Nhìn đến nửa câu sau, tôi tức khắc trừng lớn mắt.

Căn cứ bí mật là cửa hàng tiện lợi dưới lầu ở cửa sau của công ty, mỗi lần lấy cớ pha cà phê tôi đều phải ở nơi đó nghỉ ngơi, thuận tiện mắng chửi sếp.

Cái tên biến thái này làm sao lại cũng biết được nơi này?

Chẳng lẽ ngày thường thời điểm tôi làm việc cũng đang theo dõi tôi?

Tôi siết chặt di động đi xuống lầu, thẳng đến cửa hàng tiện lợi ở cửa sau, xa xa liền nhìn thấy một thân ảnh mặc chiếc áo hoodie màu đen.

Vóc dáng rất cao, chân cũng khá dài……

Chỉ là hắn đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt lắm.

Tôi vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười, khoanh tay quan sát kỹ hắn.

“Lá gan lớn như vậy, anh không sợ tôi ôm cây đợi thỏ báo cảnh sát sao?”

Nghe thấy tiếng nói, đầu hắn thấp đến càng thấp, run tay run chân mà đưa qua một túi văn kiện.

“Báo cánh sát cũng không sao, nhưng thứ này hình như rất quan trọng, phải đưa cho em trước.

“Còn có, em hôm nay chưa ăn sáng, đây là bánh bao chỗ em thường hay ăn, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi.”

Thanh âm trầm thấp vang vang, còn rất dễ nghe.

Lộ ra một bàn tay trắng nõn, khớp ngón tay rõ ràng, tựa hồ còn mơ hồ có chút run rẩy.

Tôi không tiếp nhận, trực tiếp ngồi xổm xuống, trực tiếp chui vào phía dưới mũ của hắn.

Mũi cao thẳng môi mỏng khẽ nhếch, hắn sợ tới mức lui về phía sau vài bước, lông mi không ngừng run rẩy.

“Anh hoảng cái gì, làm giống như tôi mới là cái kẻ cuồng theo dõi vậy.”

Tôi tiếp nhận văn kiện, lại thoáng nhìn thấy trên chóp mũi hắn hơi đổ mồ hôi.

“​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​‍‍​​​​‍​‍‍‍​​​‍​‍‍‍​‍​​​‍‍‍‍​​‍​​‍‍​​‍‍​‍‍​‍‍​​​‍‍‍​‍‍​​​‍‍​​​‍​‍‍​‍‍​‍​‍‍​​‍‍‍​‍‍​​​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍​​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​‍​​​​‍‍​​​​​​‍‍​‍‍​​​‍‍​​​​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​​​‍​​‍‍​‍​​​​‍‍​​‍‍​​‍‍​​​‍​‍​​​​​​​‍‍​​​‍‍​‍‍​‍​​​​‍‍​​​​‍​‍‍‍​‍​​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍​‍‍​​‍‍​​‍‍​‍​​‍​‍‍​‍‍‍​​‍‍​​​​‍​‍‍​‍‍​​​‍​​​‍‍​​‍‍‍​​‍​​‍‍​‍‍‍‍​‍‍​‍‍​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​​‍‍‍​‍​​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍‍​​​​‍‍​‍​​‍​‍‍​​‍​​​‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍​‍‍​​‍‍‍​​​‍​‍‍‍‍​​​​‍‍‍​​​​​‍‍‍‍​​‍​‍‍‍​​​‍​​‍‍​​​​​​‍‍‍​​​​​‍‍​​​‍​‍‍‍‍​​‍​‍‍‍​​‍‍​​‍‍​‍‍‍​​‍‍​​‍​​​‍‍​​‍​Anh không phải là chạy tới chứ?”

“Không có, là lái…lái xe.”

Tôi trên dưới nhìn quét qua một lần, hoàn toàn không hiểu được.

Có xe, rao cáo trắng trẻo, lớn lên cũng không tồi.

Làm sao lại luẩn quẩn trong lòng phải đi làm biến thái vậy?

Thấy tôi không nói lời nào, hắn có chút thất thố.

“Chuyện đó….em là từ khi nào phát hiện tôi?”

“Anh là đang chỉ cái gì?"

“Xâm nhập trái phép nhà tôi, nhân lúc tôi không có ở nhà trộm ngủ trên giường tôi? Hay là trộm ngủi quần áo tôi chưa giặt?”

Tôi đến gần vài bước, giật mạnh dây mũ trên áo hoodie của hắn, hướng về phía mình kéo sát lại một chút, sau đó kề sát vào ngửi ngửi.

“Trên người của anh có một mùi hương.

“Mỗi lần tôi về nhà đều có thể ngửi thấy, liền biết anh lại tới nữa.”

“Thực xin lỗi……”

Lỗ tai hắn hồng đến mức muốn nhỏ máu. Rõ ràng so với tôi cao hơn nhiều như vậy, lại giống một đứa trẻ phạm sai lầm thật cẩn thận mà đứng.

À, thực ra cũng không phải phạm sai lầm, là phạm pháp.

“Bỏ đi, anh cũng đã giúp đỡ, tôi sẽ không báo cánh sát.”

Tôi xua xua tay xoay người rời đi, lại bỗng nhiên bị hắn nắm được tay.

“Vậy, tôi còn có thể tiếp tục đến nhà em không?”

“?”

Đợi đã, làm sao lại được một tấc lại muốn tiến một thước thế này?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play