Sau khi Ân Ngộ nhận lời, Giang Ly ngoan ngoãn theo hắn về phòng 401.
Mặc dù Giang Ly vừa nói rất hùng hồn, không sợ hãi, nhưng thực ra chỉ là vì đang tức giận mà thôi, bây giờ bình tĩnh ngẫm nghĩ, lúc nãy bị hồn ma đuổi theo, cậu không có can đảm rời khỏi nhà trọ, lang thang ngoài đường giữa đêm khuya thật, đương nhiên, Giang Ly sẽ không kể cho Ân Ngộ biết việc này.
Sau khi về phòng 401, Ân Ngộ dỗ dành cậu em trai trước nay không được khỏe lắm lên giường nghỉ ngơi, hắn đứng cạnh giường, cúi đầu nhìn Giang Ly, cậu thò một tay ra khỏi chăn hè được đắp kín mít, kéo vạt áo sơ mi Ân Ngộ mang tính thăm dò: “Anh ơi, em không ngủ được.”
“Không buồn ngủ à? Em mất nhiều thể lực thế mà.”
“Cũng không phải, chỉ là nhắm mắt vào, em lại cảm giác ma nữ đó đang đứng cạnh giường nhìn em, cứ cảm thấy thiếu chân thực.”
Ân Ngộ nghe thế, khom lưng sờ mái đầu nhỏ của Giang Ly: “Cô ta sẽ không đến nữa đâu, yên tâm ngủ đi.”
Giang Ly kéo chiếc chăn hè trên người, kéo chăn đang đắp ở xương quai xanh lên trùm qua cằm, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn giấu dưới chăn, cậu thì thầm hỏi: “Sau khi em ngủ, có phải anh sẽ đi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT