Trọng sinh mạt thế chi báo thù [ĐM/chưa hoàn]

Chương 1: Trọng sinh


1 tháng


“khụ…khụ…”

Mộ Thần che lại yết hầu, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Vừa mở mắt nhìn xung quanh, biểu tình trên mặt cậu khựng lại.

Đây chẳng phải là phòng ngủ của cậu trước khi mạt thế đến sao? Hô hấp theo bản năng chậm lại, cậu ngửi thấy mùi hương cam nhàn nhạt trong phòng, tiếp theo lại ngồi ngẩn ra. Cậu còn có thể ngửi được mùi hương, vậy là bây giờ không phải lúc hồi tưởng kí ức trước khi chết sao? 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ngây ngô của trẻ em 

“A Văn dở quá, còn có xíu máo mà cũng nhào dô đánh nữa."

“Còn bao lâu nữa A Văn mới sóng lại? Ta đánh hắn còn 1 chấm máo rồi nè.”

“Như vậy đi, ta giết hắn luôn.”

“A Văn tới lẹ nha, ta chờ người đi đánh trụ nè.”

“Lẹ lẹ lẹ! A Văn đánh lẹ.”

“De! Thắng rồi!”

“A Văn thấy ta ghê chưaa.”

“Ai da A Văn đừng có khen, ta sẽ ngại đó nha.”

Mộ Thần nghe xong liền đen mặt, rụt lại cái chân định bước xuống giường. Hiểu rồi, thì ra không phải là lúc gần chết hồi tưởng mà là cậu trọng sinh. Trong trí nhớ của Mộ Thần, lúc này em trai cậu cùng A Văn sẽ còn chơi thêm vài ván nữa sau đó mới nghỉ ngơi.

Mà giờ phút này, không cần xem đồng hồ cậu cũng biết là khoảng 2 giờ. Ngoài cửa sổ, ánh Mặt Trời chiếu thẳng vào đôi chân của cậu. Mộ Thần dù rất nhớ em trai của mình nhưng lại không dám đi ra ngoài, sợ sau khi nhìn thấy em trai của mình cảm xúc sẽ mất khống chế dọa đến nó.

Cậu bụm mặt, dúi đầu vào gối, khóc một hồi. Không biết qua bao lâu, cảm xúc hoàn toàn ổn định Mộ Thần mới xuống giường đi đến bàn. Kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ, trong đó là món quà cha mẹ tặng cậu vào sinh nhật 1 tuổi. Đó là 1 cái vòng ngọc bình thường nhưng lại không hề bình thường. 

Bình thường là vẻ bề ngoài của nó, không bình thường chính là hoa văn bên trong nó. Vòng ngọc bên trong màu xanh đậm phiêu hoa, kỳ diệu mà hợp thành lại một chữ "Phúc".

Nếu không phải chính tay ba mẹ cậu đem đi kiểm tra xác thực là do thiên nhiên hình thành thì cậu cũng hoài nghi là có người cố tình làm vậy, thật quá thần kỳ.

Mạt thế tới mới phát hiện, đây xác thật là một chiếc vòng không hề bình thường.

Khi còn nhỏ Mộ Thần rất thích chiếc vòng ngọc này, sau khi đeo liền không muốn bỏ ra nữa. Nhưng tới lúc đi nhà trẻ, đám bạn của cậu chê cười là một đứa con trai mà lại mang vòng ngọc, thật xấu hổ, lúc ấy cậu mới gỡ xuống và không bao giờ mang lại nữa.

Mộ Thần lấy một con dao nhỏ, dùng khăn giấy tùy tiện lau rồi cứa lên cánh tay, lấy vòng ngọc tới gần miệng vết thương. Kiếp trước, mạt thế bùng nổ, cậu thu thập đồ đạc tìm thấy chiếc vòng, sợ quăng sẽ bể nên mang lên trên tay em trai cậu, không biết làm sao mà em trai hắn kích hoạt được nó.

Nguyên lai chiếc vòng ngọc này là một động không gian tùy thân, động có thể chứa đồ vật, nuôi dưỡng và gieo trồng mà người cũng có thể đi vào.

Mộ Thần đã từng nghĩ rằng dứt khoát ở trong không gian trốn cả đời cùng với em trai mình, thế nhưng cậu lại lo lắng cho tâm lý của nó. Người là quần xã động vật, ở trong đó thời gian ngắn còn có thể chịu được, còn thời gian dài chỉ ở một chỗ không thấy người, sẽ bị điên đi?

Ý tưởng này, cuối cùng bị bỏ ngang.

Thời điểm ban đầu, Mộ Thần cùng em trai mình cẩn thận thu thập vật tư, sau khi xác định rằng có không gian dị năng giả, cậu mới để em trai mình giả làm như vậy.

Em trai của hắn vẫn luôn làm rất tốt, nhưng lại bị bại lộ trong lần chiêu đãi con gái của phó lãnh đạo ở căn cứ. Em trai của cậu có lòng tốt đã lấy ra một trái cà chua cho cô ấy ăn, cô ta ăn xong rồi đã đem việc này nói ra ngoài.

Dị năng giả không gian bình thường chỉ có thể trữ vật tư, duy nhất em trai hắn có thể gieo trồng, đây là một sự tồn tại đặc biệt.

Vì không thể để việc này truyền tới tai căn cứ khác, phó lãnh đại đã khống chế Mộ Thần cùng em trai của cậu.

Căn cứ nghe được sự việc này, triệu tập mọi người lên nói chuyện, cùng nhau làm khó phó lãnh đạo. Ba người không ai chịu nhường ai, cuối cùng đưa ra hiệp định, để không gian thổ địa chia làm ba phần, từng người phái người đi vào gieo trồng, thu hoạch.

