Mình Ơi, Tối Nay Anh Có Về Ăn Cơm Không

Chương 2: Hoàng hôn


1 tháng


Hồi lớp 5, Bạch Ngư từng thi được hạng ba toàn khối, tấm giấy khen màu đỏ cam đến nay vẫn nằm ngay ngắn trong ngăn kéo bàn học. Nhưng ngăn kéo ấy đã bị khóa kín rất lâu, nhiều năm trôi qua chưa từng mở ra lần nào.

Bên trong còn cất chứa những bức tranh được chấm điểm A+ mà cậu vẽ lúc học mẫu giáo, giấy chứng nhận đạt giải thưởng loại ba* trong cuộc thi hát tham gia năm lớp 2, cuốn sổ nhật ký bìa dày màu xanh lá được giáo viên khen thưởng năm lớp 3, giấy chứng nhận đạt giải thưởng loại đặc biệt trong cuộc thi viết văn tham gia năm lớp 4. Nhiều không đếm xuể.

(*)Loại phần thưởng không đồng nghĩa thứ hạng

Những minh chứng vẻ vang nhẹ tênh làm từ giấy này, đều đang thay Bạch Ngư nói lên rằng: cậu đã từng là một đứa trẻ vô cùng thông minh.

Như vầng trăng được muôn vàn ngôi sao tôn lên, cậu thuộc kiểu đứa trẻ được bạn bè trong lớp yêu mến thế đấy.

Rồi lên lớp 6, Bạch Ngư sẽ tiếp tục giành được các loại giải gì đây? Cậu sẽ vui vẻ đặt chúng vào hộc tủ, định để dành khi gặp ba mẹ thì cầm ra, đưa cho họ xem từng tờ một. 

Sau đó nhận lấy phần thưởng cậu ao ước nhất – ba mẹ sẽ vì vậy mà yêu cậu thêm một chút.

Trớ trêu thay, năm lớp 6 ấy Bạch Ngư sẩy chân rơi xuống hồ nước và cậu đã không giành được bất kì giải thưởng nào. 

Cậu được người ta cứu lên chở vô bệnh viện, cậu sốt cao một trận cực kì nghiêm trọng, bị đẩy vô phòng cấp cứu hai lần. Bệnh tật kéo dài đằng đẵng, cậu bệnh đến nỗi mất hết sức sống, bệnh đến nỗi không thể trò chuyện bình thường với người khác.

Nỗi sợ hãi ám ảnh Bạch Ngư. Cậu gặp ác mộng triền miên, mơ thấy mình bị mắc kẹt dưới hồ, cứ không ngừng chìm sâu xuống nhưng chìm mãi chẳng chạm đáy. 

Nước trong hồ thực sự quá lạnh, nó hủy hoại, cướp mất rất nhiều thứ mà đứa trẻ đang có được, bao gồm cơ thể khỏe mạnh, bao gồm cả tình yêu thương cậu hằng mong mỏi – tình yêu thương của ba mẹ.

Cơn sốt ảnh hưởng não bộ nên Bạch Ngư thành đứa ngốc rồi. Quá trình trưởng thành của cậu ngừng trệ hẳn, bác sĩ bảo trí thông minh của cậu có khả năng dừng lại mãi mãi ở 10 tuổi.

Ba Bạch Ngư ở nước ngoài không quay về như trước giờ. Công ty sự nghiệp chiếm vị trí cao hơn trong lòng ông ta, ông không tài nào bỏ ra sức lực thừa thãi để ngó ngàng tới đứa nhóc này, chỉ muốn mặc kệ Bạch Ngư tự sinh tự diệt. 

Mẹ Bạch Ngư thì đã trở về. Bà đứng bên cạnh giường bệnh của Bạch Ngư nhìn một lúc rồi xoay người rời đi.

Mẹ Bạch Ngư sở hữu cái tên hết mực dịu dàng, Tô Vân, song bản thân bà lại hoàn toàn trái ngược với tên gọi. Bà là một Beta, không có pheromone.

Bà bước chân vào quan trường từ khi còn rất trẻ, làm chính trị lâu năm đã mài giũa nên khí chất đầy sức áp đảo khiến người ta không rét mà run. Bà kết hôn chỉ vì con đường quan chức của mình, ngay cả chuyện sinh hạ Bạch Ngư cũng là ngoài ý muốn.

