Trọng sinh mạt thế chi báo thù [ĐM/chưa hoàn]

chương 3: thiếu chút nữa gặp rắc rối


1 tháng


Mộ Quang ban đầu đúng là có thành thành thật thật đặt đồ ăn. Bất quá mười mấy phút sau tròng mắt cậu giật giật, tắt giao diện đặt hàng, mở ra cuộc trò chuyện, gửi cho A Văn một tin nhắn bằng giọng nói.

[A Văn, tận thế sắp tới, mau chửn bị đồ ăn nha đừng để bị đói chết.]

Đầu bên kia, nghe được tin nhắn, Vũ Văn Kính đầu tiên là trầm mặc tiếp theo là hỏi bí thư:"Gần đây có trò chơi gì mới ra không?"

Bí thư cho rằng ông chủ muốn kiểm tra công tác của hắn, rất tự tin trả lời:"Gần đây mấy công ty lớn không có kế hoạch cho ra sản phẩm trò chơi mới, những công ty nhỏ thì đều cho ra các trò chơi như là câu cá, nấu ăn."

Vũ Văn Kính trầm ngâm:"Có mạt thế không?"

Bí thư lắc đầu:"Không có, ông chủ. Thể loại mạt thế đều cần nhiều thao tác, người chơi khó hưởng ứng."

“Tôi biết rồi, ông đi đi.”

“Vâng."

Sau khi bí thư rời khỏi, Vũ Văn Kính lại nhìn về cái tin nhắn kia. Không phải trò chơi, chẳng lẽ là thật?

Sao lại có thể.

Suy nghĩ, anh soạn rồi gửi tin nhắn.

“Leng keng ~”

A Văn:[ Ngoại trừ đồ ăn ra còn gì nữa không?]

[ A Văn đầu tiên là phải đem nhà ở bán lấy tiền, mua một đống vật tư. Vật tư chính là đồ ăn, mặc, khăn giấy, nước đồ đó!]

A Văn: [Nhà của tiểu Quang đã bán rồi?]

[Mèo con gật đầu.gif]

[Hiện tại tiểu Quang đang ở khách sạn đặt thiệt nhìu đồ ăn đó.]

【 WeChat ảnh chụp 】

“Ong ~”

Vũ Văn Kính đọc tin nhắn xong, click mở hình ảnh, thấy được bối cảnh có thể xác thật đúng là phòng khách sạn. Anh lại nhìn thấy trên mặt đất chất đầy các hộp cơm chưa mở ra, im miệng không nói một hồi.

Một lát sau, điện thoại sáng lên, thông báo có tin nhắn mới

Vũ Văn Kính click mở.

Tiểu béo:[A Văn nhanh lên nha, còn có 5 ngày nữa thôi là mạt thế rồi.]

Vũ Văn Kính: “……”

Lúc đầu anh còn do dự có nên tin không, bây giờ thì anh biết rồi, tiểu béo này chính là quá đơn thuần, có việc gì cũng sẽ nói ra ngoài.

[Đừng nói chuyện này cho người khác.]

Tiểu béo:[ta chỉ nói cho A Văn thoi, An Văn là bạn tốt mà.]

Vũ Văn Kính lắc đầu, tiểu béo này không hiểu ý anh nói. Thôi, dựa vào danh "Bạn tốt", anh sẽ tin tiểu béo lần này, bất quá tốn một chút tiền mà thôi.

Vì thế Vũ Văn Kính gọi cho thân tín, kêu đối phương trong hai ngày này trữ đầy vật tư vào mười kho hàng, gạo, kì, nước cùng với thuốc.

Thân tín cho rằng anh muốn mở siêu thị nên đồng ý dứt khoát.

Vũ Văn Kính lại gọi cho bạn tốt và ông mình, người trước anh nói gì là hắn tin liền, nói trữ vật tư liền trữ vật tư, người sau thì tương đối phiền toái.

“A Kính, ai nói cho con việc này?”

“Một người bạn.”

“Hồ nháo, tới ông còn chưa nghe nói gì, bạn của con làm sao mà biết được?”

“Có thể là tin tức của ngài không được linh thông.”

“Ý con là ta già rồi?"

“Dù sao ngài tin thì tin, không tin cũng không sao, mạt thế tới cũng là ngài hối hận, lúc đó con cũng không thể đến giúp ngài.”

“Con!”

Vũ Văn Kính liền cúp máy

Nếu không phải đối phương là ông của mình, anh không đành lòng đối phương bị đói chết thì anh cũng lười nhắc nhở. Không phải anh không kính trọng lão, mà là lão không xứng với sự tôn trọng này.

Cuối cùng, anh gọi thông báo cho ba và anh anh của mình.

Tuy rằng hai người kia cũng hỏi tin tức từ đâu tới, nhưng khi nghe anh nói là "Không thể nói" liền không hỏi nữa mà là hỏi vay tiền anh.

Không có cách nào, bọn họ đều nghèo mà.

Vũ Văn Kính chuyển khoản xong, gọi nhắc cho ba mình.

