Mình Ơi, Tối Nay Anh Có Về Ăn Cơm Không

Chương 4: Bánh mì bơ muối


4 tuần


“Xong rồi.”

Lương Hồi bôi thuốc lên vết thương chỗ cánh tay của Bạch Ngư xong thì dì giúp việc gõ cửa, bưng sữa nóng vô cho Bạch Ngư. 

Anh nhìn Bạch Ngư uống hết ly sữa, ngoan ngoãn đi súc miệng rồi quấn chăn cuộn tròn người chuẩn bị ngủ, đồng hồ chỉ vừa đúng 10 giờ rưỡi.

Sức khỏe Bạch Ngư yếu ớt, thường xuyên ốm đau, nên sau khi hai người kết hôn, Lương Hồi kiểm soát hết sức chặt chẽ thời gian làm việc nghỉ ngơi lẫn chế độ ăn uống của cậu. 

10 giờ rưỡi tối là phải đi ngủ, 8 giờ sáng bắt buộc phải dậy ăn cơm sáng, bữa trưa cũng phải ăn đúng giờ.

Thực đơn một ngày ba bữa ở nhà đều do một tay dì giúp việc dụng tâm thiết kế, bà từng đạt chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng. Thật ra bà biết làm rất nhiều thứ, năm đó nhà họ Lương thuê bà cũng chính vì lý do này.

Trên thực tế, bà không hề được thuê với mục đích chăm nom Lương Hồi, em trai Lương Hồi – Lương Cẩn mới là người mà nhà họ Lương trả tiền để bà chăm nom.

Mọi thứ dành cho Lương Cẩn phải luôn là tốt nhất. 

Bởi lẽ, dì giúp việc đã trải qua quá trình tuyển chọn khắt khe trước khi bước chân vào nhà họ Lương nên không đời nào là thuê cho Lương Hồi, người sung sướng ấy không ai khác ngoài đứa em được cưng chiều hết mực của anh.

Còn điều Lương Hồi cần có là một gia sư nghiêm khắc cùng một quản gia sắt đá không biết mủi lòng thương.

Nhưng dì giúp việc đã xem cả Lương Hồi và Lương Cẩn đều là những đứa trẻ cần bà chăm sóc, nhờ đó Lương Hồi cũng nhận được sự quan tâm chăm chút dịu dàng, tỉ mỉ của bà giống em trai. 

Vì thế lúc cưới Bạch Ngư rồi, Lương Hồi dẫn bà đi khỏi biệt thự nhà họ Lương, anh tin chắc mẹ anh vẫn dư sức tìm được một người tốt hơn, dành cho ai không quan trọng. Anh làm vì Bạch Ngư, cũng vì bản thân mình.

Ngoại trừ một ngày ba bữa chính, các loại hoa quả bình thường Bạch Ngư ăn đều cần phải lựa chọn kĩ càng. Cậu kiêng đồ lạnh, không thể ăn nhiều, dị ứng đào vàng, không thích ăn chuối với táo.

Lương Hồi cũng không cho phép cậu ăn vặt, song Lương Hồi không hạ lệnh cấm ngay trước mặt Bạch Ngư, anh chỉ dặn riêng với dì giúp việc đừng mua đồ ăn vặt cho Bạch Ngư.

Bạch Ngư rất dễ bị trúng thực, hễ ăn vào xong đau bụng là dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền đằng sau, có thể sẽ sốt, nôn mửa rồi đổ bệnh. Một khi Bạch Ngư bệnh thì sẽ vô cùng dai dẳng.

Đây là những chuyện Lương Hồi biết được trong hai năm Bạch Ngư học đại học. Thoạt nhìn anh chỉ đơn thuần đi theo sau lưng Bạch Ngư, lặng lẽ không nói một lời, thực chất, anh đang dùng đủ mọi cách để tìm hiểu tất cả thông tin về Bạch Ngư.

Thật ra từ lâu anh đã cảm thấy không thỏa mãn. Anh muốn chiếm lấy nhiều hơn nữa.

“Ngủ ngon.”

Bạch Ngư cuộn mình trong chăn, hé mắt nhìn Lương Hồi, cậu cảm giác được Lương Hồi đang không vui lắm, bèn vươn tay vuốt ve những ngón tay của Lương Hồi đặt bên mép giường, hỏi: “Anh rất ghét ăn nấm hả?”

