Nói xong, bà ta còn lắc lắc thân hình mập mạp, đắc ý dạt dào.

"Vẫn là Giai Giai ta hữu dụng, tương lai về sau sẽ gả cho một sinh viên đại học!"

Chị dâu cả nhà họ Lô nhìn mẹ chồng như vậy, không khỏi liếc một cái xem thường.

Cô ả dâm loàn, ăn mặc thế này, con gái con đứa còn chưa gả đi mà đã bị phá thân, bây giờ lại còn vội vàng dâng tới cửa nhà người ta, đúng là mất mặt xấu hổ.

---

Ở bên này, Tần Khiếu Vân thấy sắc trời càng lúc càng sập tối.

Anh thắng lợi quay về với giỏ đầy ắp.

Trong giỏ có gà rừng và thỏ rừng, trên vai còn khiêng hươu với sói, nghĩ lát nữa sẽ đến nhà họ Tô, tâm trạng trong lòng cũng tốt hơn.

"Anh Khiếu Vân."

Tần Khiếu Vân nhìn người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt mình.

Không khỏi nhíu mày lại.

Anh lùi lại hai bước.

Rồi xoay người đi hướng khác.

"Anh Khiếu Vân!" Cô ta bước tới muốn giữ chặt Tần Khiếu Vân, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh làm cho giật mình.

Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt vừa rồi là muốn giết người sao?

Tim cô ta đập thình thịch vô cùng mãnh liệt, nếu là trước đây, cô ta sẽ không bao giờ vội vàng theo đuổi một tên côn đồ lớn tuổi thế này.

Cô ta chướng mắt người đàn ông suốt ngày nghiêm mặt như vậy, cô ta thích kiểu người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, kiểu người đàn ông như Trương Văn Lượng có thể mang lại cho cô ta một cuộc sống tốt hơn.

Tần Khiếu Vân này chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, nghe nói là làm nhiệm vụ nuôi heo cho quân đội.

Cho dù gia cảnh không tồi, nhưng cô ta cũng không kém.

Hơn nữa, về sau cô ta gả cho Văn Lượng, rất có thể anh ta sẽ thi vào đại học rồi lên thành phố lớn ở, có nằm mơ cô ta cũng muốn trở thành nàng dâu thành phố.

Cô ta tin rằng, có hệ thống này, cô ta có thể sống tốt hơn bất kỳ ai khác.

Nghĩ đến đây, cô ta ép giọng của mình, dáng vẻ nũng nịu nói:

"Anh Khiếu Vân, em biết anh rất buồn, nhưng em cũng không còn lựa chọn nào khác..."

Tần Khiếu Vân nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô ta, cảm thấy có chút buồn nôn.

Lúc chui  trong đám lau sậy bên hồ,  trông cô ta cũng đâu giống bị ép buộc.

Không muốn nói nhiều với loại phụ nữ này, anh lạnh lùng đen mặt quát: "Tránh ra!"

Lô Giai Giai sửng sốt, sao anh có thể lớn tiếng với cô ta chứ?

Nhất thời bèn tủi thân rưng rưng, nước mắt như sắp lăn xuống.

Miệng không ngừng chỉ trích: "Nếu anh là đàn ông thì đi mà đánh Trương Văn Lượng đi, em chỉ là con gái phụ nữ, đâu còn cách nào khác?"

Tần Khiếu Vân : ???? Người phụ nữ này chắc chắn là não có vấn đề rồi.

Anh cũng không thèm nhiều lời, bước nhanh di luôn.

Lô Giai Giai nhìn bóng lưng chạy trốn của anh, khóe môi trễ xuống, tên Tần Khiếu Vân chết tiệt.

Tôi nói chuyện với anh, đó là phúc của anh, đúng là không biết điều!

Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, cô ta bèn tức giận dậm chân.

Cô ta không tin, cô ta chỉ muốn con gà của Tần Khiếu Vân mà thôi, việc này thì có khó đến đâu.

——

Bên này, Tần Khiếu Vân khiêng con mồi, tránh gặp người mà về đến nhà.

Khiến mẹ Tần hoảng sợ.

“Sao trên người lại có nhiều máu vậy hả?”

“Mẹ, không phải là máu của con mà là của sói và hươu.”

Nói xong, anh cầm gáo nước từ lu nước  trong sân lên, đổ nước ào ào.

Thấy mẹ Tần tới xử lý con mồi, anh nhanh chóng ngăn cản.

“Mẹ, con hươu, gà rừng và thỏ đều là của người khác, lát nữa con sẽ đưa qua.”

"Của Trần Vĩ à? Thằng nhóc đó không xử lý nổi đâu, để mẹ làm xong rồi con đưa qua cho nó."

Tần Khiếu Vân đặt gáo nước xuống, rửa sạch mặt.

“Mẹ, không phải của chú ấy.”

Lần này, ánh mắt mẹ Tần sáng lên.

"Khiếu Vân, con vừa ý cô gái nào rồi à?"

Tần Khiếu Vân sửng sốt một giây, lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng nói bậy, là của nhà họ Tô đấy. Hôm nay con lên núi gặp cô con gái nhà họ, con hươu này là do người ta nhặt được."

Nhà họ Tô? Trong đầu mẹ Tần lướt qua người nhà họ Tô một lượt, nhà nọ hình như có một cô gái sức khỏe không tốt thì phải?