“Ba, tiền con cho hai người mượn nhớ trữ thật nhiều vật tư, đừng làm cho ông biết, tốt nhất là tìm cơ hội mua một đám súng ống, đạn dược.”

“Bao lâu nữa thì mạt thế?”

Vũ Văn Kính do dự một lúc, rốt cuộc vẫn trả lời:"Năm ngày sau, thời gian không còn nhiều, hai người vẫn nên hành động nhanh lên."

“Được.”

Vũ Văn Kính nhớ tới, bổ sung một câu:"Ngày mạt thế tới, tốt nhất là mỗi người một phòng."

“Sẽ biến thành tang thi sao?”

Vũ Văn Kính:"....Ba, ngài còn rất trẻ."

“Chính là cần theo sát bước chân của mẹ con.”

“Vậy đi, mau đi trữ vật tư, không đủ tiền liền nói con.”

“Được thôi con trai.”

Tắt cuộc gọi, Vũ Văn Kính phát hiện sau lưng anh đều đã ướt. Vốn chỉ là ôm thái độ "tin một chút cũng không sao", tới bây giờ anh cảm thấy mạt thế có khả năng sẽ đến thật.

Điện thoại hiện còn hai thông báo chưa đọc.

Tiểu béo: [A Văn đừng có đem việc này đi nói cho người khác nha.]

Tiểu béo: [A Văn xem nè, ta mua thật nhiều đồ ăn ngon đó.]

Vũ Văn Kính nói trong lòng "chậm rồi".

Bí mật chính là không bao giờ được nói cho người khác, nếu không nó không còn là bí mật nữa.

Mỗi người đều có một vòng xã giao riêng, đều có người mà mình quan tâm. Cũng may tiểu béo dường như chỉ nói cho một mình anh, mà anh cũng không định đem tiểu béo lộ ra ngoài.

[Tiểu Quang, điều ta nói ngươi đừng quên, không nên nói với bất cứ ai khác, biết không?]

Tiểu béo:[ Mèo nhỏ tủi thân.jpg ]

Tiểu béo:[ biết ròi ]

[ Ta biết ngươi sợ ta đói chết, nhưng ngươi không sợ ta bắt rồi giao ngươi cùng anh trai cho người khác sao? Đến lúc đó sẽ có người đem anh trai ngươi nhốt lại dùng roi đánh, ép hắn nói ra làm sao biết được chuyện này, lúc đó ngươi phải làm sao? ]

Đầu bên kia tiểu béo hình như đã bị dọa sợ, rất lâu không có tin trả lời.

**

Mộ Quang đúng là bị dọa thật rồi

Cậu chỉ là sợ bạn tốt bị đói chết nên nhắc nhở một chút, sẽ nghiêm trọng như vậy sao?

[Anh ơi, tại sao việc mạt thế đến không thể nói ra ngoài vậy ạ?]

Anh trai mình: [Tiểu Quang, chuyện này rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai. Trừ khi em muốn anh bị người khác trói lại dùng cực hình để tra tấn.]

Mộ Quang bị dọa khóc, làm sao bây giờ, cậu đã lỡ nói cho A Văn rồi.

Điện thoại vang lên, Mộ Quang hai mắt đẫm lệ, ấn nút màu xanh để bắt máy.

“Tiểu Quang?”

“Anh ơiiiii"

Nghe tiếng em trai khóc nức nở, Mộ Thần cho rằng em mình bị bắt nạt, sốt ruột hỏi: “Sao vậy, sao lại khóc? Ai bắt nạt em?”

“Anh ơi, em lỡ đem chuyện mạt thế nói cho A Văn rồi.”

Mộ Thần: “!!!”

Làm sao bây giờ, cậu lại muốn đánh em trai rồii!!!

“Em có nói cho hắn nơi chúng ta ở không?”

“Không có, A Văn không hỏi, còn dặn em đừng đem chuyện này nói cho người khác nếu không người khác sẽ bắt chúng ta nhốt lại.”

Mộ Thần híp mắt lại, lông mi dài che khuất tầm mắt.

“Nói rồi thì thôi, nhưng em đừng có nói cho người khác nữa, chuyện này em làm như không biết đi. ”

“Dạ, mà anh ơi, chừng nào anh về? Người bán hỏi tại sao em đặt nhiều như vậy, em nói là em chuẩn bị liên hoan, như vậy đúng không anh?”

Mộ Thần nói ra mặt tối của sự việc làm cho Mộ Quang không còn tự tin như ban đầu nữa.

“Đợi anh mua đồ xong sẽ trở về liền. Em lấy lý do tốt lắm. Nếu là liên hoan vậy lại đặt thêm nhiều đồ ăn nữa đi.”

“Dạ.”

Nói chuyện điện thoại với anh xong, Mộ Quang phát hiện A Văn gửi cho cậu mấy tin nhắn.

A Văn:[ Đừng sợ, ta sẽ không bắt ngươi với anh trai đâu, nhưng nếu là người khác thì khó nói, cho nên ngàn vạn lần đừng có nói cho người khác. Nếu mạt thế tới thật cũng đừng nói với người khác rằng mình đã sớm biết mạt thế sắp tới. ]

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play