt Mộc Vân, cái thần thái này, Lạc Thanh Chu chưa bao giờ được thấy qua bà…… Trìu mến.

“Này sao có thể giống nhau? Con khổ đến như vậy, còn lớn lên hiểu chuyện như vậy, Lạc Thanh Chu từ nhỏ cẩm y ngọc thực lại học không giỏi, tay con còn bị nó làm bị thương, tiết mục mấy ngày nữa phải diễn như thế nào đây?”

“Thật là hỗn trướng!” Lạc Viễn Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Lạc Thanh Chu té xỉu một bên, phát hiện cậu tỉnh, liền hùng hổ mà xông lên trước: “Mày tỉnh liền tốt, lão tử đang muốn tìm mày tính sổ đây”

Mộc Vân làm bộ kéo người: “Ba bình tĩnh một chút, anh Thanh Chu chỉ là, chỉ là tính tình đại thiếu gia, loại người như con anh ấy cũng không để ở trong mắt, chắc hẳn là không cố ý nhằm vào con đâu.”

Mộc Vân nhìn như đang biện giải vì Lạc Thanh Chu, thực tế lại thiết lập hình tượng cho mình, thuận tiện lửa cháy đổ thêm dầu. Lạc Viễn Xuyên nghe xong càng thêm tức giận: “Đại thiếu gia cái gì, nó cũng xứng?!”

Lạc thái thái cũng nói: “Đúng vậy, tất cả mọi thứ nó được hưởng, vốn dĩ chính là thuộc về con, con mới là thiếu gia Lạc gia thực sự.”

Mọi thứ trước mắt giống y chang trong mơ, làm nhận thức của Lạc Thanh Chu bị đánh vào mãnh liệt, trong nháy mắt, sống lưng cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tuy rằng hoang đường, nhưng rất nhiều chuyện tựa hồ đều có giải thích.

Ông nội lạnh nhạt từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thất vọng cùng chán ghét, sau khi bà nội thương yêu cậu nhất qua đời mấy năm nay, thái độ đối xử với cậu làm như không thấy.

Trách không được, từ nhỏ bất kể cậu làm cái gì đều bị phủ định, nói cái gì cũng bị chán ghét, đạt được thành tích gì cũng đều không được đến khích lệ…… Đều là bởi vì, cậu không phải con trai Lạc gia.

Mà hiện tại, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được con trai ruột vừa lòng của mình?

Lồng ngực Lạc Thanh Chu truyền đến cơn đau không rõ, đôi mắt sưng đỏ lên đau nhức.

Nhưng giây tiếp theo, thiếu niên chuẩn xác mà áp chế bàn tay cha Lạc muốn nắm cổ áo cậu.

“Mày làm gì?” Lạc Viễn Xuyên ngạo mạn mà nhìn xuống thiếu niên, định giống như lúc trước, tạo cảm giác áp bách cho cậu.

Ai ngờ đối phương bỗng nhiên đứng lên, thiếu niên 18 tuổi, so với ông ta đã cao hơn nửa cái đầu, thân cao chân dài, thế nhưng lực tay mạnh đến không thể lay động.

Lúc thiếu niên rũ đôi mắt xuống nhìn ông ta, trong ánh mắt không có sự e dè cẩn thận như quá khứ, chỉ còn quật cường.

Lạc Viễn Xuyên bị cậu nhìn đến mạc danh lộp bộp một chút, “Mày, mày …… Buông tao ra!”

Thiếu niên chậm rãi buông tay ra, thiển sắc đồng nhìn phía Lạc thái thái, “Tôi là được nhận nuôi?” giống như là muốn xác nhận gì đó lần cuối cùng.

Lạc thái thái ngạo mạn mà giơ lên cổ, “Không sai. Lúc trước lão thái thái bởi vì Tiểu Vân nên tái phát bệnh tình, thấy mày cùng Tiểu Vân lớn lên giống nhau, chúng ta mới ôm mày về từ cô nhi viện để lừa bà ấy.”

Ngực Lạc Thanh Chu lại lên cơn đau không rõ, cậu lặng lẽ nắm chặt nắm tay, cuối cùng, chỉ là gật gật đầu thấp giọng nói: “Đã biết, tôi sẽ đi.”

Nói xong, cậu nhấc chân đi về phía cửa.

