Mình Ơi, Tối Nay Anh Có Về Ăn Cơm Không

Chương 1: Canh nấm


1 tháng


Bầu không khí ngột ngạt và áp lực nặng nề bao trùm công ty, Lương Hồi vẫn đều đặn tan làm đúng giờ.

Đáng lý ra, buổi thỏa thuận hợp tác sáng nay không thể đạt được sự nhất trí giữa đôi bên thì người nắm quyền điều hành công ty đây nên là người phiền lòng nhất.

Song, có vẻ như Lương Hồi chẳng bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục hoàn thành phần công việc cần giải quyết trong một ngày rồi tan làm đúng giờ, rời khỏi công ty. 

—— Về nhà ăn cơm vợ anh nấu.

Ừ, vợ đó.

Lương Hồi nghĩ thầm trong bụng.

Cảnh tượng ngày hôm ấy lại hiện lên trong tâm trí anh. Bạch Ngư mặc bộ đồ ở nhà may bằng vải cotton trông vừa mềm mại vừa hiền lành, cậu ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình, cầm lấy cái áo khoác anh mới cởi ra: “Ông xã, anh về rồi à.”

Giọng điệu phải nói là cực kì thân mật lại tự nhiên, như thể cha sinh mẹ đẻ đã biết cách làm thân với người khác vậy. Cứ việc hôm ấy là ngày kết hôn thứ chín tính từ lúc hai đứa kí giấy.

Lương Hồi nghe xong liền đứng như trời trồng suốt một phút đồng hồ, trái tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tai ù đi không nghe rõ tiếng. Anh khẽ cau mày, ngữ khí rất đỗi gượng gạo: “Em gọi tôi là gì cơ…?”

Bạch Ngư vẫn ôm áo khoác của anh, cũng im lặng mất vài giây. Khi giao tiếp, Bạch Ngư luôn hết sức chú ý tới biểu cảm và ngữ khí của người đối diện, nhưng cậu đã không hề nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của anh, vậy nên lần gọi thứ hai yếu ớt hẳn: “Ông xã.”

“Sao em lại gọi tôi như thế?”

Tại sao nhanh vậy mà đã có thể thân mật ngon ơ đến thế? Sao Bạch Ngư có thể như thế được? Rõ ràng vài ngày trước còn chẳng mở miệng nói chuyện với anh. Không lẽ nếu đổi thành người khác cưới Bạch Ngư, Bạch Ngư cũng sẽ rất nhanh đã thốt ra được tiếng ông xã này ư?

“… Nghe kì lắm.” Lương Hồi nói tiếp.

Bạch Ngư nhìn anh một hồi xong gật đầu: “Dạ, để em sửa.”

Lúc đó Lương Hồi vẫn chưa nhận thức được. Vốn dĩ bọn họ đã thành vợ thành chồng, cách xưng hô của Bạch Ngư hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Nên chẳng mấy chốc, anh lập tức hối hận. Bởi vì Bạch Ngư thật sự không gọi anh như thế nữa.

Bạch Ngư chuyển sang gọi, “Lương Hồi.”

Khó nghe vô cùng. Chối tai.

Lương Hồi buồn bực lái xe, hôm qua anh nói Bạch Ngư gọi thẳng tên anh cũng rất kì quặc, không biết hôm nay Bạch Ngư sẽ xưng hô thế nào.

Tin nhắn Wechat Bạch Ngư gửi tới một tiếng trước vẫn còn đó, cậu hỏi tối nay anh có về nhà ăn cơm không, anh bảo có.

Xe mau chóng về đến trước cửa biệt thự, Lương Hồi cất xe ở ga-ra, cầm theo bánh mì gối sữa anh vừa mua đang đặt trên ghế phụ. Vừa đẩy cửa vô, quả nhiên Bạch Ngư liền nhào ra đón, hiền dịu nở nụ cười, chầm chậm hé môi.

Lương Hồi vẻ mặt dửng dưng song độ tập trung thì cao vô cùng, chờ đợi để rồi nghe Bạch Ngư chào hỏi một câu: “Anh về rồi à.”

……

Lương Hồi ngẩn người giây lát, lại chau mày.

Giờ thì hay rồi, Bạch Ngư dứt khoát dẹp hết, không gọi gì sất.

