Mình Ơi, Tối Nay Anh Có Về Ăn Cơm Không

Chương 3: Hương hoa bưởi


4 tuần


Chương 3: Hương hoa bưởi

Năm ấy Bạch Ngư tròn 16 tuổi, cậu phân hóa thành Omega. 

Năm nay Bạch Ngư 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học, cậu kết hôn cùng Lương Hồi 25 tuổi.

Quyền thế nhà Bạch Ngư lọt vào mắt xanh của ba mẹ Lương Hồi, họ muốn dùng Lương Hồi để kết thông gia hai bên gia đình, Lương Hồi cũng không ngờ rằng mẹ Bạch Ngư sẽ dễ dàng đồng ý một cách tùy tiện đến thế.

Bởi lẽ thứ rành rành trước mắt anh là nhà họ Lương thật sự không đủ tầm với tới nhà họ Bạch dù chỉ nửa phần. Đương nhiên, đồng nghĩa nhà họ Bạch sẽ chẳng được hưởng lợi lộc gì sất.

Anh đi theo Bạch Ngư biết bao năm rồi, chưa từng nảy sinh ý nghĩ sẽ cùng Bạch Ngư về chung một nhà.

Có đôi khi chính Lương Hồi cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Anh chỉ âm thầm lặng lẽ đồng hành phía sau lưng Bạch Ngư, làm một người xa lạ trong thế giới của cậu, chứ anh nào phải kiểu người lòng đầy can đảm đâu.

Hình như trước giờ anh chưa bao giờ cảm thấy mình có thể có được điều gì. Nên như vầy cũng tốt. Anh không cần có thêm nhiều hơn nữa.

Lương Hồi sống xa Nam Đàn suốt những năm đại học, không thể tiếp tục ‘hộ tống’ Bạch Ngư. Lúc anh tốt nghiệp xong thì Bạch Ngư cũng đã lên đại học.

Song, may mắn là Bạch Ngư không rời khỏi Nam Đàn, nên anh sẽ thường xuyên lái xe tới trường của Bạch Ngư, trộm ngắm cậu vài cái.

Cửa hàng bánh mì ngay cổng trường Bạch Ngư là do anh mua rồi xây lại từ tiệm sách cũ, hằng ngày Bạch Ngư đều đến làm khách.

Bạch Ngư chẳng hề thay đổi, thích ăn bánh mì và lủi thủi một mình ăn hết như xưa.

Lương Hồi nghĩ, tại sao vẫn cứ vậy hoài thế nhỉ.

Bấy giờ chút xốc nổi mới manh nha trỗi dậy nơi anh, muốn cùng Bạch Ngư chuyện trò đôi câu. Nhưng khoản bắt chuyện này anh dở thậm tệ luôn, huống chi là việc kết hôn đây. 

Lương Hồi hoàn toàn không nghĩ đến có một ngày anh và Bạch Ngư sẽ cưới nhau, mặc dù Bạch Ngư chẳng hề hó hé với anh tiếng nào trong buổi hôn lễ.

Đó quả thực là một bữa tiệc đám cưới hết sức linh đình, ba mẹ Lương Hồi những tưởng Lương Hồi có ý nịnh nọt nhà họ Bạch, song thật ra không phải, Lương Hồi chỉ định lấy lòng Bạch Ngư thôi. 

Anh còn mua hẳn một chiếc nhẫn kim cương rất to, Bạch Ngư đeo lên cực kì hợp, đẹp tới nỗi thu hút sự chú ý của bao người.

Ngoài buổi lễ kết hôn thì sau đó Bạch Ngư vẫn im thin thít miết, cậu yên lặng đồng thời xa cách thu mình lại, anh cảm nhận được Bạch Ngư đang cảnh giác.

Không riêng anh mà cả dì giúp việc cũng đồng cảnh ngộ. Cậu còn không chịu ngủ chung phòng, ngày ngày chui vào phòng khách né anh, y hệt loài thú nhỏ bị hoảng sợ.

Nhưng dì giúp việc vẫn vô cùng nhẫn nại giao tiếp cùng Bạch Ngư, bà còn dạy Lương Hồi cách làm mối quan hệ khăng khít hơn, chẳng hạn kể Bạch Ngư nghe hôm nay đi công ty gặp những chuyện gì.

Cơ mà mọi thứ ở công ty tẻ nhạt lắm, Lương Hồi cảm thấy không nhất thiết phải kể. 

Anh quyết định ghé qua tiệm bánh mì mua một bịch bánh mì gối sữa mang về nhà cho Bạch Ngư rồi bảo rằng đứa bạn anh muốn vô cửa hàng mua bánh mì nên anh tiện tay cầm bịch bánh mì gối ra tính tiền.

Diễn đạt sai bét âm điểm, dì giúp việc không hề dạy Lương Hồi như vậy, nhưng chính từ lúc ấy, Bạch Ngư bắt đầu mở lời với Lương Hồi. Cậu cảm ơn Lương Hồi, hai tay ôm bịch bánh mì gối trước ngực, vẻ mặt mừng rơn, trốn vào phòng khách một mình ăn hết sạch.

Nhật kí ngày thứ năm bọn họ kết hôn, Bạch Ngư bắt đầu nói chuyện với Lương Hồi và cả dì giúp việc nữa.

Một bịch bánh mì gối đã mua chuộc Bạch Ngư trót lọt, Lương Hồi không biết nên cảm thấy mình hên ghê hay giận cậu quá đỗi dễ dãi*. Thật ra là cả hai. Nhưng anh vẫn rất vui lòng đưa bánh mì gối sữa cho Bạch Ngư.

(*)Raw恨铁不成钢:hận sắt không thành thép

Bạch Ngư tốn khoảng thời gian ngắn để chắc chắn rằng Lương Hồi và dì giúp việc đều đối xử thật lòng với cậu bằng tình thương yêu. 

Nó khiến cậu cảm thấy an toàn, vì thế cậu dần dần trở nên bám dính lấy họ hơn, cậu sẽ nhắn tin cho Lương Hồi qua Wechat, thích lắng nghe giọng nói của dì giúp việc. 

Lần đầu tiên Lương Hồi mua bánh mì gối sữa cho Bạch Ngư lấy lý do tiện tay mua, nhưng sau này, mỗi ngày anh tan làm trở về đều sẽ mua một bịch.

Bạch Ngư không biết liệu Lương Hồi còn nhớ cậu không. Cậu thì vẫn nhớ Lương Hồi. 

Năm cậu học lớp 10, có lần nọ đi mua bánh mì gối sữa mà tiệm đã bán sạch trơn, bịch cuối cùng đang nằm trên tay Lương Hồi. Hôm ấy cậu chỉ muốn ăn mỗi bánh mì gối, đứng đơ ra chốc lát xong cậu nghĩ, thôi mua đại bánh sandwich vậy. 

Lương Hồi ở bên cạnh đột ngột vỗ vỗ vai cậu, đặt bánh mì gối vào lòng cậu rồi xoay người đi mất, chẳng nói năng gì. Cậu ngơ ngác ngoảnh đầu, dõi theo bóng lưng Lương Hồi xa dần.

Sau bữa đó, thỉnh thoảng cậu sẽ lại chạm mặt Lương Hồi trong tiệm bánh mì, có vẻ Lương Hồi rất thích ăn bánh mì gối sữa giống cậu, lần nào cũng mua. 

Suy nghĩ đền bù một bịch cho Lương Hồi cứ lởn vởn trong đầu Bạch Ngư nhưng mãi chẳng có cơ hội, cậu vốn đâu giỏi chủ động bắt chuyện với người khác. 

Lương Hồi nôm na là một trong số ít “người tốt” mà Bạch Ngư từng gặp.

Song cho dù là thế, Bạch Ngư vẫn đề phòng Lương Hồi – chủ nhân thứ hai của tờ giấy kết hôn. Tuy cậu đã bị mua chuộc chóng vánh bằng một bịch bánh mì gối. 

Sau khi bị mua chuộc, Bạch Ngư chấp nhận danh phận mới của mình - bạn đời của Lương Hồi. Vì vậy cậu đi học nghề nấu cơm của dì giúp việc, còn hỏi bà cậu nên gọi Lương Hồi là gì.

Kết quả bị cái nhăn mặt không vui của Lương Hồi từ chối.

Nhưng rồi ngay trong đêm bị từ chối, Bạch Ngư lại ôm gối của mình sang gõ vang cửa phòng ngủ chính.

Cậu biết hai người đã kết hôn thì nên ngủ chung một phòng.

“…. Làm gì đấy?”

