Tần Khiếu Vân đi được mấy bước thì phát hiện cô gái nhỏ bị tụt lại đằng sau, bước chân có chút không vững.
Anh quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô.
"Em cứ đi từ từ, không cần vội."
Tô Niệm Chi thấy bước chân của người đàn ông chậm lại, đặc biệt chú ý tới cô.
Cô nở một nụ cười.
"Cảm ơn."
Trong lòng Tần Khiếu Vân như muốn nổ pháo hoa, giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô vang vọng bên tai anh, khiến đôi tai đều đỏ bừng.
Cả hai không nói gì nữa, họ đi xuyên qua khu rừng.
Ánh nắng chiếu vào hai người, yên tĩnh và tươi đẹp.
"Cô út~"
"Cô út ơi~"
Cách đó không xa, Tô Niệm Chi nghe được tiếng gọi của Tô Mao Mao.
Cô nhanh chóng đáp lại: "Mao Mao, cô ở đây."
Tô Mao Mao vốn đang hái quả đào tây, quay đầu lại đã không thấy Tô Niệm Chi đâu, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn bay mất.
Nếu cô út đi lạc, bản thân cậu bé cũng không sống nổi nữa.
Cậu bé như một viên đạn pháo nhỏ lao tới bên Tô Niệm Chi.
“Cô út, cô không sao chứ?”
"Mao Mao, cô không sao, con nhìn đi, cô nhặt được con thỏ nè.”
Lúc này, Tô Mao Mao mới chú ý tới ba con thỏ bị kéo theo sau Tô Niệm Chi.
Đôi mắt nhỏ tròn xoe kinh sợ.
“Cô, cô út, cô còn có thể nhặt được thỏ ư?”
Tô Niệm Chi cười nói: "Những con thỏ này đột nhiên đâm thẳng vào cây mà chết, cô cũng không biết tại sao nữa?"
Tô Mao Mao vui mừng hết mức, rồi lại cảm thấy kỳ diệu không tưởng tượng nổi, nhưng cậu bé nhớ lại bà hay nói cô út là tiên nữ giáng xuống trần gian, cho nên vô cùng có phúc.
Liền thổi phồng tâng bốc.
"Cô út là giỏi nhất!"
"E hèm."
Tô Mao Mao nghe thấy một tiếng ho khan, lúc này mới phát hiện ra Tần Khiếu Vân đứng ở một bên.
"Chú Khiếu Vân?"
Tần Khiếu Vân hơi gật đầu.
Tô Mao Mao nhìn thấy cung tên bên thắt lưng anh, trên người còn khiêng một con sói và hươu.
Bản năng của một cậu bé là thích siêu anh hùng, nên trong đôi mắt nhỏ giờ đây đều hiện lên mấy ngôi sao nhỏ ngưỡng mộ sùng bái.
"Chú Khiếu Vân, chú đỉnh quá, có thể đánh gục cả sói với hươu luôn!"
Một tia hâm mộ hiện lên, cậu bé cũng muốn sau này mình được như vậy.
Như vậy là có thể giúp cô út ngày ngày ăn thịt rồi.
Rồi sức khỏe của cô út sẽ dần dần tốt lên.
Tâm tư thằng bé đơn thuần, chỉ nghĩ được nhiêu vậy.
Tần Khiếu Vân chỉ con hươu trên vai, nhìn thoáng qua Tô Niệm Chi: "Con hươu này, là do cô út cháu nhặt được."
"Cái gì?" Tô Mao Mao kêu lên một tiếng.
"Sao cô út lại lợi hại vậy chứ!"
Nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ, tâm trạng Tô Niệm Chi cũng rất vui vẻ.
“Mao Mao, con hái xong quả đào tây chưa?”
“Xong rồi xong rồi.” Cậu bé chĩa về phía cái giỏ nhỏ của mình, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cô út, cô xem đi, con đều chọn quả ngon cả đấy.”
"Mao Mao giỏi quá!"
Tô Mao Mao được cô út khen nịnh, vô cùng thoải mái.
"Cô út, cô về nhanh đi, không chốc nữa bà nội sẽ sốt ruột mất."
"Ừm."
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn con thỏ trong tay.
Ở thời đại này, ngay cả việc săn bắn trên núi cũng không thể quang minh chính đại.
Quá buồn.
Chẳng lẽ bảo Mao Mao về nhờ người giúp?
Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ của cô gái, đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh nói: "Em với Mao Mao về trước đi, chập tối tôi sẽ mang hươu về nhà em. Còn con thỏ, em cứ cầm giỏ của tôi xách về."
"Được vậy không?" Tô Niệm Chi ngước mắt lên nhìn Tần Khiếu Vân.
Khuôn mặt cô tràn đầy nét vui mừng
"Ừ." Tần Khiếu Vân ngửi thấy mùi thơm mơ hồ tỏa ra từ cơ thể cô, anh gật gật đầu.
"Tôi còn phải đi bắt con mồi khác, em về trước đi."
Sau khi Tô Niệm Chi nhận được lời cam đoan, ôm tâm trạng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt anh.
Nhìn bóng lưng có phần yếu ớt đang ôm một chiếc giỏ lớn, thỉnh thoảng còn ho khan vài cái của cô.