Hơi thở như bị dồn nén trong lồng ngực, Lương Hồi muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói nên lời, nghẹn nửa ngày trời cuối cùng làm mặt lạnh ừm một tiếng.

Bạch Ngư lớt phớt nhìn hắn đôi cái, không nói nữa.

Tuy Bạch Ngư rất giỏi quan sát biểu cảm và ngữ khí của người khác, nhưng cậu căn bản chẳng biết phải đối đáp ra sao. Cậu sử dụng biện pháp làm thinh. 

Mà sự im lặng của cậu cứ như đang nhận lỗi vậy. Lương Hồi không chịu đựng nổi cảm giác này, anh thấy việc Bạch Ngư im lặng y hệt một kiểu trách móc nặng nề. Hơn nữa chỉ mỗi mình anh có cảm nhận giống thế.

Nên anh không để cảm giác ‘mình đang chỉ trích’ này kéo dài quá lâu, anh đưa bánh mì gối cho Bạch Ngư, hỏi Bạch Ngư: “Hôm nay em làm những gì?”

Bạch Ngư cười rộ lên lại, cậu ôm bánh mì gối vào lòng, xoay người dẫn anh đi về phía phòng ăn, vừa đáp lời: “Dì dạy em nấu canh nấm.”

Ừm, hi vọng đã nấu chín. Lương Hồi nghĩ.

Thật ra Bạch Ngư không biết nấu ăn. Do tự cậu nghĩ kết hôn rồi là phải biết cách nấu nướng, nên mặc dù cả Lương Hồi lẫn dì giúp việc đều từng khuyên nhủ cậu rằng ở nhà không cần cậu lo toan chuyện cơm nước, cậu vẫn nài nỉ dì giúp việc dạy cho cậu.

Nhưng năng lực học tập của Bạch Ngư lại chẳng mấy giỏi giang.

Chỉ số thông minh của em ấy hiện tại là bao nhiêu tuổi ta, Lương Hồi cố gắng hồi tưởng, mẹ Bạch Ngư nói với hắn thế nào nhỉ? Chậm hơn người bình thường mấy tuổi cơ?

Thật sự không nhớ rõ lắm. Nói chung là một con số mà Lương Hồi cảm thấy không đẹp.

Nghe dì giúp việc kể, lần nào học Bạch Ngư cũng đều rất chăm chú. Nhưng Lương Hồi đã hết sức nghiêm túc nhấn mạnh rằng, Bạch Ngư không được phép đụng vào dao trừ phi cần thiết, kéo cũng vậy, tất cả dụng cụ sắc nhọn đều không được.

Vì thế Bạch Ngư thật ra chỉ phụ trách duy nhất bước bắc lên bếp nấu thôi. Tuy đã hết sức tận tâm, nhưng hương vị lại không được như ý muốn, may mà mỗi bữa Bạch Ngư chỉ làm đúng một món, các món khác do dì giúp việc làm.

Chỉ có điều, mặc kệ món ăn đó có dở đến đâu, hầu như cuối cùng đều nằm hết trong bụng Lương Hồi.

Lương Hồi vô nhà bếp, dì giúp việc đang múc canh còn Bạch Ngư ngồi chờ sẵn ở bàn. Dì giúp việc mách với anh: “Lúc Tiểu Bạch hầm canh bị bỏng tay, dì hỏi thì cậu nhóc bảo không đau.”

Dì giúp việc trong nhà tới nhà họ Lương làm việc từ năm Lương Hồi sáu tuổi, bà chăm sóc Lương Hồi một khoảng thời gian rất dài, sau khi Lương Hồi kết hôn thì được anh dắt chung qua Viên Hồ Hiên ở.

Lương Hồi cảm thấy bà ấy chăm sóc trẻ con vô cùng điêu luyện. Xét cho cùng thì một tay bà ấy đã chăm nom anh lớn khôn. Vậy chắc chắn cũng rất phù hợp để chăm sóc Bạch Ngư, ít ra thì hợp hơn anh nhiều.

Lương Hồi nhíu mày: “Bị phỏng ở đâu ạ? Đã bôi thuốc chưa ạ?”

