Tinh Dã Chiêu Chiêu

Chương 3


1 tháng


7

Vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, lần đầu tiên tôi uống một chai bia, lập tức khuôn mặt cũng nóng bừng.

Chúng tôi ngồi bên dòng sông nhỏ gần trường ngắm mặt trời lặn, hoàng hôn cũng ráng đỏ cả một góc trời. 

Tôi đã hơi chóng mặt nên cũng trở nên táo bạo hơn.

“Lục Tinh Dã, Trần Thần nói anh hát rất hay, có thể hát cho em một bài được không?”

Hôm ấy, anh cũng dịu dàng đến lạ thường, giống như cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua khi hoàng hôn tắt nắng.

“Đã quá lâu, quá lâu rồi sao? 

Đã quên, đã quên, sao có thể bắt đầu?

…”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, làn gió mang theo hương hoa cỏ vương vấn bên tai, ánh hoàng hôn khiến má tôi càng ửng đỏ.

Anh quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của tôi.

Anh đưa tay ôm tôi vào lòng, dùng tay ôm cổ rồi cúi đầu hôn tôi.

Gió chiều mùa hè mát mẻ nhưng vẫn không thể thổi bay đi cái nóng trên khuôn mặt.

Tôi nắm chặt quần áo của Lục Tinh Dã và chỉ nhìn chằm chằm vào anh, nước mắt cũng không thể ngừng rơi được. 

Anh mỉm cười nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, tôi nghẹn ngào hỏi anh:

“Lục Tinh Dã, là anh được phái tới để cứu em à?”

Anh ấy nói: “Chiêu Chiêu, là em đã đến cứu anh.”

Ngày hôm đó, anh ấy nắm tay tôi, đan những ngón tay vào nhau và bước đi trên con đường về nhà.

Tôi do dự hồi lâu mới hỏi: “Lục Tinh Dã, anh có thể yêu xa được không?”

Tôi được nhận vào một trường đại học ở nơi khác, còn nhà anh ở đây, cách xa nhau hàng nghìn dặm.

Anh trả lời đơn giản: “Không.”

Lúc đó, tôi đã nghĩ mối tình này sẽ kết thúc trong một đêm hè tháng sáu.

Nhưng anh ấy đã đặt chuyến bay cho ba người, hai chúng tôi và cả Trần Trần tóc đỏ.

“Tiểu Chiêu Chiêu, tôi cũng thích thành phố nơi cô học đại học. Không khí trong lành và gần biển. Tôi đi với anh Lục thì cũng thoải mái hơn.”

Trong giây lát, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau. Tôi nhìn anh và lại khóc nức nở. 

Tôi là người bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của cha của mẹ là gì. 

Tôi ẩn mình trong một cái vỏ và sống cho đến khi trưởng thành. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ mạo hiểm mọi thứ vì tôi như vậy.

“Lục Tinh Dã, em không đáng đâu…”

Anh ấy chạm vào đầu tôi. 

“Anh nói đáng là đáng.”

Trần Trần vui vẻ phấn khích ở bên cạnh.

“Tiêu Chiêu Chiêu, cô không thể phụ bạc chân tình của anh trai tôi được.”

Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng, liền tìm giấy bút đưa cho tôi.

“Không được, phải viết cam kết là tốt nghiệp thì sẽ cưới anh trai tôi.”

“Nếu như sau này cô nhìn thấy bên ngoài thế giới muôn màu muôn vẻ mà vứt bỏ anh ấy, thì anh ấy thảm quá thảm rồi.”

Dưới sự ép buộc của Trần Trần, tôi đã viết một lá thư cam kết. Trần Trần còn dọa rằng nếu tôi thất hứa lấy người khác, anh sẽ in một nghìn bản và rải chúng trong đám cưới của tôi.

Trước khi vào đại học, tôi gọi điện cho mẹ của mình. 

Nói với bà ấy rằng tôi đã đỗ vào một trường tốt, hi vọng bà ấy có thể khen ngợi tôi một lần. 

Nhưng mẹ mắng tôi rất gay gắt, nói rằng Hạ Vĩ Quang không còn muốn bà ấy nữa. Mẹ nói tôi đã làm hại đời mẹ, bảo tôi sau này đừng đến làm phiền bà ấy.

