Trọng sinh mạt thế chi báo thù [ĐM/chưa hoàn]

chương 2: Bán biệt thự


1 tháng


Mộ Thần cầm điện thoại lên Baidu xem xét thấy tận thế sắp tới. Cậu không chút hoang mang tiếp tục lướt điện thoại. Bởi vì hoảng sợ cũng vô ích, mạt thế tới cậu có thể ngăn cản sao?

Cậu suy nghĩ, đem bán nhà ở bây giờ, định giá 1025 vạn. (1 nhân dân tệ = 3.500 đồng → 1 vạn nhân dân tệ = 3.500 x 10.000=35.000.000 đồng vậy 1025 vạn là bằng bao nhiêu mọi người tự tính nha :)))

Cha mẹ cậu bỏ mạng vào năm em trai cậu một tuổi, khi đó cậu mới mười lăm tuổi, di sản của cha mẹ, tiền bảo hiểm cùng tiền bồi thường đều bị thân thích của họ chiếm lấy.

Duy nhất món quà mười tuổi này cùng với số tiền cha mẹ cho cậu cùng em trai vào mỗi năm đều được cậu giữ lại.

Quỹ thành niên của cậu là 200 vạn, cậu vẫn giữ luôn không làm gì, lưu trữ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. 200 vạn, hơn nữa mấy năm nay làm việc tiết kiệm được 3 vạn, không mua gì nhiều. Cậu còn muốn đặt làm một chiếc xe. 

Mạt thế đến phòng ở liền không đáng giá tiền, hiện tại bán đi còn có thể mua thêm một ít vật tư.

Vị trí địa lý của biệt thự này không tồi, gần trung tâm thành phố, tuy rằng là second-hand đóng gói đơn giản, so với thị trường thấp 5% nhưng vừa đăng bán 5 phút đã có người mua rồi.

Tiền được chuyển vào tài khoản làm Mộ Thần sợ ngây người. Cái này..phòng còn chưa có xem qua mà đã mua? Ai mà giàu như vậy? Mộ Thần tỏ vẻ cậu khó có thể hiểu được.

Tuy là khiếp sợ, Mộ Thần vẫn là thành thạo đem đồ đạc trong phòng đều thu vào không gian. Loại đồ gia dụng secondhand, kẻ có tiền chắc chắn sẽ chướng mắt.

Thu xong đồ đạc, Mộ Thần mở cửa đi ra ngoài. Mộ Quang đứng ngoài cửa nhìn thấy căn phòng của anh trai mình trống rỗng, nghệt mặt ra. Bộ dáng ngây ngốc nhìn rất đáng yêu, Mộ Thần nhân cơ hội xoa nhẹ đầu của em trai.

Mộ Quang cầm tay của cậu, hỏi: “Anh ơi, đồ đạc đâu hết ròi?”

“Tiểu Quang, hồi nãy anh vừa mơ thấy tận thế sắp tới, kết quả ngủ dật liền thức tỉnh dị năng không gian, đồ đạc đều được anh đem vào trong đó, tiểu Quang bảo vệ bí mật này với anh nha.”

Mộ Quang: “……”

Cậu ra hiệu cho anh ngồi xổm xuống. Anh cậu làm theo, "Bang", một bàn tay nhỏ đặt lên trên trán của anh, bàn tay còn lại đặt lên trái cậu, cuối cùng ra vẻ khác lạ mà nói: "Ồ, ngủ đến lợi hại, nói mê sảng luôn gòi." 

Mộ Thần dở khóc dở cười mà cầm lấy tay em trai mình, dắt đi vào phòng Mộ Quang, “đi, anh dẫn em đi xem trực tiếp.”

Hai người đi vào phòng của Mộ Quang, Mộ Thần đặt bàn tay lên tủ quần áo, cái tủ liền biến mất.

Mộ Quang khó tin chớp chớp mắt, xoa mắt rổi lại chạy đến trước bàn, vỗ vỗ, “Anh ơi, thu cái bàn này đi anh.”

Mộ Thần nghe theo đi tới trước bàn, tay đặt lên trên bàn thu vào không gian. Hai anh em đều kinh ngạc. 

Mộ Thần kinh ngạc chính là vì còn có thể thu hết trong một lần như vậy? Không phải là thu từng món sao?

Mộ Quang kinh ngạc chính là bởi vì biến mất thật? Không phải chỉ là một cái thủ thuật nhỏ thôi sao?

“Anh ơi, mạt thế thật sự sắp tới sao ạ?”

Mộ Thần gật đầu, "Đúng, vậy cho nên anh đã đem nhà bán rồi." 

"Hả?" Mộ Quang trợn tròn mắt “Anh ơi nhanh như vậy ạ?”

Mộ Thần liếc em trai mình, “Nam nhân không thể nào nói là nhanh! Phải gọi là hiệu suất cao.”

Mộ Quang bắt chước ánh mắt của anh. Sau đó hỏi:"Bao giờ mạt thế tới ạ?"

“Năm ngày sau.”

“Nhanh như vậy?”