Mà độ tuổi kia...

Ánh mắt mẹ Tần quái dị đảo một vòng quanh người con trai mình. 

Có chút khó xử.

"Con trai, con gái nhà người ta nhỏ tuổi ấy."

“Không phải mẹ chê con già nhưng…”

Tần Khiếu Vân cảm thấy lời của mẹ anh càng tô càng đen.

"Mẹ,  trông con giống loại người không  bằng cầm thú thế sao?"

Mẹ Tần:... ⊙_⊙

Tần Khiếu Vân phớt lờ ánh mắt trêu tức của mẹ, bình tĩnh khiêng hươu đi,  trong tay còn xách gà và thỏ, ra cửa, đi về phía nhà họ Tô.

Đường anh đi phần lớn là những nơi ít người, vì sợ gây phiền phức cho nhà họ Tô.

Nhìn thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà họ Tô.

Một tràng cười đùa vang lên, làm khóe miệng anh hơi nhếch lên

“Cốc cốc cốc——”

Tô Mao Mao đang vây quanh con thỏ lập tức đứng dậy.

"Con đi mở cửa! Chắc chắn là chú Khiếu Vân đến!"

Giống như một viên đạn pháo nhỏ.

"Chú Khiếu Vân!"

Tần Khiếu Vân nhìn khuôn mặt cười ngây thơ đáng yêu của cậu bé, khóe miệng cong lên một cái: "Chú đến đưa hươu."

Ba Tô cầm theo một tẩu thuốc bước từ phòng ra.

"Cậu nhóc nhà họ Tần đấy à, sao cháu lại tới đây?"

Tô Mao Mao khẽ lè lưỡi.

"Ông nội, chú Khiếu Vân tới đưa con mồi mà cô út nhặt được đó."

“Con mồi nhặt được?”

Đang lúc ông đang thắc mắc thì Tô Niệm Chi đã bước ra khỏi phòng, cô gái mặc một bộ áo ngắn màu xám.

Tóc còn hơi ẩm, trông như vừa mới tắm xong.

Trên môi cô còn nở một nụ cười tựa như một bông hoa nở rộ.

Đôi mắt ươn ướt sáng long lanh kia như hai viên thạch anh lấp lánh, rực rỡ lóa mắt.

Làn da trắng nõn nà cùng với bờ môi xinh đẹp tôn lên vẻ quyến rũ của cô một cách hoàn mỹ.

Chỉ trong nháy mắt, tâm trí của Tần Khiếu Vân đã bị câu đi rồi.

Trong tim tràn ngập giọng nói trong trẻo và mềm mại như bông của cô, quanh quẩn dễ nghe như dòng suối trong vắt.

"Anh đến rồi à?"

Tần Khiếu Vân nở nụ cười, chỉ thấy cô gái đi thẳng về phía mình.

Trong mắt ánh lên… Con mồi trong tay anh!

Trong lòng Tần Khiếu Vân bỗng hơi phức tạp

Giọng nói trầm thấp: “Ừ, tôi đến đưa em con mồi.”

Tô Triết Văn thả con thỏ trong tay ra, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra vẻ khó tin: "Em gái, con hươu này là của em sao?"

"Đương nhiên là của em ấy rồi, em không nghe Mao Mao nói à? Là em út nhặt được đấy.

Tô Triết Vũ tức giận trừng mắt nhìn người anh trai cả ngu ngốc nhà mình, rồi đưa tay giật lấy con hươu từ tay Tần Khiếu Vân.

Tần Khiếu Vân nhìn sắc mặt đen sì của Tô Triết Vũ mà cảm thấy có chút xấu hổ, bị phát hiện nhìn chằm chằm em gái của người ta rồi.

"Chú Tô, mẹ cháu bảo cháu mang cái này tới đây."

Đặt thỏ và gà rừng trong tay xuống đất: “Đưa xong đồ rồi, cháu đi ạ.”

Vương Quế Phương chất củi vào bếp rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Cháu Tần này, gà và thỏ rừng này nhà thím không nhận được, cháu mang về cho chị dâu đi. Tấm lòng của cháu thì nhà thím ghi nhận, nhưng mấy đồ này bọn thím thực sự không cần đâu."

"Thím, mẹ cháu bảo mọi người thường hay chăm sóc bà ấy, đây là lẽ nên làm ạ."

Nói xong, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn cô gái đang nghiên cứu hươu với Tô Mao Mao.

Rồi rời khỏi sân nhà họ Tô như đang chạy trốn.

Tô Triết Vũ nhìn bóng lưng Tần Khiếu Vân, khóe miệng nhếch lên.

Hừ, chỉ cần mình ở đây, không ai có thể bắt cóc em gái được.

Lại nhìn sang đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Niệm Chi khi nhìn con hươu, tốt lắm, em gái không có hứng thú với anh ta.

Ba Tô cầm túi thuốc lá có chút phiền muộn: “Bà này, gà rừng và thỏ rừng này phải làm sao bây giờ?”

Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, một con gà rừng và thỏ rừng cũng được coi như quà to.

Tuy rằng bình thường, bọn họ thấy chị dâu ở một mình không dễ dàng, nên có giúp đỡ vài lần.

Nhưng cũng không xứng đáng với món quà to như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play