Từ lần đó trở đi, tôi cũng chưa từng gặp lại mẹ tôi bao giờ. 

Về chi phí học đại học, ban đầu tôi dự định đăng ký một khoản vay sinh viên, nhưng Lục Tinh Dã không thèm nói câu nào mà đã trả hết học phí cho tôi.

Tôi đi làm để kiếm tiền lúc không có tiết, anh ấy rất tức giận, còn tự ý xin nghỉ việc thay tôi.

Lúc biết chuyện thì tôi khó chịu lắm.

“Lục Tinh Dã, em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

Anh ôm lấy mặt tôi và nghiêm túc nói:

“Chiêu Chiêu, anh chưa bao giờ xem em là gánh nặng, nếu không có em, có lẽ anh vẫn đang sống trong bóng tối. Hiện tại, anh vẫn luôn nỗ lực để xứng đáng với em, để cho chúng ta một tương lai tốt đẹp hơn bây giờ.”

“Anh đã nói sẽ không để em chịu khổ. Em là sinh viên nên cứ tập trung vào việc học, còn việc kiếm tiền thì cứ để anh lo.”

Vào những năm mà tôi đi học, anh thực sự đã vất vả vô cùng. 

Anh ấy và Trần Trần không có lý lịch hay bằng cấp gì cả. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ gần trường.

Khi mới bắt đầu làm việc ở công trường, anh nói năm xưa bố anh cũng từng làm nghề này nên anh cũng học được một ít. 

Sau đó, anh bắt đầu học thiết kế nội thất.

Ngày nào về nhà trên người anh cũng toàn là bụi bặm. Đầu tiên là anh đi tắm, sau đó ăn uống xong xuôi thì ngồi trước máy tính để học vẽ.

Tôi cảm nhận được những vết chai ngày càng dày trên lòng bàn tay anh, đau lòng đến mức rơi nước mắt.

“Lục Tinh Dã, em không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy…”

Nhưng anh lại cười ranh mãnh, anh bế tôi lên rồi ném tôi lên giường.

“Sao lại mệt? Người đàn ông của em có nhiều sức lắm.”

Lần nào chúng tôi cũng kết thúc rất muộn.

Tôi nhẹ nhàng tựa vào vòng tay anh, anh lấy từ bàn đầu giường ra một chiếc hộp rồi đưa cho tôi.

Bên trong có một chiếc kẹp tóc hoa mộc lan, lần trước tôi chỉ nhìn chứ không dám bỏ tiền ra mua. 

Bởi vì 500 nhân dân tệ thực sự là quá đắt.

“Lục Tinh Dã, thật ra em không thích cái này lắm, anh đem trả lại đi, đắt quá đấy.”

Anh thản nhiên xoa đầu tôi: “Không đắt chút nào, khi nào giàu anh sẽ bỏ ra 5 trăm vạn để mua một chiếc cho Chiêu Chiêu của anh.”

Anh ấy nói khi tôi búi tóc cao và mặc sườn xám thì cực kỳ xinh đẹp. 

Tôi nắm tay anh ấy và giới thiệu với các bạn cùng lớp của mình, nói rằng anh ấy là bạn trai tôi.

Mặc dù có một số người nói xấu sau lưng tôi, còn có một số người cảm thấy không xứng đáng. 

Nhưng tôi chưa bao giờ để ý tới những ánh nhìn và lời bàn tán của bọn họ. 

Anh ấy hỏi: “Anh có làm em thấy xấu hổ không?”

Tôi đáp lại: “Không, họ ghen tị vì bạn trai của họ không đẹp bằng anh đấy.”

Trình độ học vấn không đại diện cho năng lực. Đừng bao giờ khinh thiếu niên nghèo. 

Tôi chưa từng nghĩ anh ấy tệ hay là kém hơn bất kỳ ai khác. 

“Anh chưa từng học đại học, nhưng anh rất tự hào vì cho em vào được đại học.”

Anh kéo tôi vào lòng, hôn thật mạnh lên trán tôi:

“Khi anh giàu có, anh ấy sẽ lái một chiếc ô tô sang trọng đến đón em ở cổng trường, làm bạn bè của em phải ghen tị với em.”

Sau đó, anh ấy thực sự đã kiếm được một số tiền không nhỏ. 

