Sau khi thầy trò Hạ Hầu đi mất, Giang Ly vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo hướng họ đi mất, ngơ ngẩn rất lâu, lâu đến mức Ân Ngộ cũng phát hiện ra điều bất thường. Hắn đi tới vỗ vai Giang Ly: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Giang Ly bỗng ngẩng đầu lên, cặp mắt mông lung ngơ ngác nhìn sang Ân Ngộ, nhìn thẳng vào cõi lòng hắn, Ân Ngộ không khỏi nói chậm hơn: “Cưng ơi, sao thế?”
Giang Ly cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng.
Ân Ngộ nhận ra đã xảy ra chuyện mà hắn không biết, chuyện này không nằm trong phạm vi khống chế của mình, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Giang Ly, đây không phải thời cơ thích hợp để hỏi. Thế là hắn khoác vai Giang Ly, dịu dàng nói với cậu: “Có chuyện gì lát nữa hãy nói, đến lúc rồi, chúng ta nên vào ga thôi.”
Ân Ngộ nửa khoác nửa ôm, dẫn Giang Ly vào ga, nhưng đến tận lúc lên tàu, tìm chỗ của mình, ngồi xuống, Giang Ly vẫn không thể khôi phục khỏi trạng thái bất thường đó – cú sốc từ câu nói của sư phụ Hạ Hầu đối với cậu quả thật quá lớn.
Có lẽ là vì chuyến đi này tránh lúc du lịch cao điểm, cũng không phải ngày lễ, sau chuyến tàu chật ních bất ngờ lần trước, chuyến tàu về của Giang Ly có vẻ trống rỗng, lúc cậu lên tàu, buồng của cậu chỉ có một mình cậu.
Giang Ly ngồi ở một trong những chiếc giường dưới, Ân Ngộ ngồi xổm bên cạnh cậu, giơ tay bụm mặt cậu: “Cưng ơi, giờ có thể kể cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT