Ngày hôm đó, tôi theo anh lên lầu với tâm trạng bối rối.

Đó là một khu dân cư cũ nát, nửa đêm chỉ có một ngọn đèn kích hoạt bằng giọng nói cũ kỹ ở hành lang.

Ánh sáng mờ ảo đột nhiên mờ đi trong giây lát, khi chân tôi bước hụt, anh ấy nhanh chóng giữ chặt lấy vai tôi. 

Tim tôi càng lúc càng đập mạnh. Tôi hối hận vì đã theo một người đàn ông lạ mặt về nhà.

Trong đầu tôi hiện lên đủ loại vụ giết hại các cô gái trẻ, tôi đứng ở cửa mãi không chịu bước vào.

Anh có chút sốt ruột nhìn tôi: “Sao thế, em thích ngồi xổm ở cửa à?”

Anh ấy bước vào phòng khách, ném cặp sách của tôi lên sofa rồi nằm xuống, còn tốt bụng nhắc nhở tôi một câu:

“Tôi quên nói, tòa nhà này gần đây hình như bị ma ám đấy, nửa đêm sẽ có những tiếng động lạ.”

Tôi vẫn còn đứng ở cửa, tôi quay lại nhìn hành lang tối tăm, kinh sợ muốn chết luôn tại chỗ. 

Một cơn gió thổi qua, cả người tôi không khỏi rùng mình.

Người trong phòng chợt khịt mũi:

“Hoặc là vào phòng mà ngủ, hoặc là đóng cửa lại.”

Nói xong, anh trùm chiếc áo khoác lên kín đầu.

Đêm khuya yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió và tiếng tim đập trong lồng ngực.

Tôi nhìn sang người đang ở trên ghế sofa. Anh ấy dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi vừa mệt vừa lạnh cóng nên rón rén bước vào trong phòng ngủ. So với những chiếc ghế dài cứng ngắc trong bệnh viện thì chiếc giường này thật thoải mái làm sao.

Chẳng bao lâu sau đó thì tôi cũng bắt đầu ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, anh ấy đã đi đâu mất rồi. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xách cặp chạy ra ngoài.

Nhà anh ấy rất gần trường, sau khi chạy một mạch đến trường, tôi mới phát hiện khóa kéo cặp sách của mình bị mở. Cả sách giáo khoa tiếng Trung của tôi cũng bị không thấy đâu nữa.  

Sau khi tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả, tôi nhớ đến chiếc ghế sofa buổi tối hôm trước. 

Nhưng trông anh ấy hung dữ như vậy, tôi không dám khiêu khích anh nữa đâu.

Chúng tôi không đến từ cùng một thế giới, chắc là cũng không có điểm nào giao nhau.

Cho đến mấy ngày sau đó, có người đứng ở cửa sau lớp và gọi tên tôi.

Tôi quay lại, chỉ thấy một người mặc áo khoác ngoài màu đen đang đứng dựa vào cửa, hai tay anh đút vào trong túi.

Tôi tưởng mình nghe nhầm, lại cũng không nhận ra anh nên quay đầu trở lại. 

“Anh Dã, anh đến đây làm gì vậy?” Một nam sinh trong lớp ngang qua. 

Anh ấy thiếu kiên nhẫn: “Tìm người.”

“Lâm Chiêu, lớp 4.”

Nam sinh kia lại hét lên. 

“Lâm Chiêu, anh Dã tìm cô kìa!”

Một nam sinh vừa hét lên thì cả lớp đều quay đầu lại.

Tôi bước chậm rãi đến chỗ anh ấy.

“Xin chào… Anh có việc tìm tôi à?”

Anh khịt mũi lạnh lùng, anh đặt cuốn sách lên đầu tôi rồi nhấc chân bỏ đi mất.

Tôi bối rối cầm cuốn sách lên thì mới biết đó là sách giáo khoa tiếng Trung của mình.

Hóa ra là anh ấy…

Khuôn mặt bầm tím và đầy thương tích đó khác hẳn với bây giờ, thì ra anh ấy cũng rất đẹp trai. 

Một số bạn cùng lớp tụ tập xung quanh tôi, đầy tò mò.

“Này Lâm Chiêu, sao cậu quen biết Lục Tinh Dã?”

Anh ấy là Lục Tinh Dã?