Khoảng một năm sau, anh bắt đầu làm thầu công trình, lãnh đạo một nhóm công nhân đảm nhận công việc.

Bố anh để lại cho anh một khoản tiền, nên anh đã bắt đầu kinh doanh ở công trường xây dựng.

Đến khi tôi học năm ba, anh đã mua được một chiếc Cadillac và đưa đón tôi đi học. 

Vào năm cuối cấp, anh ấy đảm nhận một dự án lớn và có tầm nhìn dài hạn hơn.

Anh ấy đã đăng ký một công ty và đặt tên là “Tinh Chiêu”, công ty bắt đầu có những chiến lược phát triển mới. 

Những người trẻ luôn nỗ lực theo đuổi ước mơ thì cuối cùng sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Tôi mừng cho anh ấy và mừng cho tương lai của chúng tôi.

Năm đó, anh dùng số tiền tiết kiệm của mình để mua một căn nhà nhỏ.

Anh ôm tôi và nói muốn cho tôi một mái nhà. Còn nói rằng sau này sẽ cho tôi một ngôi nhà lớn hơn và những chiếc ô tô sang trọng, để tôi có thể sống một cuộc sống tiêu tiền thoải mái.

Lúc đó vẫn là một căn nhà thô sơ rộng 85 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách. 

Tôi đã hào hứng miêu tả với anh là ngôi nhà tương lai của chúng tôi sẽ trông như thế nào. Anh ấy cẩn thận liệt kê ra để tự tay chuẩn bị cho tôi từng cái. 

Anh ấy nhớ tất cả mọi thứ, nhưng mà tôi đã thất hứa rồi. 

Chiếc bàn cạnh giường ngủ vẫn còn ảnh chụp của chúng tôi, tôi tựa vào vòng tay anh và làm động tác chữ V ngớ ngẩn, mỉm cười ngây thơ và rạng rỡ.

Anh cúi đầu nhìn tôi trìu mến dịu dàng.

Quần áo của tôi vẫn treo trong tủ, bên cạnh phong cách đen trắng đơn giản của anh, là một sự tương phản rõ ràng. 

Trong năm năm qua, giống như một giấc mộng hoàng lương vậy.

8

Tôi thẫn thờ đứng ở nơi đó.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lục Tinh Dã mới mở cửa về nhà.

Người anh nồng nặc mùi rượu và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, khiến tim tôi run lên một chút.

“Lâm Chiêu, tại sao năm năm trước em đột nhiên biến mất? Những lời em nói lúc đó anh đều không tin.”

Anh cởi áo vest ra, đứng trước mặt tôi rồi nhìn từ trên sao xuống:

 

…..

Tôi nghẹn ngào nức nở, không biết nói sao, chỉ biết lắc đầu ngơ ngác.

“Lục Tinh Dã, mọi chuyện… đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa…”

Anh ta đột nhiên gầm lên: “Không bỏ qua được! Anh không làm được!”

Anh ấy lại nắm lấy cánh tay tôi và chỉ vào vết sẹo trên đó,

“Nói cho anh biết, vết sẹo này là từ đâu ra? Viên Hằng?”

Yết hầu của anh ấy cử động:

“Lâm Chiêu, làm thế thân của người khác, làm mẹ kế của người khác, em hạnh phúc lắm phải không?”

Đau đớn khó tả, lòng tôi dâng trào, không khỏi cúi đầu xuống dưới:

“Tôi… Tôi và Viên Hằng chưa kết hôn, anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương tôi. Về chuyện kinh doanh, xin anh nương tay với anh ấy.”

Hai tay anh ôm chặt vai tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, có chút cay đắng nói:

“Vậy thì nói cho anh biết tại sao? Tại sao em lại bỏ trốn!”

Tôi nhìn khóe mắt đỏ bừng của anh, vừa khóc vừa lắc đầu, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ.

“Không cần đâu Lục Tinh Dã, chúng ta không thể quay về, không thể quay về ngày xưa được nữa…”

“Sao lại không thể quay về! Anh như thằng điên mà bị cầm tù ở trong căn nhà này, ngu ngốc đợi em 5 năm, anh cũng sắp chết trong ký ức của mình rồi…” 

Trong mắt anh hiện lên những làn sóng hỗn loạn, anh nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng anh khàn khàn và nghẹn ngào nức nở. 