Bạch Ngư nghĩ tâm trạng Lương Hồi không vui có khả năng là tại món canh nấm trên bàn ăn tối nay, nhưng hồi trước Lương Hồi sẽ không bao giờ thẳng thừng nói rằng đồ cậu nấu không ngon, nên Bạch Ngư đưa ra suy luận vô cùng hợp lý: Lương Hồi không thích nấm.

“…..”

Lương Hồi liếc sang nhìn Bạch Ngư, lúc cậu sờ anh mấy cái y hệt cún con làm nũng, chưa gì đã khiến người ta mềm lòng ngay tức khắc, chẳng phản bác nổi mọi thứ mà Bạch Ngư nói sau đó.

“Ừ.”

“Vậy mốt em không nấu canh nấm nữa.”

Bạch Ngư đáp hết sức nhẹ nhàng, hiền lành, “Em sẽ học nấu món khác, anh đừng không vui nữa nha.” 

Lời Bạch Ngư nói khiến Lương Hồi cảm thấy cảm xúc của mình thật sự loạn xì ngầu hết cả lên, vừa giận vừa mắc cười, còn xen lẫn thêm chút cạn lời.

“Anh không có khó chịu.”

Lương Hồi ngoảnh mặt, đứng dậy định đi về phía nhà tắm. 

“Anh đi tắm rửa, lúc quay lại anh muốn nhìn thấy em đã ngủ rồi.”

Giọng điệu của anh nghe như thể vị phụ huynh nghiêm khắc nhà ai vậy. 

Bạch Ngư kéo chăn rúc đầu vào sâu hơn, nghĩ, cơ mà Lương Hồi giận dỗi chỉ vì ăn trúng món nấm anh ghét, làm thế chẳng giống người lớn chút nào.

Kì lạ thật đó. Nhưng không sao, Bạch Ngư cảm thấy bản thân đã dỗ Lương Hồi hết giận. Mai mốt có ‘khó ở’ nữa cũng sẽ dỗ thành công tiếp thôi. 

Bạch Ngư yên tâm say giấc, khi Lương Hồi nằm xuống giường ôm lấy cậu, cậu cũng không hề hay biết, rồi lại như có biết, vì cậu xoa nhẹ cánh tay Lương Hồi.

Lương Hồi mân mê tai Bạch Ngư.

“Ngủ ngon.”

***

Buổi chiều ngày hôm sau, tin nhắn Wechat Bạch Ngư gửi đã nhận được tin trả lời từ Lương Hồi, lại là một câu trước giờ anh chưa từng nói, “Không về.”

Lương Hồi không về nhà ăn cơm mất tiêu.

Bạch Ngư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, chau mày, ghé mắt sát màn hình, dồn dập hỏi Lương Hồi: 

“Sao anh không về vậy?”

“Hôm nay em không làm canh nấm nữa đâu.”

“Cũng không làm đồ ăn có nấm luôn.”

“Dì không mua nấm mà anh.”

Cậu gửi liên hoàn tin nhắn như lời nguyền cây nấm bủa vây đeo bám Lương Hồi. 

Bấy giờ Lương Hồi đang bận họp, điện thoại bật chế độ không làm phiền, cuộc họp kết thúc anh mới mở máy ra xem, tâm trạng bỗng trở nên rối bời, phần nhiều là buồn cười.

Anh trả lời Bạch Ngư: “Anh phải tăng ca.”

Phía Bạch Ngư đọc xong thì chẳng tin, bởi vì tính đến hiện tại, Lương Hồi chưa bao giờ không về nhà ăn cơm tối do bận tăng ca, tại sao còn trùng hợp vào đúng ngay ngày sau khi ăn canh nấm nữa? 

Chắc chắn là do Lương Hồi cực kì ghét nấm và Lương Hồi vẫn đang giận dỗi.

Có hơi khó dỗ ấy nhỉ. Bạch Ngư nghĩ.

Nhưng cũng không sao cả, Bạch Ngư tiếp tục nhắn tin cho Lương Hồi: “Thế chừng nào anh mới về được?”

“10 rưỡi em phải đi ngủ rồi.”

Một lúc sau Lương Hồi mới nhắn lại: “Sẽ về trước 10 rưỡi.”

“Dạ.”

