Thông qua sức mạnh tinh thần, cô biết hai con sói hình như đã gặp phải chuyện gì đó, nên đã đi về phía cách đó không xa rồi.

Ánh mắt Tô Niệm Chi bình tĩnh nhìn chằm chằm thi thể con hươu.

Động tác phải nhanh lên, miễn cho lát nữa còn phải đánh nhau với sói.

Cô có kinh nghiệm, không thích ăn thịt sói.

Vị tanh không ngon tẹo nào.

Cũng không biết có phải là do sói ở tận thế là loài biến dị hay không nữa.

Cô bước lại gần con hươu, nghĩ xem chốc nữa sẽ mang con hươu về như thế nào.

Con hươu chỉ còn lại một chút sức lực, đáng thương mà nhìn Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi chỉ có thể tiếc thương nói xin lỗi.

Amen!

Ngồi xổm xuống chạm vào da lông của nó.

Thật đáng tiếc, bị cắn nát rồi.

Tần Khiếu Vân cau mày nhìn tất cả thao tác của cô gái, quả thực là tuổi còn nhỏ.

Không biết phân rõ nguy hiểm.

Lúc này còn đồng tình với hươu, sắp khóc lên rồi.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia còn vỗ vỗ thân thể hươu con, rõ ràng là đang rất đau lòng.

Đúng lúc này, Tô Niệm Chi đột nhiên ngẩng đầu, dưới đáy mắt lóe lên một tia âm u nhàn nhạt.

Cách đó không xa, hiện ra một đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào cô.

Vốn đang tiếc con mồi này, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên trộm.

Con sói không hề động đậy, Tô Niệm Chi cũng không động.

Sói xám liếc nhìn vết thương của con hươu, dường như ra hiệu đây là con mồi của nó, hít hít mũi rồi cong lưng lại.

Cái đuôi đều mang tư thế chiến đấu.

Nhếch miệng để lộ hàm răng nanh sắc nhọn.

Sau đó đột nhiên ra sức lao về phía Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi nhếch miệng cười, quá chậm, so với đám sói tận thế kia, quả thực giống như gà con vậy.

Vừa mới chuẩn bị phản kích lại.

Đã nhìn thấy một tia chớp bạc quét qua không trung.

“Vù” một tiếng vọt thẳng vào đầu con sói.

Một tiếng “Phập” vang lên, mũi tên đã xuyên qua da thịt, cả thân con sói đang chạy trên không trung rồi ngã xuống đất.

Thậm chí còn không kịp kêu lên.

Đã chết rồi.

Tô Niệm Chi chợt quay người lại, nhìn thấy người đàn ông cầm cung tên  trong tay, nhảy xuống con dốc nhỏ.

Đây chẳng phải là nhân vật tuyến mười tám làm vật hi sinh bị vợ chưa cưới cắm sừng, không thể sống nổi qua tập hai sao? Tần, Tần gì nhỉ?

Chỉ thấy ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn chằm chằm vào con hươu dưới chân cô.

Đột nhiên, Tô Niệm Chi nóng nảy.

Không lẽ anh muốn cướp con hươu của cô hả.

Cô nâng tay nắm chân con hươu lên, tính đứng dậy, muốn kéo hươi nai bỏ chạy.

Nhưng mà, cơ thể này quá yếu.

Vừa đứng dậy, thân mình đã lảo đảo.

Cả người loạng choạng lung lay, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Tần Khiếu Vân thấy cô gái sợ hãi đến mức không đứng vững nổi, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Vẫn là cô gái nhỏ nhát gan.

Gặp một con sói lớn như vậy, chắc hẳn cô đã bị dọa đến choáng váng.

Không thấy sao? Vừa rồi còn sợ đến mức không cả biết chạy.

Tức khắc, giọng điệu của anh cũng vô thức mà dịu dàng hơn.

"Em không sao chứ?”

Sau đó thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái.

An ủi nói: “Sói chết rồi, em đừng sợ.”

Tô Niệm Chi quay đầu nhìn qua con sói: ???

Có vẻ như anh không đến đây để cướp con mồi của mình.

Cô lập tức nở một nụ cười.

Đôi mắt xán lạn dường như mang theo ánh sáng, khi cô cười, chúng tựa như những viên ngọc sáng lấp lánh.

Tần Khiếu Vân cảm thấy tim mình đua nhau đập "thình thịch", đập đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực anh.

Giống như một con thỏ phát rồ, điên cuồng chạy nhảy khắp nơi bên trong anh.

Cứ mãi đập liên hồi.

Anh đè nén sự rung động điên cuồng trong lòng.

Giọng nói có chút khàn khàn.

"Về sớm đi, ở đây không an toàn, bất cứ lúc nào bầy sói cũng có thể có thể quay lại."

Khóe miệng Tô Niệm Chi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn anh nha."

Giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nũng nịu lại còn ngọt ngấy, làm say đắm lòng người như chiếc lúm đồng tiền nhỏ của cô.

Không được, Tần Khiếu Vân cảm thấy mình quá cầm thú.

Anh vậy mà muốn nhào qua đè lên người cô gái trước mặt.

Trong lòng thầm mặc niệm quân kỳ.