Dù mới chuyển đến trường chưa lâu nhưng tôi không hề xa lạ với cái tên này.

Anh ấy được rất nhiều người để ý, là một đại ca của lớp khoa học ở tầng trên, mỗi lần đánh nhau đều cực kỳ thuần thục. 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hóa ra anh ấy cũng không xấu xa như lời người ta nói.

 

4

Hôm đó tan trường, không hiểu sao mẹ lại đến đón tôi.

Mẹ tôi không thích tôi mà thậm chí còn ghét tôi nữa. Bà sinh ra đã vô cùng xinh đẹp nên đa phần sống dựa vào đàn ông, còn tôi chỉ là một gánh nặng khiến cho bà ấy phiền lòng. 

Gần đây mẹ tôi đã tìm được một người chồng mới, tên là Hạ Vĩ Quang, là một người cực kỳ giàu có.

Ông ta không ghét tôi lại có vẻ rất hiền lành, còn thường xuyên mua cho tôi nhiều quần áo mới. 

Tôi cứ tưởng mình sẽ không phải tiếp tục cuộc đời nay đây mai đó nữa. Nhưng tôi phát hiện là cha dượng luôn vô tình động chạm vào người tôi. 

Cho đến một lần khi tôi đang tắm, ông ta dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm của tôi ra.

Tôi sợ hãi chạy ra ngoài, bởi vì không còn nơi nào để đi nên tôi mới trốn một mình ở hành lang bệnh viện. Đó cũng là ngày mà tôi gặp được Lục Tinh Dã.

“Mẹ, chú Vĩ Quang còn đi công tác không ạ?” Tôi thận trọng hỏi thăm.

“Ông ấy vừa đi công tác về, mẹ lên đón con tan học để cùng nhau ăn tối nhé?”

“Con không đi, con muốn xuống xe.” Nỗi sợ hãi đột nhiên ập đến.

“Con làm ầm ĩ cái gì vậy? Chú Vĩ Quang hôm đó uống nhiều quá, chỉ là vô tình đi vào phòng tắm thôi.”

Mẹ tôi thiếu kiên nhẫn và cảnh cáo tôi:

“Lâm Chiêu, mẹ con ta cuối cùng đã tìm được một bến đỗ. Không được gây ra rắc rối nữa, nếu không cả mẹ và con đều sẽ gặp chuyện.”

Hạ Vĩ Quang mua cho tôi một ít quần áo đẹp và giải thích về “sự hiểu lầm” ngày hôm đó.

Nhưng tôi vẫn sợ, giường trong biệt thự mềm mại êm ái nhưng tôi không bao giờ dám ngủ.

Mãi đến hai giờ đêm, tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, Hạ Vĩ Quang lặng lẽ đến sau lưng tôi và đưa tay ra cởi bộ đồ ngủ của tôi.

Tôi sợ hãi gọi cho cảnh sát, đồng thời lấy đoạn video giám sát trong phòng ngủ ra.

Đúng vậy, tôi đã lén lắp camera trong phòng ngủ chỉ để thuyết phục mẹ rằng tôi không nói dối.

Tôi đã giao cho cảnh sát, nhưng họ lại nói rằng đoạn video đó không chứng minh được điều gì.

Mẹ tôi cũng cười nói rằng đó chỉ là chuyện nhỏ trong gia đình mà thôi, không có gì đáng nhắc đến. 

Hạ Vĩ Quang là một doanh nhân nổi tiếng, thậm chí trước khi rời đi, các viên cảnh sát vẫn rất tôn trọng ông ta. 

Mẹ tôi đã tát tôi và gọi tôi là con đĩ, còn mắng tôi vì đã hủy hoại cuộc đời bà.

Bà bảo tôi cút đi, bà nói rằng bà không có đứa con gái như tôi nữa. 

Tôi không biết mình đã làm gì sai, tại sao mẹ lại sinh ra tôi mà lại ghét tôi đến vậy.

Tôi không có nơi nào để đi nên chỉ đành đi bộ dọc theo con phố.

Có vài con mèo hoang rúc vào chiếc hộp carton cũ ở con hẻm phía sau trường. Có người ngồi xổm xuống, xé một miếng giăm bông, cắt thành từng miếng nhỏ cho chúng ăn.

