Tinh Dã Chiêu Chiêu

Chương 4


1 tháng


11

Ngày hôm sau, tôi đến gặp Viên Hằng bởi vì cần anh giúp đỡ.

Trong một bữa tiệc tuần này, Hạ Vĩ Quang có tên trong danh sách khách mời.

Tôi tham dự cùng Viên Hằng nên đã tình cờ gặp được hắn ta.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong cơn ác mộng thì tôi vẫn không khỏi run rẩy cả người. 

Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét khắp cơ thể tôi.

“Viên phu nhân thật xinh đẹp.”

Hắn dồn tôi vào một góc vắng, như thợ săn đang rình rập con mồi. 

“Bảo bối, bỏ chạy lâu như vậy, cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?”

“Hạ Vĩ Quang, tôi sẽ không sợ ông nữa.” Tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Ha ha, cô cho rằng Viên Hằng có thể bảo vệ cô sao?” Hắn cười lạnh.

“Tôi vẫn còn một số kỷ niệm giữa chúng ta ở đây, tôi cũng không ngại gửi qua cho hắn.”

Như một con rắn độc, hắn ta từng bước một đến gần tôi.

“Đừng…” Tôi đè nén nỗi sợ hãi, cả người run rẩy. 

Những ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua má tôi.

“Lát nữa gặp nhau, ôn lại chuyện xưa chút nhé.”

Hắn ta nhét một chiếc thẻ chìa khóa vào túi của tôi.

Tôi cầm thẻ phòng đứng ngoài cửa, cảm thấy toàn thân ngột ngạt không tài nào thở nổi.

Tôi nhéo chặt cổ tay mình và tự nhủ.

Lâm Chiêu, mày nhất định phải dũng cảm lần này. 

Cả người tôi run rẩy, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số mà tôi đã thuộc lòng.

“Lục Tinh Dã, thật xin lỗi, em chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với em. Đó là bởi vì… em không xứng với anh. Trước ngày tốt nghiệp, em bị cha dượng bắt cóc, cưỡng hiếp còn quay video lại nữa. Ngày hôm ấy, con của chúng ta cũng đã mất rồi…”

“Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu… và em sợ, sợ hắn sẽ gửi video cho anh, gửi cho các bạn cùng lớp… sợ hắn hủy hoại sự nghiệp của anh. Tất cả những gì anh đã dày công suốt bốn năm qua đều bị hủy mất…”

“Em bị bệnh, em phát bệnh giống như một kẻ điên, la hét, suy sụp rồi mấy lần tự sát. Em đã trốn tránh năm năm nhưng vẫn không đủ dũng khí để nói với anh điều này. Em xin lỗi…”

Tôi cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho Viên Hằng “Gọi cảnh sát đi.”

Tôi nhét nửa điện thoại vào túi và mở khóa cửa.

“Hạ Vĩ Quang, không phải ông muốn ôn lại chuyện cũ sao?”

Lần này tôi không còn sợ hãi nữa mà nhìn thẳng vào mắt hắn ta. 

“Ông nên nhớ rằng vào năm tôi 18 tuổi, ông đã quấy rối tôi không chỉ một lần. À không, lúc đó tôi còn chưa 18.”

“Khi tôi tốt nghiệp đại học năm 22 tuổi, ông đã đánh thuốc mê tôi, cưỡng hiếp tôi, giam cầm trái pháp luật và ngược đãi tôi, khiến tôi mắc bệnh trầm cảm nặng.”

“Đây là phạm tội, ông nên biết rõ.”

Đôi mắt hắn ta lạnh lùng và mỉm cười như ác quỷ.

“Thì sao? Cục cưng ơi, cô nghĩ chỉ cần quay video là đủ bằng chứng rồi à? Mấy năm rồi mà vẫn không có tiến bộ gì nhỉ?”

Nói rồi, hắn ta tiến tới kéo quần áo của tôi.

“Năm đó khi tôi gọi cảnh sát, tại sao cảnh sát không nhận án?”

“Ồ, họ lấy tiền của tôi, tất nhiên họ phải nghe lời tôi.”

Bàn tay hắn đưa lên cổ tay tôi và chạm vào vết sẹo do tàn thuốc gây ra.

“Tôi luôn giữ đoạn video đó, cô có muốn nghe một chút không.”

Tôi cười khinh thường:

“Lần này thì ông sai rồi. Tôi không phải Lâm Chiêu ngu dốt mười năm trước, cũng không phải Lâm Chiêu tuyệt vọng của 5 năm trước.” 

“Tôi không sợ ông tiết lộ video, tôi chưa bao giờ làm sai điều gì, người bẩn là ông chứ không phải tôi.”

“Tôi tin vào luật pháp và công lý, Hạ Vĩ Quang, lẽ ra ông phải ngồi tù từ lâu rồi.”

Hắn ta không khỏi cười lớn: “5 năm trôi qua mà lá gan cũng lớn lắm nhỉ? Cô có thể làm được gì nào? Hửm? Lắp camera giám sát sao?”