Tịnh tâm tịnh tâm.

Anh nhanh chóng bước tới, rút mũi tên ra khỏi thi thể con sói kia.

Khi quay lại, thấy cô gái còn đứng đó không nhúc nhích.

Đôi mắt anh quét qua con hươu đã chết nằm dưới đất.

Đầu lưỡi anh hơi chạm vào hàm trên.

“Hươu cho em, tôi mang nó về giúp em."

Vốn dĩ Tô Niệm Chi còn đang nghĩ, hay là chia đôi với anh, dù sao thì người ta cũng đã cứu cô

Bảo cô tự mình giết chết con sói là chuyện không thể, nếu không thì người khác sẽ xem cô là con quái vật mất.

Mặc dù nếu chia nửa sẽ rất đau lòng.

Nhưng vẫn không thể quá mức tham lam.

Hu hu hu.

Lần này, nghe Tần Khiếu Vân nói không cần và sẽ đưa hết cho mình.

Nụ cười trên mặt Tô Niệm Chi càng đậm hơn: “Vậy sói là của anh, hươu là của tôi.”

Tần Khiếu Vân thấy vẻ ngoan ngoãn của cô, đôi mắt nhỏ kia còn lóe lên tia cơ trí.

Nhịn không được mà nở nụ cười

Giọng nói trầm thấp đáp: "Được."

Tô Niệm Chi nhìn thấy người đàn ông mỉm cười với mình, không khỏi thầm than thở trong lòng.

Chao ôi, người đẹp trai kiệt xuất thế này, lại còn là người tốt, nhưng sống không được bao lâu.

Không biết biên kịch làm ra bộ truyền hình này có bị thiểu năng trí tuệ hay không nữa.

Tần Khiếu Vân một tay khiêng con hươu đi, tay còn lại kéo con sói.

"Đi thôi."

Tô Niệm Chi bước từng bước nhỏ đi sau lưng anh, ồ, thể lực cũng tốt đấy, động tác với lực cơ bắp đều rất được…

Ở tận thế, vừa thấy đã biết là tay thiện nghệ giết thây ma rồi.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó.

"Anh đợi chút."

Tần Khiếu Vân nhìn cô gái cong mông leo lên sườn dốc nhỏ.

Nhìn thấy đường cong tròn trịa của cô.

Trong lòng lại mắng mình một lần nữa.

Tần Khiếu Vân, từ khi nào mày lại trở thành người như vậy hả?

Mày có còn là người không?

Cô gái nhỏ mới bấy nhiêu tuổi?

Anh gắng gượng nhìn đi chỗ khác.

Thấy cô gái mang ra ba con thỏ, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.

"Có cần tôi giúp không?"

"Không cần, không cần, tôi làm được mà."

"Em đến một mình à?"

Tô Niệm Chi lắc đầu, "Cháu tôi ở đằng trước."

Ngón tay ngọc trắng nõn mềm mại như củ hành chỉ về phía trước, dưới ánh mặt trời, Tần Khiếu Vân cảm thấy mình sắp điên rồi.

Anh vậy mà muốn ôm cô gái vào lòng mà ngắm nghía tay cô.

Không ai biết, thật ra anh có sở thích khá kỳ quái.

Thích những thứ xinh đẹp.

Đặc biệt là những người có tay đẹp.

Mà chỗ nào của cô gái cũng khiến anh thích.

Tần Khiếu Vân càng nghĩ càng lệch, trong lòng đột nhiên bị đánh thức.

"Mày là quân nhân, sao có thể có tư tưởng bẩn thỉu như vậy cgứ!"

Tô Niệm Chi hoàn toàn không biết Tần Khiếu Vân đang nghĩ gì.

Cô im lặng đi theo bước chân của Tần Khiếu Vân, vừa rồi lúc Tần Khiếu Vân xuất hiện thì cô mới nhận ra.

Sức mạnh tinh thần của cô không hề theo dõi được người này.

Lúc ở tận thế, việc gì cũng phải cẩn thận, bởi vậy cô mới có thể sống một cách yên ổn, đến cuối cùng trở thành nữ vương quân đội.

Việc này không thể không kể đến sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của cô.

Chỉ có hai tình huống mà sức mạnh tinh thần của cô không cách nào cảm nhận được.

Một là, sức mạnh tinh thần của đối phương cao hơn của cô.

Hai là, người chết.

Ánh mắt lóe lên một tia khác thường, người trước mặt này, không thể nào lại có dị năng.

Người chết ư? Cũng không phải mà?

Có chút quái lạ.

Chẳng lẽ dị năng sức mạnh tinh thần của cô có bug?

Tô Niệm Chi yên lặng suy nghĩ vấn đề này, đồng thời cũng dùng một tia sức mạnh tinh thần để thăm dò Tần Khiếu Vân.

Nhưng lại thấy sức mạnh tinh thần giống như một tảng đá rơi xuống biển.

Không hề có phản ứng.

Người này rất có thể là một bug.

Nhưng không sao, dù sao anh cũng sẽ không sống nổi qua hai tập.

Hơn nữa hình như anh cũng không phải là kẻ thù của cô với nhà họ Tô.

Vậy thì chắc là không sao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play