Người đàn ông liếc nhìn tôi, và khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi có chút kinh ngạc. 

Thì ra là Lục Tinh Dã.

“Lục Tinh Dã…”

Anh đang cho mèo con ăn miếng giăm bông cuối cùng rồi chạm vào đầu chúng.

“Có chuyện gì à?”

Anh ấy đứng dậy và đi đến trước mặt tôi, còn tôi thì không dám nhìn anh ấy.

“Hả? Lâm Chiêu.”

Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã dùng chân đá vào mũi giày của tôi.

“Em… em có thể về nhà với anh được không?”

Tôi nói nhỏ và từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Tinh Dã. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy hơi giật mình.

“Sao nào, nhà tôi là nơi trú ẩn hay là khách sạn của em? Em đến ngủ chán rồi sáng hôm sau lại bỏ đi à?”

Anh nhìn tôi với giọng điệu rất không vui.

“Mấy ngày trước, em chẳng phải là còn không muốn đi sao?”

“Em… em không nghĩ anh là người xấu…” Tôi thấp giọng giải thích. 

Anh không khỏi phát ra một tiếng cười chế nhạo.

Có lẽ vì nhìn thấy anh ấy cho mèo hoang ăn giăm bông, nên tôi đã nghĩ anh cũng là một người tốt bụng. 

“Em… mẹ em không cần em nữa, anh có thể cho em ở ké mấy hôm được không?”

“Ồ, tại sao tôi phải thu nhận em?” Anh ấy hỏi tôi.

“Em… em có thể chăm sóc cho anh, còn có thể nấu ăn, giặt quần áo, dọn phòng, đặc biệt là ăn rất ít…”

Tôi nhìn anh với ánh mắt cầu xin, hy vọng anh sẽ rủ lòng thương xót.

Trong tay tôi không có tiền nên tôi thực sự không dám sống một mình, cũng không biết phải trải qua những ngày tiếp theo như thế nào cả. 

Anh nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy có chút cáu kỉnh rồi xoay người bỏ đi.

Đúng lúc tôi thất vọng cúi đầu xuống, anh ấy cau mày quay lại nhìn tôi, sốt ruột nói: 

“Sao không đi theo?”

Nhưng khi nhìn thấy những chiếc bánh do tôi làm, anh ấy đã nhặt lên đập nát một quả óc chó, tỏ vẻ vô cùng hối hận.

“Lâm Chiêu, đây chính là em nói có thể nấu nướng sao? Em muốn hại chết người khác hả? Đây là chăm sóc đấy à?”

“Em… Em sẽ học cách nấu nướng.” Tôi lí nhí giải thích với anh. 

Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bếp nấu hai bát mì.

 

5

Dù rất ghét tôi nhưng sau này anh ấy đã mua một chiếc giường gấp và đặt trong phòng ngủ. Giữa hai chiếc giường còn có một chiếc rèm nữa.

Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ trong an toàn.

Tiếng ngủ say từ phía bên kia tấm rèm luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu không thể nào hiểu nổi.

Mỗi ngày, tôi sẽ ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh ấy sẽ vừa hút thuốc vừa chơi game trước máy tính trong phòng khách. 

Dường như có một ranh giới rõ ràng giữa chúng tôi. Nhưng thời gian trôi qua, mối quan hệ cũng dần dần trở nên hòa hoãn lại.

Mặc dù anh rất hung dữ và dọa muốn đuổi tôi đi, nhưng cuối cùng anh vẫn mang vẻ mặt khó chịu đó đi chuẩn bị bữa cơm cho hai người. 

Tôi nhắc anh ấy rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh ấy thờ ơ: “Sống chết có số”.

Tôi tìm nội dung của Baidu và đọc cho anh ấy nghe:

“Hút thuốc có thể gây tổn thương tim mạch và mạch máu não, ung thư thanh quản và ung thư phổi.”

Anh vẫn thờ ơ không đáp câu nào.  

“Có thể dẫn đến các vấn đề về tinh trùng, gây vô sinh…”

Anh không khỏi chửi thầm một tiếng rồi dập tắt điếu thuốc đi. 

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên, tôi sợ đến mức ôm chặt lấy chăn.

Đột nhiên tôi nhớ lại Lục Tinh Dã nói tòa nhà này bị ma ám, nửa đêm sẽ có âm thanh kỳ lạ.