Bà tưởng Beta sẽ không thụ thai. Thời điểm nghe thấy hai từ em bé từ miệng bác sĩ, ngoài sự kinh ngạc thì phản ứng đầu tiên của bà là xóa bỏ. Nhưng phá thai gây tác hại vô cùng lớn cho cơ thể một beta, bà chỉ còn cách sinh đứa bé.

Quanh năm suốt tháng làm việc cường độ cao đã khiến sức khỏe bà suy giảm trầm trọng, buộc bà phải suy xét kĩ lưỡng, cẩn thận từng đường đi nước bước. Bác sĩ nói với bà, túi thai của beta phát triển không hoàn thiện, bà phát hiện đứa bé quá trễ, rất khó tiến hành phẫu thuật phá thai.

Cuối cùng sinh ra đứa bé gầy không ra hình người, nằm trong lồng ấp nhiều ngày liền. Đặt tên là Bạch Ngư, chẳng có ý nghĩa sâu xa gì.

Tô Vân không hề có ý định ở lại chăm sóc con, mà dứt áo rời đi luôn thì có vẻ quá đỗi nhẫn tâm, bà đành dẫn cậu theo cùng mình, song cũng chẳng tự tay nuôi nấng. 

Cứ thế cho đến khi Bạch Ngư tới tuổi vào tiểu học, Tô Vân liền gửi cậu về Nam Đàn. Trong căn biệt thự trống huếch trống hoắc chỉ có bảo mẫu bầu bạn, chừng nào ăn Tết cậu mới có thể nhìn thấy bố mẹ.

Thật ra Bạch Ngư cũng sợ Tô Vân lắm, nhưng vẫn không kìm được muốn dính lấy bà gọi mẹ ơi. 

Bởi vì đó là mẹ mà.

Tô Vân đã sử dụng các loại mối quan hệ, chạy chữa tận mấy bệnh viện khác nhau, cuối cùng bà đưa Bạch Ngư ra nước ngoài, tốn một số tiền khổng lồ mới chữa khỏi được cho Bạch Ngư.

Quá trình trưởng thành của cậu không còn đình trệ nữa, chẳng qua vĩnh viễn sẽ chậm hơn người bình thường một chút, chậm hơn bạn đồng trang lứa hai tuổi.

Chỉ hai tuổi thôi.

Nhưng sẽ chẳng có ai để ý rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, gắn đại cho Bạch Ngư cái mác “đứa ngốc” đơn giản hơn việc ghi nhớ con số đó nhiều, như thế còn có thể khiến những sự ác ý của bọn họ trông càng thêm phần chính đáng.

Do là “đứa ngốc” nên không được chơi chung với Bạch Ngư, không được lại gần Bạch Ngư, tại sẽ bị lây nhiễm. Được vẽ bậy trên sách trên vở của Bạch Ngư, được xé rách bài thi của Bạch Ngư.

Có thể làm siêu nhiều thứ. Cho dù nhà Bạch Ngư rất giàu có, mẹ cậu ta rất giỏi, cũng cứ làm thoải mái, vì Bạch Ngư sẽ không méc người lớn, cũng sẽ không chống cự. 

Bởi vì Bạch Ngư là tên ngốc.

Bạch Ngư dường như chẳng để tâm về những điều ấy, cậu vẫn luôn hết sức cố gắng học hành. Tuy không thể thi được mức điểm ngang ngửa ngày xưa nữa. 

Thậm chí cậu đã lưu ban một năm song vẫn chẳng bắt kịp lớp. Cậu phản ứng quá chậm chạp, động não suy nghĩ cũng tốn sức vô cùng.

Thật sự khỏi hẳn rồi ư? Bạch Ngư cảm thấy đáp án là chưa, có lẽ cậu đúng là đứa ngốc giống như lời mọi người hay nói.

Nhưng cậu không thể phụ lòng mẹ, mẹ đã lãng phí rất nhiều thời gian vì cậu.

Nên Bạch Ngư bỏ hết ngoài tai, không bận tâm mình luôn lẻ loi, không bận tâm tất cả những việc mà đám người kia làm với mình. Cậu yên lặng thu mình nơi góc khuất, chầm chậm tiến bước trên hành trình trưởng thành.

Bạch Ngư thích lắp ráp lego. 