Bọn họ lo lắng Mộ Thần cùng em trai mình tiến vào không gian xong không chịu ra nữa liền đem hai người tách ra, nhốt lại em trai cậu, để cậu ra ngoài sống như người bình thường. Như vậy trải qua ba tháng nhìn như yên bình vui sướng. Nhưng sau đó có mấy nhà nghiên cứu tới căn cứ, dẫn đầu là nhà khoa học quái đản, thích nhất là việc nghiên cứu những chuyện hiếm lạ kỳ quái.

Hắn không biết nghe ai nói em trai Mộ Thần, Mộ Quang có một cái không gian thần kỳ, muốn lấy Mộ Quang làm nghiên cứu.

Vì thế hắn bắt đầu tiến hành tẩy não nhà lãnh đạo của căn cứ. Là người đều có tâm tư riêng, những nhà lãnh đạo này cũng không ngoại lệ. Rất nhanh, bọn họ đều đồng ý.

Đối với bọn họ, nghiên cứu thành công thì họ đều có thể có được cái không gian như vậy. Thất bại cũng chả sao, chỉ cần người còn sống là còn nghiên cứu được.

Nhưng mà bọn họ đều đã quên, Mộ Quang mới chỉ năm tuổi, sao mà chịu được việc thường xuyên bị rút máu, chích, uống thuốc cùng bị giật điện chỉ để phục vụ cho hạng mục nghiên cứu của bọn họ.

Mộ Quang cuối cùng ngã xuống trên bàn nghiên cứu, vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.

Hôm nay, cùng em trai tách ra hơn nửa năm, Mộ Thần rất nhớ nó, đi làm quay về liền nghe rằng Mộ Quang đã chết cậu lập tức mang theo đao ra cửa. 

Lúc mà nghiên cứu viên ra khỏi viện để nghiên cứu, Mộ Thần tiến lại hung hăng đâm vào tim của người đó. Sau sự việc nghiên cứu viên đó tử vong, lãnh đạo căn cứ vì muốn giết gà dọa khỉ, làm trò trước mặt người thường, đem Mộ Thần ném vào bầy tang thi.

Mùi hôi tanh tưởi của tang thi giương nanh múa vuốt lao tới, cắn đứt yết hầu của Mộ Thần. Mộ Thần đau muốn chết, nhắm mắt, mở mắt, cậu trọng sinh.

Mộ Thần quyết định, để cậu nắm giữ không gian đời này, cậu muốn thu thập vật tư, ôm đùi vàng để báo thù kiếp trước!

Thời điểm vòng ngọc trên cách tay Mộ Thần biến mất, âm thanh trẻ con ngoài phòng dần nhỏ lại.

“A Văn, anh trai ta chắc sắp tỉnh ròi, buổi tối chúng ta lại chơi dới nhao ha.”

“Được ròi, vậy ngươi phải ngoan ngoãn ăn cơm nha, hong được kén ăn đâu, kén ăn sẽ hong đủ chất dinh dưỡng.”

Mộ Thần bất đắc dĩ, có mặt mũi nói người khác mà không có mặt mũi nói chính mình, người kén ăn còn không biết xấu hổ nói người khác đừng kén ăn?

Cậu không để ý tới em trai mình nữa, xác định cửa phòng đã khóa, kéo rèm cửa lại rồi đi vào trong không gian. Không gian kiếp này giống y chang kiếp trước, không có khác vì đổi chủ. Như vậy cũng tốt, không cần cậu bỏ thời gian ra làm quen. 

Không đúng, có một chút khác biệt.

Mộ Thần mắt sắc, chú ý thấy trên bàn có một cái nhẫn ban chỉ. Nhẫn ngọc nằm lẻ loi trên chiếc bàn gỗ, xanh biếc, muốn không chú ý cũng khó.

Cậu cầm lấy cái nhẫn ban chỉ đeo lên ngón tay mình, vậy mà vừa khít dù quơ tay thế nào cũng không rớt.

Mộ Thần ánh mắt chợt lóe, ra khỏi không gian, cầm dao cứa vào ngón cái, máu được hút vào nhẫn ngọc rồi biến mất. Mộ Thần phát hiện chính mình có thể mở ra một không cái không gian khác đủ để tổ chức một trận bóng rổ cỡ lớn.

Cho nên, nhẫn ban chỉ cũng là một cái tùy thân không gian?

A, Mộ Thần tự đánh vào đầu mình. Ngươi thật là ngu ngốc, đáng lẽ phải biết nó là cái nhẫn trữ vật mà đưa cho em trai ngươi đeo, như vậy Mộ Quang cũng sẽ có không gian tùy thân rồi.

Đáng tiếc hối hận bây giờ đã muộn.

Mộ Thần vội vàng tiến vào không gian để tìm kiếm. Đáng tiếc, không còn cái nhẫn ngọc nào khác nữa. Mộ Thần tiếc hận, phảng phất như vừa bỏ lỡ một trăm triệu.

Mộ Quang ở phòng khách chờ hoài chờ hoài, sao anh trai cậu còn chưa có tỉnh? Vì thế cậu nhảy xuống sô pha, bước đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ "lạch bạch" chạy tới gõ cửa phòng anh trai.

“Anh ơi, anh là heo hả, Mặt Trời chiếu tới mông luôn ròi, sao anh còn chưa chịu tỉnh! Anh ơi!”

Mộ Thần: Muốn đánh đít em trai thì phải làm sao đây?!? Online chờ, rất gấp!!

Rất nhiều người trả lời, nhưng cậu phát hiện có một người bình luận rất có thâm ý.

-Khuyên ngươi bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng nhịn, có thể đánh được liền đánh bằng không về sau đánh không lại. =)))

Tác giả có lời muốn nói:

2023.09.12

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play