“Vậy anh phải nhớ ăn cơm nha.”

Bạch Ngư gửi qua một cái meme cún con măm măm.

“Ừ.”

Bạch Ngư tắt điện thoại, nhàm chán lượn lờ vài vòng quanh phòng khách rồi chạy lên rạp chiếu gia đình xem phim. Thật ra cậu rất ghiền coi phim, nhưng phòng chiếu ở nhà rộng quá*, cảm giác hiu quạnh lắm, Bạch Ngư không thích.

Cậu say xưa xem rồi ngủ thiếp đi mất, dì giúp việc lên gõ cửa gọi cậu xuống ăn tối, rõ ràng Lương Hồi đã nói anh tăng ca, cậu vẫn cứ muốn hỏi dì giúp việc: “Lương Hồi về chưa ạ?”

“Chưa thấy, nó dặn kêu con khỏi đợi nó.”

“Dạ (•́︿•̀).”

Bạch Ngư không kể bà nghe chuyện Lương Hồi đang giận dỗi, vì cậu cảm thấy Lương Hồi thích giả vờ làm người trưởng thành, cậu không thể phanh phui Lương Hồi được. 

Cậu phải làm bộ như bản thân không hề phát hiện, còn phải dỗ Lương Hồi.

Trước khi bắt đầu ăn Bạch Ngư chụp hình gửi Lương Hồi, nhắn là mình đang ăn cơm đây nè, hỏi Lương Hồi có ăn đúng bữa không.

Lương Hồi bảo có, cậu hỏi Lương Hồi có thể chụp cho mình coi không.

Lương Hồi trả lời cậu [Ăn cơm không được chơi điện thoại.]

Được thôi, Bạch Ngư đặt điện thoại sang bên cạnh, ngoan ngoãn ăn cơm xong xuôi mới cầm điện thoại nhắn hỏi lại lần nữa.

[Em ăn xong rồi.]

[Anh ăn những gì á, có thể chụp ảnh gửi em coi không?]

Lương Hồi trả lời cậu bằng một tấm hình, trên bàn trà bày đôi ba món ăn, chắc hẳn mua ở quán cơm.

[Đang bận.]

Hai chữ ngắn ngủi cụt lủn, vừa như bất lực vì không thể không trả lời, vừa như hàm ý rằng em đừng nhắn nữa.

Bấy giờ Bạch Ngư mới ngưng tay, không nhắn tiếp cho Lương Hồi, còn Lương Hồi ở công ty thật sự tăng ca bận tối mắt tối mũi lại thỉnh thoảng mở điện thoại bấm vô Wechat.

Khung chat được ghim trên cùng yên tĩnh hẳn đi.

Bạch Ngư ngồi trên lầu xem hết bộ phim rồi lại xuống phòng khách ngồi sofa đợi Lương Hồi. 

Dì giúp việc hỏi cậu có muốn ngủ sớm hơn không, cậu nói đã hẹn sẵn với Lương Hồi, dù cậu không biết liệu Lương Hồi có thực hiện đúng theo thỏa thuận không.

Bởi vì người đang giận dỗi rất hay không giữ chữ tín.

May mắn là cuối cùng Bạch Ngư vẫn đợi được Lương Hồi. Mười giờ Lương Hồi về tới nhà, Bạch Ngư ra tận cửa đón anh.

Trong tay anh xách một bịch bánh mì như mọi ngày, không phải bánh mì gối mà là bánh mì bơ muối.

Bạch Ngư có một thói quen, tuy tình yêu cậu dành cho bánh mì gối sữa đủ để khiến người khác há hốc miệng, nhưng đôi lúc cũng sẽ đổi vị để điều hòa vị giác. Chẳng hạn, trong một tháng cậu sẽ ăn bánh mì bơ muối hoặc bánh bông lan phô mai ba đến năm lần.

Bạch Ngư dòm bánh bơ muối trong bịch mà ngẩn tò te, ngơ ngác đưa tay cầm lấy.

Lương Hồi chăm chú nhìn gương mặt cậu, nói: “Bây giờ không thèm chào anh luôn rồi?”

04/09/24

[Tác giả ú òa]

Lối suy nghĩ của em bé thiệt sự (ấy ấy) … nhưng luôn ngoài ý muốn có thể giải quyết vấn đề í, dỗ được chồng và dỗ được chính mình luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play