Trên tivi nói rằng đồ chơi này có thể thúc đẩy phát triển trí não, trong nhà cơ man là khối lego, cậu có thể “trốn” trong phòng một mình lắp cả ngày. 

Cậu thích lắp ngôi nhà nhất, lắp đa dạng các kiểu dáng, xong đặt chúng bên cạnh giường, xếp thành một vòng bao quanh toàn bộ chiếc giường. Cậu đi men theo vòng tròn, nghiêm túc chọn ra căn nhà hôm nay cậu sẽ vô ở.

Bạch Ngư thích đọc sách.

Cậu từng đọc hàng trăm quyển sách. Tài viết lách của cậu giữ nguyên độ hay như xưa, bài tập làm văn vẫn sẽ được giáo viên khen.

Bạch Ngư thích ăn bánh mì, rất thích, cực kỳ thích.

Buổi sáng hàng ngày lúc đi học, cậu đều sẽ đứng trước cổng biệt thự thong thả ăn hết một bịch bánh mì. 

Cậu ăn hết sức chăm chú và chậm rãi, xong xuôi mất 15 phút, rồi xuất phát đến trường. Giờ tự học sáng đã kết thúc, nhưng giáo viên sẽ không phạt cậu, tại cậu là đứa ngốc, cậu có đặc quyền.

Sau khi tan học, cậu sẽ lại chạy tới tiệm bánh mì, mua một bịch bánh mì gối sữa hoặc bánh mì bơ muối, có đủ các loại bánh để lựa. Cậu thích bánh mì gối sữa nhất.

Mua đem về ngồi chồm hổm ngay cổng lớn biệt thự, từ từ nhấm nháp. Trong biệt thự chỉ có bảo mẫu thôi, hiu quạnh lắm.

Cậu thật sự ăn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thẩn thơ chăm chăm nhìn đằng trước, lúc nhai hai má cậu phồng lên y hệt chú chuột hamster. 

Miếng cuối cùng phải dừng lại một hồi mới bỏ miệng nốt, ăn xong thì cầm bao đóng gói nghịch, rất trùng khớp với ấn tượng của mọi người về cậu – một đứa ngốc.

Chiếc túi đựng làm bằng giấy, cậu sẽ gấp thành con thuyền nhỏ, con thỏ, nhiều thứ khác nữa. Bao bì túi xách bên ngoài là bảy sắc cầu vồng, tiệm thường xuyên đổi mẫu mã, cậu sẽ xé một phần nhỏ, chẳng biết dùng làm gì.

Có vẻ chơi cũng rất vui.

Vậy chăng?

Lương Hồi mỗi ngày đều đứng ở một nơi gần đấy quan sát Bạch Ngư ăn hết bịch bánh mì không cảm thấy thế.

Anh biết con người Bạch Ngư, biết không hẳn là nhiều nhưng cũng chẳng quá ít. Nhà anh cách nhà Bạch Ngư có bao xa đâu, khi tan học, hai người xuất phát từ hai trường rồi sẽ chạm mặt nhau tại ngã rẽ thứ hai. 

Ngày nào anh cũng đi theo Bạch Ngư cùng về nhà, nhìn Bạch Ngư ghé vào tiệm bánh mì mua bánh mì, sau đó ngồi xổm một mình ngoài cổng chính biệt thự ăn hết. 

Nhưng từ trước tới nay anh chưa từng nói chuyện với Bạch Ngư một câu nào.

Chẳng qua anh thấy Bạch Ngư có hơi cô đơn.

Mà lý do này hình như cũng không đủ thuyết phục để giải thích tại sao anh lại quan tâm Bạch Ngư đến vậy, mỗi ngày đều muốn gặp Bạch Ngư và tại sao xem Bạch Ngư ăn bánh mì thôi anh cũng sẽ có cảm giác mãn nguyện.

Những hôm thời tiết dễ chịu, hoàng hôn lúc chạng vạng mang ánh chiều tà màu cam vô cùng dịu êm, nhẹ nhàng phủ lên nơi gò má Bạch Ngư. Lương Hồi chỉ trông thấy được góc nghiêng của cậu, mái tóc lẫn hai má đều được tô màu nắng, đẹp mê hồn.

Lương Hồi suy nghĩ mãi, câu đầu tiên mở lời với Bạch Ngư, nên nói gì mới được đây.

14/08/24

[Tác giả ú òa]

Em bé nhà ta kiên cường lắm ớ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play