Vừa mới mơ một giấc dài, lại thời khắc mấu chốt phát sinh biến cố tại đây, đầu óc Lạc Thanh Chu còn rất hỗn loạn.

Bản năng con người là xu lợi tị hại, giờ phút này cậu chỉ có thể nghĩ đến biện pháp duy nhất, trước tiên rời khỏi nơi này, bảo mệnh bảo bình an.

Người vốn dĩ bị đuổi đi, không những tiếp thu nhanh, còn đi dứt khoát như vậy, lại khiến những người khác ngây ngẩn cả người.

Cha mẹ Lạc gia vốn dĩ đều chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị cậu càn quấy, lúc này lại như là có một hơi nghẹn ở ngực, phát không ra, nuốt không xuống.

Mộc Vân đặc biệt không cam lòng, cậu ta còn chưa có chỉnh Lạc Thanh Chu đủ đâu!

“Khoan đã, anh Thanh Chu không cần đi, em sẽ khuyên ba mẹ để anh ở lại!”

Mộc Vân giả ý giơ tay giữ lại, thành công để cha mẹ Lạc gia thấy băng gạc băng bó trên tay bị thấm cả máu.

“Đứng lại! Mày làm tay Tiểu Vân bị thương, muốn tính thế nào?”

“Đúng vậy! Tiểu Vân chúng ta là siêu sao tương lai, đôi tay này chính là dùng để đàn ghi-ta khiêu vũ……” Lạc thái thái nói, đối diện với thiếu niên xinh đẹp lại mặt mày sắc bén, âm cuối không tự giác liền yếu dần đi xuống, “Mày, mày làm sao dám……”

Thiếu niên dừng lại bước chân, rũ mắt, lấy ra di động ấn vài cái: “Các người muốn thế nào đây?”

Lạc Viễn Xuyên nhìn cậu vân đạm phong khinh, giống như bọn họ đang vô cớ gây rối, càng thêm tức giận, ác ý nói: “Mày quỳ xuống xin lỗi Tiểu Vân, lại để đôi tay mày tới đền!”

“Vết thương trên tay Mộc Vân cùng tôi không quan hệ, nhưng có nói các người cũng không tin,” thiếu niên liếc mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Mộc Vân, kéo kéo khóe môi, “Các người nói tôi làm cậu ta bị thương, có chứng cứ sao?”

“?”Lạc Viễn Xuyên nhíu mày.

Thiếu niên quá khứ luôn thuận theo lấy lòng gia trưởng, giờ phút này chỉ lạnh nhạt mà giơ giơ lên điện thoại: “Các người không có chứng cứ. Nhưng Lạc tiên sinh, tôi đã đồng bộ sao lưu camera theo dõi trong nhà, vừa rồi đã chụp được bằng chứng phạm tội chứng minh nhà ngài đánh tôi.”

Cậu là bị Lạc Viễn Xuyên thất thủ đánh ngất.

Lúc này Lạc Viễn Xuyên cùng Lạc thái thái giật mình, biểu tình kia, thật giống như chó con nghe lời mình nuôi từ nhỏ, biến thành sói con cắn người, mang theo điểm khủng hoảng khó có thể tin được.

“Mày …… mày quả nhiên là loại bạch nhãn lang nuôi không thân!” Lạc thái thái chỉ vào cậu vẻ mặt nghiêm khắc, “Đây là thái độ mày nói chuyện với trưởng bối sao? Chúng ta thật hối hận vì nuôi mày!”

Đáng tiếc lời này quá khứ có thể đâm bị thương thiếu niên nhất, hiện giờ lại mất đi hiệu dụng, mắt thiếu niên chỉ vô biểu tình mà rũ xuống, nhấc chân liền đi.

Lạc Viễn Xuyên không chịu bỏ qua, duỗi tay cản cậu, “Khoan đã, tất cả đồ vật trên người mày đều là của Lạc gia, mày lột xuống hết cho lão tử, sạch sẽ mà cút khỏi Lạc gia!”

Ai ngờ ông ta dùng sức một chút: ‘roẹt’ một tiếng, tay áo hoodie thiếu niên đang mặc bị ông ta xé ra một lỗ hổng.

Lạc Viễn Xuyên lại lần nữa sửng sốt, quần áo này, chất lượng cũng quá tệ đi?