Hắn ta nở một nụ cười mỉa mai, còn tôi thì lạnh lùng:

“Phải, tôi đang quay video bằng điện thoại.”

Hắn ta cười khẩy và với lấy điện thoại của tôi.

“Bảo bối, nhiều năm như vậy vẫn không có chút tiến triển nào, lát nữa chúng ta chụp nhiều ảnh hơn nhé.”

Tôi bình tĩnh cười: “Cũng có chút tiến bộ đấy, bây giờ tôi đang livestream.”

“Tôi cũng bỏ tiền ra để mua lưu lượng truy cập cho buổi phát sóng trực tiếp này. Doanh nhân nổi tiếng Hạ Vĩ Quang, tôi sẽ cho ông thân bại danh liệt.”

“Ngoài ra, cảnh sát sẽ sớm tới đây thôi.”

Lần này tôi đã không còn hèn nhát nữa.

Khi còn trẻ, tôi cảm thấy đoạn video đó giống như một tấm gương treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể phơi bày nỗi nhục của tôi. 

Nhưng sau này tôi mới nhận ra mình là người bị hại và tôi không có lỗi.

Tôi muốn biến nỗi đau mình phải chịu thành một lưỡi dao sắc bén, xuyên thủng bóng tối và tiến về tương lai. 

Khi cảnh sát ập vào, Lục Tinh Dã cũng đi theo bọn họ.

Anh như phát điên mà đá Hạ Vĩ Quang xuống đất, đấm đá hắn ta không ngừng. 

“Lục tổng, xin anh bình tĩnh. Pháp luật sẽ trừng phạt ông ta.”

Nhưng cảnh sát cũng không thể ngăn cản anh ấy lại.

Cuối cùng họ nhìn tôi: “Cô Lâm, xin hãy khuyên anh ấy.”

Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể tôi đã bị rút cạn, tôi bất lực ngã xuống đất.

“Lục Tinh Dã….”

Tôi gọi tên anh ấy. 

“Lục Tinh Dã, anh có thể ôm em một lát được không?”

Nghe thấy âm thanh đó, anh sững sờ một lúc rồi buông tay.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, cả hai chúng tôi đều bật khóc.

12

Sau khi Hạ Vĩ Quang bị bắt, cảnh sát đã thành lập một đội đặc nhiệm do dính đến rất nhiều vụ việc liên quan. 

Việc làm ăn rất lớn, lại có quá nhiều chuyện không rõ ràng, đã có người để mắt tới hắn từ lâu.

Sự việc này có thể được coi là chất xúc tác để nhổ bỏ tận gốc kẻ đầu sỏ này. 

Luật sư cho biết hắn ta dính líu đến tội phạm kinh tế nghiêm trọng, cùng với một số tội danh, chắc chắn sẽ phải ngồi tù suốt quãng đời còn lại.

Bóng tối của cơn ác mộng suốt 5 năm cuối cùng cũng tan biến.

Sau đó, Trần Trần đã tìm đến tôi và xin lỗi chân thành. 

“Chị dâu, lúc đó tôi đã nói chuyện rất tệ với chị, cũng vì tôi đã hiểu lầm chị, chị tức giận thì có thể đánh tôi.”

Tôi xua tay tỏ vẻ không để bụng.

Trong lời nói của anh có chút do dự:

“Chị có thể… đi gặp anh trai tôi được không?”

“Anh ấy làm sao vậy?”

Trần Thần bất đắc dĩ thở dài: “Tình trạng của anh ấy rất không tốt, anh ấy luôn tự trách mình, cũng không thể tha thứ cho bản thân được.”

“Năm năm trước, vào ngày mà chị gặp chuyện, ban đầu anh ấy định đón chị tan trường, nhưng vì chuẩn bị cầu hôn chị nên mới bị trì hoãn. Thực ra anh ấy định cầu hôn vào ngày chị tốt nghiệp.”

“Sau này, anh ấy không ngừng tự hỏi, có phải ngày hôm đó anh ấy không đón chị nên chị mới giận quá mà chia tay không.”

Tôi sững sờ một lúc, hóa ra anh ấy đã định cầu hôn tôi.

Chúng tôi đã từng rất gần với hạnh phúc, chỉ cách nhau một bước nhỏ thôi mà….

“Anh ấy không sai…” Tôi lẩm bẩm.

Trần Thần nghiêm túc nói:

“Chị cũng không sai, mọi người đều ủng hộ chị, chị đã rất dũng cảm.”

“Anh ấy yêu chị nhiều như vậy thì sao lại quan tâm đến điều đó chứ? Hơn nữa cũng chẳng phải là chuyện đáng xấu hổ gì. Anh ấy chỉ đau khổ vì chị đã phải chịu đựng những chuyện đó, cũng hận bản thân mình vì đã không bảo vệ được chị.”