Tôi run lên vì sợ hãi: “Lục… Lục Tinh Dã, anh ngủ rồi à?”

“Cái gì?” Anh nói bằng giọng mũi.

“Anh có nghe thấy tiếng động lạ nào trên lầu không? Thực sự bị ma ám à?”

Lúc đó tôi đã rất sợ hãi.

……

Anh nghiến răng, quay người lại và không trả lời tôi.

Những âm thanh từ trên lầu vang lên ngắt quãng, mãi một lúc sau tôi mới đỏ mặt và hiểu ra chúng có nghĩa là gì.

Cho đến khi âm thanh dừng lại, Lục Tinh Dã mới rời khỏi giường đi vào phòng tắm.

Anh ấy cứ vào toilet liên tục ba lần, khiến cho tôi cũng hơi lo lắng:

“Lục Tinh Dã, anh thấy không khỏe à? Có muốn đến bệnh viện không?”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần.”

“Đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe của anh.” Tôi ân cần nhắc nhở.

Nhưng anh lại hung dữ: “Lâm Chiêu, nếu còn không ngủ thì tôi sẽ ném em ra ngoài.” 

Anh ấy hung dữ với tôi, nhưng tôi biết anh ấy sẽ không đuổi tôi đi đâu cả. 

Ngày hôm đó, không biết vì sao mà cả hai chúng tôi đều mất ngủ.

Qua bức màn ngăn cách, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều.

Tôi hỏi anh ấy tại sao lại sống một mình, anh ấy nói rằng bố mẹ đã ly hôn khi anh ấy còn nhỏ, và bố anh đã bị xe tải đâm và qua đời hai năm trước.

Anh ấy bị bỏ lại một mình.

Anh ấy hỏi tôi tại sao ngày hôm đó lại khóc, và tại sao trên mặt tôi lại có dấu tay.

Tôi nói mẹ tôi đã tìm được cha dượng, nhưng họ không thích tôi và mẹ cũng không cần tôi nữa.

Tôi không dám kể cho anh ấy nghe sự thật về cha dượng của mình. Lúc đó tôi còn nhỏ, luôn cảm thấy những chuyện này thực sự là mất mặt. 

Anh nói: “Bọn họ không cần em còn tôi thì cần em. Dù sao em cũng rất dễ nuôi, cũng không ăn nhiều.”

Tôi hỏi anh ấy: “Lục Tinh Dã, anh có muốn học đại học không?”

Tôi biết điểm số của anh ấy rất kém. Cho dù có thi thì anh ấy cũng sẽ chỉ đạt được thành tích trung bình.

Anh nói mình học không giỏi, cho nên ra trường xong sẽ dành dụm tiền để cưới vợ. 

Tôi im lặng hồi lâu rồi nói: “Lục Tinh Dã, em muốn thi vào đại học ở nơi khác.”

Tôi không thích nơi này, tôi sợ một ngày nào đó sẽ gặp lại Hạ Vĩ Quang.

Anh im lặng một lúc lâu, ậm ừ rồi nói:

“Cũng được, không ai làm phiền tôi nữa.”

Tôi nghĩ có lẽ câu chuyện của chúng tôi sẽ kết thúc sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Anh ấy như một tia sáng, chiếu rọi vào tôi nhưng tôi không thể nào đuổi theo anh ấy.

Tôi là một con mèo hoang, số phận sẽ là phiêu bạt khắp mọi phương trời.

 

6

Nhưng cuộc sống luôn có rất nhiều bất ngờ xảy ra.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có chuyện vào 5 năm trước, càng không nghĩ đến bây giờ anh sẽ nắm lấy cổ tay tôi, đỏ hoe mắt rồi hỏi tôi có hối hận không.

Tôi chua chát nói là không, nhưng anh ấy nói mình vô cùng hối hận.

Anh nhìn tôi như muốn xé tôi ra thành từng mảnh.

Cho đến khi Tiểu Hy tức giận đấm đá anh, hét lên:

“Người xấu, thả mẹ tôi ra.”

Anh bất lực buông tay ra, ngơ ngác nhìn tôi rồi nói:

“Lâm Chiêu, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.”

Tôi còn chưa hiểu anh ấy nói “chưa xong” là có ý gì, cho đến ba ngày sau, một lượng lớn hàng hóa của công ty Viên Hằng đã bị tạm giữ ngay tại cảng.