Mộ Thần nâng nâng tay, suy nghĩ rồi lại bỏ tay xuống nói “Buổi tối năm ngày sau, em sẽ nhìn thấy mộ vầng trăng máu sau đó hôn mê, chờ sau khi tỉnh lại liền là tận thế.”

Mộ Quang: “....Anh ơi, anh thật sự là không gian dị năng giả chứ không phải nhà tiên tri ạ?”

Nào có ai nằm mơ mà nhớ rõ ràng như vậy, cậu nằm mơ tới mặt còn thấy không rõ.

Mộ Thần nhìn vào điện thoại, vừa mới có tin nhắn mới. Cậu đọc tin nhắn liền giơ điện thoại lên, “Không có thời gian giải thích, lại đây phụ anh quét nhà đi.”

"Làm sao vậy ạ?" Mộ Quang hỏi

“Để chuyển giao nhà đó.”

“Hả?" Mộ Quang lại choáng váng “Bán được nhanh như vậy?”

“Đúng vậy, bán được rồi, tiền đều đã nhận được.”

Mộ Quang: “……”

Cậu cũng không biết nên làm biểu tình gì, trên đời này còn ai không đáng tin bằng anh cậu cơ chứ?

Mộ Quang nhìn anh mình đem hết đồ đạc trong phòng mình thu lại xong đi ra ngoài hành lang thu tiếp cái bàn trưng hoa, cậu kinh ngạc không thôi “Anh ơi sao anh thu hết tất cả mọi thứ, không chừa một chút ạ?”

Mộ Thần đứng lại hỏi em trai mình: “Người này tới phòng còn không thèm nhìn, em thấy giống người thiếu tiền không? Sao có thể chấp nhận đồ gia dụng đã qua sử dụng chứ?”

"Đúng ha." Mộ Quang tỉnh ngộ, sau đó chỉ vào bức tranh trên tường, “Anh ơi, anh thu cái này luôn đi.”

Mộ Thần: “……”

Thu thì thu cũng không có gì.

Một tiếng sau, hai anh em đem hết tất cả những gì có thể đều thu vào trong không gian, sau đó ngồi trên cầu thang tầng thượng, chuyển đổi tên chủ nhà.

Làm xong tất cả mọi thứ, hai anh em nhìn nơi mình sống trong một năm hơn, xoay người rời đi.

Chìa khóa của biệt thự Mộ Thần đã gửi tại phòng an ninh, gửi hình nhà cho người đã mua sau đó lái xe rời đi.

Hai người rời đi không lâu đã nhận được tin là người mua đã tới nhận phòng.

Người nọ nhìn căn phòng trống rỗng nói chuyện còn vang tiếng liền giựt giựt khóe miệng, dọn hết như vậy sao?

Hắn cho rằng đến biệt thự ở nên không có để bụng về việc này. Hai anh em này tuyệt đối không hề biết.

Hai người bọn họ ở một khách sạn ở vùng ngoại thành gần đó thuê một phòng lớn, thanh toán tiền cho 6 ngày.

Đi vào phòng, Mộ Quang ngồi lên sô pha thử độ thoải mái, hỏi: “Anh ơi, tiếp theo chúng ta làm gì?”

"Trữ thêm vật tư." Mộ Thần lấy điện thoại ra, “Anh thuê một cái kho hàng, đợi lát nữa đi mua sắm, còn em ở trên mạng đặt thức ăn nhanh.”

"Thức ăn nhanh? Anh ơi không gian này còn có thể giữ tươi hả?" Mộ Quang nhảy lên, biểu tình hưng phấn.

Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy, em xem mà đặt, nhưng mà đừng có đặt hoa, tiền của anh không nhiều.”

“Em biết ròi!”

“Anh đi ra ngoài, em lựa thời gian đặt thức ăn cho hợp lý, đừng làm người ta nghi ngờ.”

Mộ Quang trợn tròn mắt nhìn anh:"Em đâu có ngốc?"

Mộ Thần không nói, đôi khi em trai cậu cư xử hoàn toàn không giống một đứa nhóc 5 tuổi. Nhưng em cậu ở trước mặt người khác, nhất là khi chơi game cùng A Văn, đặc biệt trẻ con.

Nếu không phải em trai cậu mới 5 tuổi, A Văn lại là nam, cậu cũng phải hoài nghi là em trai cậu thích A Văn.

Lắc nhẹ đầu, cậu suy nghĩ nhiều quá. Em trai cậu là thích làm trái lại cậu, bởi vì cậu khen em trai người khác đáng yêu. Em trai cậu liền có suy nghĩ: Anh khen người khác đáng yêu em sẽ không đáng yêu nữa!

(ー_ー゛)

Thời kỳ phản nghịch của em trai cậu tới hơi sớm rồi.

Em trai cậu không hiểu, đó chỉ là lời khách khí. Người khác hỏi cậu, chẳng lẽ cậu lại trả lời "Em của bạn quá quậy, không đáng yêu chút nào"?

Em trai của cậu không hiểu, thế giới của người lớn chính là tràn ngập dối trá.

Mộ Thần cho rằng để em cậu một mình sẽ không xảy ra sự cố gì, kết quả là vẫn có.

Tác giả có lời muốn nói:

2023.09.14

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play