Tần Khiếu Vân chậm rãi siết chặt nắm tay
Cô gái như vậy, lẽ ra cần được nuông chiều.
Một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt anh, rồi lại từ từ bị đè nén.
Tần Khiếu Vân, mày còn lớn hơn cô bé ấy rất nhiều tuổi đấy.
---
Ở bên này, Tô Niệm Chi vui vẻ đi theo Tô Mao Mao xuống núi.
Vừa xuống núi không lâu đã nhìn thấy Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ đang tìm mình.
“Em út, em thế nào rồi?”
Nhìn thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, họ cảm thấy đau lòng cực kỳ.
"Đến đây, anh hai cõng em."
"Anh cả cõng em."
Tô Niệm Chi nhìn thấy hai anh trai đều ngồi xổm xuống.
Trong lòng âm thầm xấu hổ.
Bây giờ cô đã là người trưởng thành, để anh trai mình cõng đi thì có chút ngại ngùng.
Hơn nữa phần trước của cô gái còn có hai chiếc bánh bao lớn.
Cô kéo tay áo Tô Triết Vũ và Tô Triết Văn nói: “Anh cả, anh hai, em không sao đâu, chỉ là trời nóng thôi, anh xách giỏ giúp em là được.”
“Em có thể tự đi được.”
"Anh cả, anh nhanh cõng cái giỏ trên lưng Mao Mao đi, nó nặng lắm."
Tô Triết Văn chất phác nở nụ cười: “Con trai, ba xách cho.”
"Ba, con không mệt. Ba nhìn xem hôm nay con và cô út tìm được quả đào tây này."
“Bọn con lên núi à?”
Tô Triết Vũ không khỏi nhíu mày.
Mao Mao lén nắm chặt quần Tô Niệm Chi, nghiêng đầu nói: "Chú hai, chúng cháu chỉ vào một chút rồi ra thôi."
"Anh hai..."
"Được rồi~~" Nghe giọng nói nũng nịu của Tô Niệm Chi, Tô Triết Vũ cũng không tính toán nữa.
"Lần sau nhớ kỹ, đừng đưa cô út cháu đi quá xa, quá nguy hiểm."
"Vâng!"
Đoàn người đi theo đường về nhà.
Thấy hình như người trong thôn đang tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ thì thầm to nhỏ, bèn không khỏi tò mò.
"Anh cả, anh hai, có chuyện gì xảy ra à?"
Tô Triết Vũ cười khinh thường nói.
“Nhà của trưởng thôn gặp trộm.”
"Cảnh sát đến nhưng không điều tra được gì. Người trong thôn nói nhà ông ta làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, nên giờ báo ứng tới rồi."
Trên mặt Tô Niệm Chi không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.
Cô mà đã ra tay trộm đồ, để người khác phát hiện ra dấu vết mới là lạ.
Chỉ có con chó của trưởng thôn là biết được chuyện này, đáng tiếc, ký ức của con chó đó cũng bị chính cô xóa đi.
Bên chỗ Tô Niệm Chi thì khá thoải mái.
Còn bên nhà trưởng thôn thì chỉ có thể nói là buồn thảm thấu trời.
Mẹ Lô Giai Giai đang ngồi ở cửa sân, liên mồm mắng chửi buông lời thô tục, mỗi câu mắng đều rất khó nghe.
Mà trưởng thôn Lô Sơn Dũng thì hút thuốc, còn đám con trai, con dâu lẫn đám trẻ đều câm như hến, không ai dám lên tiếng lời nào.
Ai mà ngờ, cả nhà chỉ ngủ có cả đêm, không dưng tiền trong nhà bỗng mất sạch.
Cái nhà này cũng đâu phải toàn là người chết?
Lô Giai Giai ngồi trong phòng, sắc mặt cũng rất khó coi.
"Hệ thống, cậu có thể tra ra người đến nhà tôi ăn trộm là ai không?"
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Nếu ký chủ muốn biết, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đổi lấy manh mối."
Lô Giai Giai nhịn không được liếc mắt một cái, nhưng vẫn ôn nhu hỏi: "Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ gì?"
[Nhận con mồi do Tần Khiếu Vân tặng.]
Hai mắt Lô Giai Giai sáng lên.
Nhiệm vụ này đơn giản, cô ta nhất định có thể hoàn thành.
Lô Giai Giai tìm trong tủ quần áo, lấy chiếc váy cô ta cho là đẹp nhất rồi mặc vào.
Xỏ cả đôi giày trắng trân quý của cô ta nữa.
Rồi nở nụ cười nhẹ trước gương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trao đổi thuốc làm đẹp với hệ thống, cô ta bắt đầu trông càng ngày càng đẹp hơn.
Đối với kiểu đàn ông như Tần Khiếu Vân , chỉ cần cô ta móc một ngón tay thôi, anh theo còn không kịp.
Tự tin mang theo nụ cười từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, con ra ngoài gặp anh Văn Lượng một lát.”
Thấy bộ váy của Lô Giai Giai, trong mắt chị dâu cả Lô hiện lên một tia ghen tị bất mãn.
"Được được, con đi đi."