Lương Hồi khẽ cau mày, thắc mắc nhìn Bạch Ngư ‘đứng phạt’ trước cửa. Anh vừa tắm xong, chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang eo, tóc tai ướt mem.

Không lầm đâu, trông Bạch Ngư thật sự y chang đang đứng phạt nếu bỏ qua cái gối cậu ôm trong lòng.

Bạch Ngư cũng tắm rửa thơm tho rồi, khác biệt ở chỗ, cậu đã ăn mặc đồ ngủ chỉnh tề, ống quần hơi hơi dài quá mức bị lê dưới sàn, đầu mới sấy khô, sợi tóc mỏng mềm bông xù hết cả lên, dáng mắt bầu tròn xoe, nom ngoan ơi là ngoan, đồng tử màu hổ phách như hai viên bi xinh đẹp. 

Bạch Ngư im lặng nhìn anh chăm chăm, cất lời: “Chúng ta phải nên ngủ chung một phòng.”

Lương Hồi sững lại vài giây, tim tăng tốc đập bịch bịch, anh nhìn Bạch Ngư thêm nhiều cái nữa, bàn tay giữ cửa khẽ siết chặt, vừa thầm lầm bầm.

Không phải Bạch Ngư không thèm ngủ chung phòng với anh sao?

Bạch Ngư thấy anh không đáp, ngẫm nghĩ xong hỏi tiếp: “Em có thể ngủ ở đây không? Sẽ không làm ồn anh.”

Lương Hồi vô thức định trả lời “Tùy”, môi mấp máy nhưng rốt cuộc chỉ lạnh lùng “Ừm” một tiếng rồi nghiêng người chừa khoảng trống để Bạch Ngư bước vào.

Bạch Ngư nhấc chân đi tới mép giường, Lương Hồi đứng sau lưng Bạch Ngư đóng kín cửa, khóa trái, anh sợ Bạch Ngư lại biến mất bất thình lình.

Do mới tắm xong nên Bạch Ngư không dán miếng dán ức chế pheromone lẫn đeo vòng cổ, hương thơm mùi hoa bưởi tươi mát mà nồng nàn tỏa khắp căn phòng. 

Là mùi pheromone của Bạch Ngư, Lương Hồi từng ngửi thấy trong khoảnh khắc hai người sượt ngang qua nhau. 

Cũng là mùi nước hoa anh hay dùng nhất.

Lương Hồi đã kiểm tra độ xứng đôi pheromone của mình cùng Bạch Ngư, đáng tiếc thay kết quả hiển thị chỉ 75%. Con số này hoàn toàn chưa đủ với Lương Hồi, anh muốn nó là 100%, như vậy Bạch Ngư sẽ thích anh chăng?

Chứ sức hấp dẫn của pheromone hoa bưởi đối với anh đã đạt mức 100% sẵn, trên cơ sở điều kiện tiên quyết là anh thích Bạch Ngư.

Nhưng Lương Hồi hoàn toàn chấp nhận được nếu tình cảm đó của Bạch Ngư có điều kiện là pheromone.

“Em có thể sấy tóc giúp anh.”

Bạch Ngư xếp gối của mình nằm ngay ngắn, quay đầu nhìn anh: “Anh cần không?”

Lương Hồi gật đầu, bước đến ngồi xuống sát mép giường. Bạch Ngư quỳ trên giường, sấy tóc cho anh. Mùi hoa bưởi ngào ngạt bao phủ xung quanh Lương Hồi, anh ngồi lặng im cúi đầu xuống. 

Giờ anh lại thấy nếu Bạch Ngư không thích mình cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi vì Bạch Ngư đã ở ngay bên cạnh anh rồi.

Dù sao người cưới Bạch Ngư đâu phải người khác, Bạch Ngư rất nhanh đã có thể thốt lên tiếng “Chồng” thì đã sao, người duy nhất Bạch Ngư có thể sử dụng xưng hô này là anh.

Nếu có một ngày Bạch Ngư muốn ly hôn, anh sẽ nghĩ đủ mọi cách từ chối cậu. Không đời nào anh đồng ý.

Anh không muốn để Bạch Ngư rời đi.

31/08/24

[Tác giả ú òa]

Vì bé Cá khá ngốc nghếch, lối suy nghĩ cũng khác thường nên chúng ta sẽ cảm giác bé vừa đáng yêu vừa thẳng thắn theo một cách kỳ lạ.

- Mê cái cách ảnh tự overthinking xong tự vượt qua =))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play