Cá Mặn Ngoài Ý Muốn Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 2: Cmn! Đường đi y đúc nhau!


1 tháng


Ngu Lam ở biệt thự làm cá chết 2 ngày mèo nhỏ Ngu Miêu đã như ngồi trên chảo dầu.

Phải bây giờ cậu chỉ còn 5 ngày sống.

Ngu Miêu nhắc nhở Ngu Lam về thời gian còn lại thì cậu mới phản ứng lại vội vã nhắn tin cho quản lí công ty giải trí Lam Tinh.

Ngu Lam: Xin chào! Tôi là Ngu Lam.

Chu Nhiên: Tổng giám đốc xin chào! Tôi là quản lí của Lam Tinh xin hỏi ngài có việc gì sao.

Ngu Lam: Một lát nữa tôi tới công ty, gửi địa chỉ cho tôi nhá.

Chu Nhiên: Vâng Ngu tổng.

Ngu Lam thấy 2 chữ Ngu tổng tâm tình đang tốt thì có giảm xuống một chút.

Cái chức này cản đường nghỉ hưu của cậu đó!

Nhưng vì thời gian sống, vì nghỉ hưu cậu cam chịu QAQ.

Ngu Lam chạy khỏi phòng ngủ túm cổ Ngu Miêu lên.

Mèo nhỏ: “Ngài làm gì vậy?”

Ngu Lam: “Đến công ty.”

Đệt! Ngài đến công ty liên quan gì tới ta chứ.

Mèo nhỏ bất mãn.

Ngu Miêu không phản kháng được meo meo vài tiếng ủy khuất nhưng không bao lâu đã bị bỏ lên xe thể thao màu đỏ chói.

Mèo nhỏ ghét màu đỏ.

Ngu Lam nhìn con mèo đang âm trầm trước mắt mình tiện khen xe một câu.

“Màu đỏ đẹp, tôi thích.”  

Ngu Miêu:"Tôi ghét đỏ."

“…”

Mẹ nó vậy mua để ở đây làm gì. 

Ngu Lam khởi động xe chạy đi, chiếc xe thể thao đỏ chói lao nhanh ra khỏi biệt thự.

Chạy được một lúc Ngu Lam mới phản ứng lại. 

Hình như cậu bị mù đường. Còn rất nặng nữa.   

Ở mạt thế Ngu Lam làm ở tổ chứ không cố định thời gian, chém giết ngày đêm đi tới đâu miễn gặp quá vật là cậu đánh tới đó lấy 4 bể làm nhà không phân biệt Đông Tây Nam Bắc nên khả năng nhìn đường rất kém.

Ngu Lam đưa đôi mắt xin đẹp nhìn vào con đường trước mắt.

Cmn! Đường đi y đúc nhau!

Ngu Lam: "…"

Ngu Miêu lúc này mới để ý Ngu Lam.

“Ngài sao thế? Sao không chạy tiếp.”

Ngu Lam bực bội, nói cậu mù đường chắc con mèo này sẽ cười chết cậu mất.

Ngu Miêu: “Đừng nói ngài mù đường?”

Ngu Lam hận không thể đào ngay một lỗ chui xuống.

“Ngài không cần mắc cỡ, tôi cũng mù như ngài."

Ngu Lam: “Ta tưởng ngươi sẽ cười nhạo ta một trận..ai ngờ.”

Ngu Lam: Chủ nào tớ nấy.

Thế là một người một mèo ngồi trên xe. Được một lát thì cũng có vài người chú ý đến họ.

Ngoại hình Ngu Lam vốn nổi bật,  hôm nay lại mặt sơ mi trắng, nút áo không cài hai nút trên lộ ra xương vai xanh xinh đẹp. Mái tóc màu ngọc lam nổi bật tùy ý bay bay trong gió khiến khuôn mặt cậu càng thêm diễm lệ và đẹp mắt.

Người ở khu biệt thự Cửu Các không có quyền thì cũng là có tiền. Ai mà không muốn có một tiểu mỹ nhân vừa có tiền vừa xinh đẹp chứ.

Ngu Lam ngồi được một lúc đã có người bắt chuyện. 

“Tiểu mỹ nhân không sao chứ.”

Ngu Lam nhìn qua rồi đánh giá người này.

Cao tầm 1m86, nhìn sáng sủa cũng đẹp trai. 

Nhưng cậu không mấy thích người cao hơn mình. 

Ngu Lam chỉ cao 1m78 nên cậu rất oán giận chiều cao này.  

Tần Quân Lĩnh hôm nay vốn đến thăm anh trai Tần Hoài Xuyên của mình. Nhưng người anh này lại không có ở nhà nên Tần Quân Lĩnh định về nhà.

Anh trai Tần Hoài Xuyên này mấy năm này bận rộn ngày đêm ở nước ngoài hiếm khi về nước nên Tần Quân Lĩnh tính qua cọ cơm sẵn tiện mượn vài chiếc xe đua.

Tuy hôm nay người không gặp được nhưng may mắn lại gặp một tiểu mỹ nhân.

Đặt biệt chiếc xe này này nữa. Giá thị trường cũng hơn mấy nghìn vạn đó.

Ngu Lam: “Cậu biết đường đi đến giải trí Lam Tinh không? Tôi muốn đến đó.” 

Giọng của Ngu Lam rất dễ nghe khiến Tần Quân Lĩnh có hơi đỏ mặt.

Tần Quân Lĩnh: Mẹ nó đây là rung động đi.

“Chàng trai cậu biết đường không?” Ngu Lam đang gắp nên hơi nhíu mày nhìn người nọ.

“Ấy tiểu mỹ nhân tôi biết đường nha, tiện đường tôi cũng muốn đến đó em cho tôi đi cùng đi.”

Ngu Lam nhìn khả năng đi đường của mình rồi nhìn người trước mắt.

Thôi kệ dù hắn có chỉ đường chưa chắc cậu có thể tìm được đường đi.

Ngu Lam ra dấu OK cho Tần Quân Lĩnh sao đó ôm Ngu Miêu đặt trên đùi mình.

Tần Quân Lĩnh lên xe không khỏi cảm khái. 

Chiếc xe tốt như vậy cho tiểu mỹ nhân chạy có ổn không?

Lúc này Ngu Lam đã khởi động xe theo chỉ dẫn của Tần Quân Lĩnh mà chạy.

Tần Quân Lĩnh nhìn người đẹp trước mắt thuần thuật lái chiếc xe với tốc độ cao suýt nữa gọi cậu một tiếng ba ba.  

“Người đẹp tôi họ Tần tên Quân Lĩnh năm nay 24 tuổi còn cậu.”

Ngu Lam đang lái xe lười biếng đáp trả.

“ Tôi tên Ngu Lam, 20 tuổi .”

Tên y như người vậy! Vừa xinh đẹp như một viên ngọc quý vừa cao ngạo như tiểu hồ ly.

Ngu Miêu bên này nhìn ra ý định của Tần Quân Lĩnh nên kêu meo vài tiếng.

“Hình như nhìn trúng ngài rồi đó.”

Ngu Lam bên này đang lái xe khi nghe tiếng mèo lại theo bản năng trả lời Ngu Miêu.

“Sao có thể , muốn tán ông đây thì giàu hơn ông trước rồi nói chuyện.”

Tần Quân Lĩnh ngồi kế bên: Người đẹp nhìn ra ý định của hắn rồi à.

Ngu Miêu: “…” Tiền đưa ngài đủ mua nữa thành phố lớn này. 

___

Tần Quân Lĩnh: Người đẹp có gai.

Tần Hoài Xuyên: Thu hút ong bướm quá.

Ngu Lam: Giàu hơn gia rồi tính.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play