“Anh không tìm bạn gái, Ôn Hinh chỉ là quan hệ hợp tác, anh chỉ không muốn ngày đó khiến bản thân quá xấu hổ.”

“Chiêu Chiêu, anh vẫn đợi em…”

Sắc mặt anh ấy xanh xao và đôi vai hơi run rẩy.

“Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh, anh biết em sẽ không vì anh nghèo mà chia tay. Anh chỉ không hiểu tại sao em lại rời đi như vậy, lại không thể cho anh một lời giải thích?”

“Anh không tìm thấy em và thậm chí còn gọi cảnh sát. Cuối cùng, anh phát hiện ra em đã ra nước ngoài với người khác…”

Anh dùng ngón tay chạm vào vết sẹo trên cánh tay tôi và rơi nước mắt đau khổ.

“Chiêu Chiêu, vết thương này từ đâu ra thế?”

Tôi mở miệng, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.

“Lục Tinh Dã, em… em bị bệnh… em bị bệnh đã lâu, nhưng cuối cùng thì em cũng đã khỏi rồi.”

Tôi khuỵu gối xuống đất, ôm chân nức nở.

“Nhưng em không có dũng khí nhắc lại chuyện đó, em rất sợ.”

Nỗi sợ hãi tột độ và sự nghẹt thở bao trùm lấy tôi.

Tôi loạng choạng bước ra khỏi nhà, sợ giây tiếp theo mình sẽ phát điên trước mặt Lục Tinh Dã.

9

Về đến nhà, tôi run rẩy lấy lọ thuốc ra rồi nuốt hết thuốc bên trong.

Tôi ngã xuống đất và thở dốc một hồi. Viên Hằng và Tiểu Hy nghe thấy tiếng động thì vội vàng lao tới.

“Tiểu Hi, ôm mẹ một cái đi.” Viên Hằng nhẹ giọng nói với Tiểu Hi.

Tiểu Hy chạy tới ôm lấy tôi.

“Mẹ, đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Bàn tay nhỏ bé vỗ lưng tôi hết lần này đến lần khác. Sau một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.

“Lâm Chiêu, đã lâu rồi em không phải uống thuốc.” Viên Hằng nhìn tôi.

“Em… em đi gặp Lục Tinh Dã.”

Viên Hằng đột nhiên thở dài:

“Có lẽ em sẽ tìm được ai đó tốt hơn.”

Tôi lắc đầu: “Em không thể gặp được, em biết mà…”

Trên đời này không ai có thể so sánh được với anh ấy.

“Anh cũng biết đúng không, Viên Hằng, anh không thể gặp được ai tốt hơn Vạn Vạn.”

Chúng tôi đều mắc kẹt trong mớ hỗn độn của mình. 

“Lục Tinh Dã nói rằng anh ấy luôn chờ đợi em, cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh ấy…”

“Thà rằng anh ấy đã có người mới, em cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi với anh ấy như thế này.”

“Anh ấy cứ như vậy, khiến em cảm thấy mình càng không xứng đáng với anh ấy…”

Viên Hằng đi tới và nghiêm túc nhìn tôi:

“Lâm Chiêu, em không hề sai, người bị hại không có tội.”

“Đã năm năm trôi qua, Tiểu Hi cũng đã bình phục rồi, đã đến lúc em đi tiếp thôi.”

“Lâm Chiêu, hắn còn yêu em, em sợ cái gì chứ?”

Tôi sợ cái gì sao? Tôi sợ cơn ác mộng đã hành hạ tôi gần như phát điên vào năm năm trước. 

10

Một ngày trước lễ tốt nghiệp, tôi tham gia sự kiện tặng sách tại trường và chịu trách nhiệm tiếp lãnh đạo doanh nghiệp.

Và người đứng đầu doanh nghiệp đó hóa ra là Hạ Vĩ Quang.

Hắn giống như một con rắn phun ra nọc độc, chiếm lấy tất cả những gì mà mình muốn.

Ngày hôm đó, hắn bắt cóc tôi lên xe. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong nhà của Hạ Vĩ Quang.

Tôi đã bị Hạ Vĩ Quang đánh thuốc mê và bị hắn ta cưỡng bức. Hắn còn quay video lại và phát đi phát lại cho tôi xem.