“Lạc tiên sinh ông lầm rồi” cảm xúc thiếu niên vẫn luôn trầm thấp, lúc này lại bỗng nhiên lộ ra nụ cười trào phúng: “Suốt 5 năm nay các người chưa cho tôi một đồng tiền nào.”

“Cái gì?”

Lạc Viễn Xuyên nhưng thật ra không biết chuyện này, việc liên quan đến Lạc Thanh Chu đều là Lạc thái thái quản, đừng nói là 5 năm, phải nói là từ lúc nhận nuôi đối phương tới nay, ông ta cũng chưa cho cậu tiền.

Lạc thái thái bị Lạc Viễn Xuyên nhìn đến có chút xấu hổ: “Thì tính sao? Cơm ăn ở nhà, học phí quản gia sẽ hỗ trợ đưa, nó ăn không uống không còn không biết xấu hổ đòi tiền?”

Bà nói nhẹ nhàng, nhưng trường học cách khá xa, trong nhà chưa cho cậu đi xe; 5 năm này thân thể cao lớn nhanh chóng, không có quần áo mới mặc, lại một hai năm cũng đều không thấy được cha mẹ; cuộc sống hàng ngày trong nhà còn phải nhìn sắc mặt quản gia cùng người hầu……

Lạc Thanh Chu châm chọc mà nhìn về phía Lạc Viễn Xuyên: “Ân, cho nên quần áo mấy năm nay, đều là tôi tự mình kiếm tiền mua, cái này 59 tệ 9, xin hỏi ngài muốn đền như thế nào? Chuyển khoản hay là quét mã?”

Lạc Viễn Xuyên một nghẹn, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất muốn nói gì.

Ông vốn dĩ cho rằng mình đứng trên cao về mặt đạo đức, nhưng nhiều năm như vậy mặc kệ không hỏi, con nuôi còn chỉ có thể mặc quần áo lại mấy chục tệ một kiện, lại mạc danh cảm thấy chột dạ.

Lạc thái thái lại còn đúng lý hợp tình: “Vậy thì thế nào? Phía trước mười mấy năm mày ăn dùng chẳng lẽ không phải tốt nhất? Chín tuổi mày thi dương cầm cấp mười, không phải dùng tiền bồi dưỡng của Lạc gia chúng ta?”

“Đó là nghĩa vụ nuôi nấng của các người,” thiếu niên rũ xuống hàng mi dài chậm rãi nói, “Chờ các người già rồi, tôi cũng có nghĩa vụ phụng dưỡng, chính là các người giống như…… Không nghĩ muốn?”

“Không sai, chúng ta có Tiểu Vân là đủ rồi,” Lạc thái thái cười lạnh: “Phế vật như mày, chúng ta cũng không dám trông chờ tới chuyện mày nuôi, nhưng mày đừng hy vọng từ Lạc gia lại lấy đi một chút thuộc về Tiểu Vân……”

“Đủ rồi.” Lạc Viễn Xuyên trừng mắt nhìn Lạc thái thái liếc mắt một cái: “Liền tính là con nuôi, mỗi ngày ăn mặc giống ăn mày, bà nói ra không thấy mất mặt sao?”

Ông không cảm thấy mình đuối lý hay áy náy đối với Lạc Thanh Chu, mà là nghĩ đến việc cậu nói đã sao lưu camera, sợ làm đối phương tức giận, đem đối thoại vừa rồi truyền ra sẽ gây bất lợi với thanh danh Lạc gia.

Lạc Viễn Xuyên nghẹn lửa giận, nhìn về phía Lạc Thanh Chu: “Mày đi đi, chúng ta nuôi mày 18 năm cũng không cầu hồi báo, nhưng mày làm người cũng có lương tâm, không thể ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh Lạc gia.”

“Nga.” Điện thoại Lạc Thanh Chu sáng lên mã quét thu tiền: “Có thể quét mã thanh toán chứ Lạc tiên sinh?”

“……” Lạc Viễn Xuyên nghẹn lại, quét mã trả tiền. Tuy rằng chỉ có 59 tệ 9, nhưng ông ta giống như ăn một ngụm máu nghẹn đến đau dạ dày.

Vừa rồi chủ đạo tiết tấu Mộc Vân đã ngây dại, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới, cư nhiên Lạc Thanh Chu không để bụng mặt mũi như vậy, thiếu niên choai choai giống vậy không phải là để ý mặt mũi nhất sao?