Sao ban nãy anh không nhớ là mình có nhìn thấy vết thương.

Dì giúp việc đoán được điều anh thắc mắc: “Bị bỏng chỗ cánh tay lận, giấu trong ống tay áo ấy. Dì bôi thuốc đàng hoàng rồi.”

Lương Hồi càng nhíu mày chặt hơn, chẳng hiểu Bạch Ngư hầm canh kiểu gì mà cũng có thể bị bỏng tới trên cánh tay. Anh bưng một chén canh và một chén cơm đi ra, đưa cơm cho Bạch Ngư, không để Bạch Ngư húp canh.

“Canh ngon không ạ?”

Lương Hồi mặt không cảm xúc ăn sạch bát canh nấm mùi vị kỳ lạ đó, Bạch Ngư mím môi chăm chăm nhìn anh rồi nghe thấy anh nhận xét khác hẳn thường ngày: “Không ngon.”

Bạch Ngư thoáng chốc sững sờ, không lên tiếng.

Thật ra Lương Hồi nói chuyện vốn đã chẳng lọt tai chút nào, dì giúp việc từng chia sẻ với cậu, mà hình như cậu cũng ngờ ngợ rồi. Cách ăn nói của anh chưa được nhu mì lắm, trong câu chuyện dì giúp việc kể thậm chí còn hơi phũ phàng, lạnh nhạt. 

Chỉ vì cậu cũng đồng cảm phần nào, nên đã dành cho anh sự bao dung ở mức độ phù hợp tiêu chuẩn đạo đức.

Bởi lẽ đó, mỗi lần Lương – nói chuyện siêu chướng tai – Hồi đứng trước câu hỏi “Ăn ngon không” của cậu, đáp án đưa ra sẽ luôn là “Ăn được”, một câu trả lời đã kiềm chế tính nết lại kha khá rõ.

Không khen ngon cũng chẳng chê dở.

Thế này là tốt lắm rồi. Dù sao Bạch Ngư cũng tự biết đồ ăn cậu nấu không hề ngon miệng.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đó, lần đầu Lương Hồi thẳng thừng nói “Không ngon.”

Bạch Ngư im lặng một lúc lâu. Lương Hồi nhìn cậu không chớp mắt, hi vọng cậu có thể bỏ cuộc từ đây, đừng học nấu cơm gì nữa hết, trong nhà không cần Bạch Ngư phải biết thứ này.

Sau đó anh liền nghe thấy Bạch Ngư ngồi suy ngẫm nãy giờ bỗng cất tiếng: “Lần sau em sẽ nghiêm túc hơn.”

“…….”

Bây giờ tới lượt Lương Hồi câm nín.

Anh bực bội nghĩ, có gì để mà nghiêm túc. Bạch Ngư thật sự coi việc này như bài tập về nhà thầy cô giao thời đi học hả, hay coi nó là kì thi ở trường vậy?

Lương Hồi nhíu mày còn định nói thêm nhưng dì giúp việc đã bước tới, bà lườm nguýt anh một cái. Anh chợt khựng lại, tự giác ngậm miệng, xong nhìn sang Bạch Ngư. 

Bạch Ngư cũng chẳng buồn bã, bình thản ngoảnh đầu nhận lấy cái muỗng sứ dì giúp việc đưa, mỉm cười cảm ơn dì.

Cái muỗng đó được đặc biệt mua, thuộc về riêng Bạch Ngư. Lương Hồi bỏ tiền mua, dì giúp việc lúc nào cũng cầm lên đưa cho cậu. Dường như, cả hai người cùng xem chiếc Omega cần phải được chăm sóc đầy đủ đây là một bé con vẫn chưa trưởng thành.

Nhưng nếu thế này thì, Bạch Ngư nghĩ, tại sao hồi xưa không ai đối xử với cậu như vầy nhỉ.

Bạch Ngư muốn nói với Lương Hồi rằng, quá trình trưởng thành của cậu chỉ chậm hơn người khác một chút chứ không phải ngừng phát triển hẳn.

Cậu không phải một đứa ngốc không bao giờ lớn lên nữa.

12/08/24

[Tác giả ú òa]

Thiệt ra ai đó đã lén gọi người ta là ‘vợ iu’ trong lòng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play