Vì nghi ngờ buôn lậu nên tất cả hàng hóa đều được giữ lại để kiểm tra ngẫu nhiên. Ngày giao hàng sắp đến rồi nhưng hàng vẫn chưa được rời khỏi cảng nữa. 

Tôi đến công ty của Lục Tinh Dã, cũng là tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố, với bốn chữ “Tập đoàn Tinh Chiêu” rực rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Cô thư ký vừa lịch sự mà xa cách báo tin cho tôi, Lục tổng bận việc nên không có thời gian tiếp chuyện. 

“Không sao đâu, tôi sẽ đợi đến khi Lục tổng rảnh rỗi.”

Tôi đợi anh ấy ở phòng khách suốt năm tiếng đồng hồ. Sau đó, Ôn Hinh, bạn gái của Lục Tinh Dã, đi thẳng vào phòng làm việc của anh.

Cô ấy nắm tay anh và bước ra ngoài với một nụ cười rạng rỡ.

Tôi kìm lại sự bối rối và hạ mình:

“Lục tổng, bây giờ anh có thời gian không?”

Anh thản nhiên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:

“Chỉ có năm giờ thôi mà, Lâm Chiêu, cô đã bao giờ đợi ai đó suốt năm năm chưa?”

Tôi cố nén sự xấu hổ của mình và nói với giọng điệu cực kỳ khiêm tốn:

“Lục tổng, chuyện xảy ra năm đó đều là lỗi của tôi, nhưng không liên quan gì đến Viên Hằng. Xin anh đừng lấy việc công trả thù tư.”

Anh lắc đầu và cười nhạt:

“Không liên quan? Bây giờ cô là Viên phu nhân, anh ta là chồng của cô, không liên quan sao?”

“Lục Tinh Dã, anh muốn thế nào? Chỉ cần tôi có thể làm được.” Tôi đè nén chua xót mà hỏi anh.

Anh ấy nhìn tôi.

“Nếu tôi muốn cô ly hôn thì thế nào?”

Đôi mắt anh đầy ánh lửa, giống như muốn nhìn thấu tôi.

Thấy tôi im lặng, anh ấy cười rồi bỏ đi.

“Lục tổng.”

Tôi hoảng hốt chặn anh ấy lại.

“Tôi có thể ly hôn…”

Thật ra tôi và Viên Hằng chưa kết hôn. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong những năm qua, tôi không muốn gây thêm rắc rối cho anh ấy nữa.

Đôi mắt Lục Tinh Dã khẽ cử động và nhìn tôi, đó là ánh mắt mà tôi không thể nào hiểu được:

“Lâm Chiêu, em còn nhớ số 52 đường Cảnh Sơn không? Tối nay đến đó đợi tôi.”

Số 52 đường Cảnh Sơn là địa chỉ phòng cưới của chúng tôi mà năm đó anh ấy đã tốn công chuẩn bị. 

Lại bước đi trên con đường quen thuộc, lòng tôi trở nên chua xót. 

Mật khẩu khóa cửa là ngày sinh nhật của tôi.

Mở cửa ra, căn phòng nhỏ đơn sơ cách đây 5 năm đã trở thành một ngôi nhà ấm áp.

Khi tôi đứng ở đó, mọi thứ trong quá khứ lướt qua như một cuốn phim.

“Lục Tinh Dã, em thích phong cách Bắc Âu hiện đại đơn giản.”

“Trên ban công trồng nhiều hoa.”

“Em muốn có một kệ sách lớn ở chỗ này.”

“Còn có cả một chiếc xích đu nữa.”

Anh ấy ôm tôi vào lòng và liên tục nói đồng ý, còn nói rằng sau này sẽ mua một căn nhà lớn hơn.

Bây giờ, ngôi nhà mơ ước năm xưa của tôi đã trở thành hiện thực. Giá sách, hoa, xích đu, đều được trang trí hài hòa ấm áp.

Trên bức tường phía sau ghế sofa là những bức ảnh của chúng tôi, được chụp từ năm 18 đến 22 tuổi.

Tôi vuốt ve từng bức ảnh, không nhịn được nữa mà bật khóc.

Những dòng ký ức những năm đó bỗng nhiên lại ùa về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play