Có một số việc Lạc gia không chiếm lý, nhưng nếu nói ra thân phận thiếu gia giả, người mất mặt nhất vẫn là Lạc Thanh Chu, cậu ta thật sự không để bụng sao?

59 tệ 9? Cậu cũng mệt muốn mở miệng!

Đây vẫn là thiếu gia giả tham mộ hư vinh của Lạc gia trong sách sao?

Bên kia, Lạc Thanh Chu thu tiền, lại nghĩ đến một đoạn cốt truyện, liền nói: “Đúng rồi, đem hộ khẩu của tôi tách ra khỏi Lạc gia đi, thỉnh đem họ tôi đổi thành tam điểm thủy ‘Lạc’.”

Lạc Viễn Xuyên: “……?”

“Làm phiền, hẹn gặp lại.” Thiếu niên lễ phép gật đầu nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi khỏi Lạc gia.

Về sau, cậu liền gọi là Lạc Thanh Chu.

……

Thành công đem cốt truyện kéo dài, tâm tình Lạc Thanh Chu lại không có nhẹ nhàng vài phần.

Nghĩ đến kết cục trong sách chỉ có thể sống đến 20 tuổi, cậu cự tuyệt: Không, rời khỏi cốt truyện, cậu có thể tùy thời mà sống đến 99!

Ngồi trên xe buýt trở về trường học, cậu nhắm mắt lại hồi tưởng cốt truyện trong sách.

Trong sách viết, ‘Lạc Thanh Chu’ không có sảng khoái mà rời khỏi Lạc gia giống cậu, ‘cậu ta’ đặc biệt làm loạn mấy ngày, khiến cho người ghét chó khinh, sau cũng biết không thể quay lại thân phận, lại tính toán đòi một số tiền mới chịu rời đi.

Đương nhiên, dưới hào quang nhân vật chính, ‘cậu ta’ bất quá giống như vai hề nhảy nhót để người ta chê cười, cuối cùng chẳng những không đòi được tiền, mà giữa thời tiết lạnh còn bị lột đến chỉ còn một cái quần xà lỏn đuổi đi.

Tiếp theo, ‘cậu ta’ bị trường học đuổi học, lại chạy tới tham gia tiết mục tổng nghệ tuyển chọn nhóm nhạc nam, chuyên môn đối nghịch với Mộc Vân……

Đây không giống chuyện mà cậu sẽ làm, Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút không khoẻ.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại cậu reo liên tục không ngừng, lấy ra thì vừa thấy, tài khoản ngân hàng cậu sở hữu đều bị khóa lại.

Cậu có chút ngốc rồi, cậu đã thành niên, cha Lạc còn có thể khóa lại tài khoản của cậu dưới danh nghĩa ông ta sao?

Nhưng tưởng tượng đến quyển sách này hoàn toàn phục vụ vì nhân vật chính mà có một chút giả thiết thái quá, cậu liền đã hiểu.

Ở trong mơ, bọn họ thậm chí có thể không thông qua cậu, trực tiếp đem hộ khẩu của cậu dời đến bãi rác.

…… Liền thái quá.

Lạc Thanh Chu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, có chút mờ mịt.

Vốn dĩ kế hoạch của cậu là nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa nhân vật trong sách. Nhưng hôm nay không có tiền, cậu có thể đi nơi nào đây?

Cốt truyện mạnh mẽ đến mức không thể thay đổi sao?

Không!

Lạc Thanh Chu giống như ở trong bóng đêm vô biên, bắt được một tia sáng.

Trong sách viết, từ nhỏ ‘Lạc Thanh Chu’ yêu thầm vai chính công Cố Húc, cho nên mới nhằm vào Mộc Vân mọi nơi.

—— nhưng hiện tại cậu chẳng những vô cảm đối với Cố Húc, hơn nữa còn có cảm tình tốt với một bạn trai khác.

Nghĩ đến bạn trai, trái tim lên cơn đau không rõ của thiếu niên giống như tràn ngập sức mạnh một lần nữa.

Anh ấy chính là ánh sáng không thể bỏ lỡ chiếu vào con đường tối đen của cậu.

Lạc Thanh Chu thuần thục mà mở tài khoản WeChat, nhắn tin cho đối phương.

[ lạc ]: Anh, anh biết hào quang nhân vật chính không?

[ lạc ]: Anh, anh có tin tưởng vào vận mệnh không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play