Vừa nói, anh vừa lấy từ trong túi ra một mảnh giấy và đưa cho tôi.

“Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”

Tôi phát hiện ra đó chính là lá thư cam kết mà Trần Thần bắt tôi viết năm xưa.

“Lâm Chiêu tôi hứa sau khi tốt nghiệp sẽ cưới Lục Tinh Dã và không bao giờ hối hận.”

Năm đó, anh liều mạng chọn tôi, thế nhưng tôi đã làm cho anh thất vọng.

“Hãy để quá khứ trôi qua đi. Đã đến lúc chị phải bước tiếp.”

13

Tôi cầm tờ giấy ố vàng gõ cửa căn nhà nhỏ.

Lục Tinh Dã trông đã ốm hơn và đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

Anh ấy hơi giật mình khi nhìn thấy tôi: “Chiêu Chiêu…”

Trong lòng tôi truyền đến cảm giác cực kỳ chua chát.

“Lục Tinh Dã, em là người vô gia cư rồi, anh có muốn nhận em không?”

Tôi vừa khóc vừa nhìn anh.

Vai anh hơi run, mắt anh đỏ hoe, anh ấy ôm tôi vào lòng trong khi nghẹn ngào nói.

“Xin lỗi Chiêu Chiêu, xin lỗi… Anh thật vô dụng, không bảo vệ được em…”

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, Lục Tinh Dã, hôm nay em đến đây để thực hiện lời hứa của mình.”

Tôi đặt lá thư cam kết viết tay vào tay anh, bắt gặp ánh mắt anh sâu thẳm.

“Lục Tinh Dã… anh còn muốn cưới em không?”

Cổ họng tôi nghẹn lại.

“Nếu anh không muốn thì cũng không xem là thất hứa đâu.”

Anh ôm chặt tôi vào lòng, khàn khàn nói:

“Đương nhiên đồng ý, anh làm sao có thể không muốn chứ…”

“Chờ đợi nhiều năm như vậy, em không biết anh đã muốn cưới em đến mức nào đâu.”

Sau năm năm lãng phí, hai trái tim cuối cùng đã gặp lại trong căn nhà nhỏ này.

Tôi dựa vào vòng tay anh và ngủ giấc ngủ yên bình nhất trong suốt 5 năm.

Ánh nắng sớm mai chiếu qua cửa sổ trước giường. Sau khi ra khỏi phòng, nửa tỉnh nửa mơ, tôi đã thấy có người đã bắt đầu bận rộn trong bếp, mùi thơm bay khắp nhà. 

Trong giây lát, tôi có cảm giác như được quay lại thời điểm nhiều năm trước.

Trong tủ có vài bộ quần áo mới mà anh đã thêm vào. Tôi chọn một chiếc sườn xám màu xanh và nhẹ nhàng búi mái tóc dài của mình.

Chẳng biết từ lúc nào anh đã xuất hiện và ôm tôi từ phía sau. Rồi anh cài trâm phượng vào tóc của tôi. 

“Lục Tinh Dã, cái này quá đắt, quá phô trương rồi.” Tôi không thể ngừng than thở. 

Anh hôn nhẹ lên trán tôi.

“Đẹp lắm. Anh đã nói sẽ không bao giờ thất hứa với em.”

Lục Tinh Dã đưa tôi đến công ty của anh ấy, và ngày hôm đó có một cuộc phỏng vấn truyền thông.

Anh ấy đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau và dẫn tôi đến trước máy ảnh.

Tôi nhắc nhở: “Lục Tinh Dã, bây giờ em đã khá tai tiếng rồi, anh tốt nhất đừng…”

Trước khi nói xong, anh mỉm cười giới thiệu trước ống kính:

“Đây là Lâm Chiêu, là vợ của tôi.”

Lục Tinh Dã nói rằng hồi đó, tôi mặc kệ những ánh nhìn của mọi người và vui vẻ giới thiệu anh ấy với các bạn cùng lớp.

Anh thầm nghĩ rằng một ngày nào đó, anh sẽ nắm tay tôi và nói với mọi người rằng đây là người mà anh ấy yêu sâu đậm. 

Gió chiều dịu nhẹ, hoàng hôn rực rỡ.

Anh nắm tay tôi bước đi trên phố lúc chạng vạng hoàng hôn.

Tôi nói với anh ấy: “Lục Tinh Dã, em chợt nhớ tới một câu nói cực kỳ lãng mạn.”

“Hoàng hôn rơi xuống vì sao xa xôi, đất trời đã muộn, sông núi đã vào thu rồi.”

Tôi luôn nghĩ rằng sau khi mặt trời lặn, mọi thứ kết thúc rồi, quá khứ không thể quay về được nữa.

Lúc này tôi chợt hiểu ra.

Ai đã từng vượt biển thì sao lại sợ nước. Thời gian trôi qua lâu vậy rồi, nhưng em vẫn yêu anh. 

[Hoàn toàn văn]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play