“Không phải mày thích quay video sao? Lần này tao sẽ đưa cho mày xem.”

“Bé cưng, nhìn mày thật là xinh đẹp.”

Run rẩy, tôi chộp lấy chiếc điện thoại và muốn gọi cảnh sát.

Hắn cười khẩy: “Tao sẽ báo cảnh sát cho mày.”

Cảnh sát đến và hỏi tôi đã bị cưỡng hiếp như thế nào, và làm sao để chứng minh điều đó.

Tôi nói có một đoạn video, và cảnh sát nói, chẳng phải cô ở trong video cũng rất vui vẻ sao?

Cuối cùng, viên cảnh sát cũng kính cẩn rời đi, giống như cách đây 5 năm trước.

Sau đó, Hạ Vĩ Quang nhốt tôi và tra tấn tôi gần như điên dại.

“Nghe nói mày có bạn trai, tên Lục Tinh Dã phải không?”

“Hình như nó chỉ là một thằng bé nghèo. Tiểu Chiêu. Dù mày có tin hay không, ngày mai tao sẽ phá hủy tất cả những gì mà nó có.”

Hắn dùng chính đoạn video đó để đe dọa tôi.

“Hay là tao gửi cho nó cái này, để nó nghe được âm thanh rên rỉ của mày nhé?”

“Mau chia tay hắn, ngoan ngoãn đi theo tao, cái gì tao cũng có thể cho mày.”

Tôi không nghe lời, hắn ta dí đầu mẩu thuốc lá đang cháy vào tay tôi.

Ba ngày sau, tôi đột nhiên bị đau bụng và ra rất nhiều máu.

Sau khi vào bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị sảy thai khi thai được 6 tuần…

Cảm xúc suy sụp đã tích tụ đến cùng cực, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Tôi lao lên sân thượng và chỉ muốn nhảy xuống ngay lập tức. 

Lúc đó, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo tôi, gọi tôi bằng một giọng ngọt ngào.

Tôi quay lại nhìn, thằng bé ôm chặt tôi và khóc: “Mẹ ơi, đừng đi mà.”

Thằng bé ấy chính là Tiểu Hi.

Ngày hôm đó, Viên Hằng đã cứu tôi.

Sau này, tôi mới biết là tôi rất giống mẹ ruột của Tiểu Hi, người đã đột ngột qua đời cách đây sáu tháng.

Tiểu Hi mắc chứng tự kỷ và không còn nói được nữa.

Cũng từ ngày ấy trở đi, thằng bé bắt đầu coi tôi như mẹ ruột.

Viên Hằng đưa chúng tôi ra nước ngoài và gặp rất nhiều bác sĩ khác nhau để chữa bệnh. 

Tôi bị trầm cảm nặng nề, suy sụp và vô số lần muốn đi tìm chết.

Là từng câu gọi mẹ của Tiểu Hi đã kéo tôi trở lại.

Nó mất mẹ, còn tôi thì mất đi đứa con.

Hai người bệnh chúng tôi đã sưởi ấm và chữa lành cho nhau.

May mắn thay, một thời gian sau, chúng tôi đang ngày càng cải thiện.

Còn về phần Viên Hằng, anh rất nhớ người vợ đã khuất của mình, dù cho tôi rất giống cô ấy nhưng anh vẫn không xem tôi là thế thân. 

Đêm đó, sau khi đưa Tiểu Hi đi ngủ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về tất cả những năm nay, và kể cả cơn ác mộng năm năm trước.

Tiểu Hi đang ngủ bỗng đưa tay nắm lấy ngón tay của tôi.

“Con chưa ngủ à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi nó.

Nó chớp mắt: “Sau này con mới biết, mẹ không phải mẹ ruột của con, mẹ không yêu bố nhưng mẹ là người tốt nhất trên đời. Con muốn mẹ luôn là mẹ của con, không muốn người xấu bắt nạt mẹ.”

“Mẹ, khi con lớn lên, con cũng có thể bảo vệ mẹ.”

Tôi cảm thấy sống mũi cay cay, tôi sờ vào tóc nó:

“Tiểu Hi, cảm ơn con, mẹ phải dũng cảm một lần.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play