Cậu bé không tính đến nghịch không, mà còn dự định đào lấy một chút rau dại mang về.

Mà Vương Quế Hoa xách giỏ đi đến chỗ hai bờ ruộng.

Ba người đàn ông trong nhà đã ra đồng từ sáng sớm.

Khi đến gần rìa ruộng, bà vẫy tay gọi ba người.

“Mẹ, Mao Mao đâu rồi? Sao không đi cùng?”

Tô Triết Văn cắn một miếng bánh bột ngô.

“Đi với Chi Chi tới chân núi rồi.”

Nói xong còn nhìn thoáng qua thằng hai ngồi im lặng bên cạnh.

Kéo ống tay áo thằng cả một chút, nhìn xem bốn phía xung quanh không có ai.

Nhỏ giọng hỏi: “Thằng cả, con thành thật nói cho mẹ biết, có phải là con đi làm chuyện xấu rồi không?”

Tô Triết Văn khẩn trương nhìn thoáng qua mẹ mình: “Mẹ, không, không có.”

Em hai nói nhất định không thể nói cho mẹ biết.

Vương Quế Phương nhìn thằng cả như vậy, chậc, biết chắc là do hai thằng con nhà bà làm.

Làm đẹp lắm.

Đưa bát canh trong tay tới: “Ừ, không làm là tốt rồi, cho dù có, con cũng phải nói không, biết chưa.”

“Dạ, mẹ, con biết rồi.”

Tô Triết Vũ nhìn anh trai mình cười ngốc, liếc mắt xem thường.

Anh cả ngu ngốc.

Lại bị mẹ phát hiện.

Nhìn mẹ mình hung hăng trừng mắt liếc mình một cái.

Cười hì hì.

Vương Quế Phương nhìn ba Tô với con trai đều đã ăn xong, mới thu dọn đồ đạc.

“Lần sau làm gì thì nhớ làm nhẹ một chút, làm hỏng đồ người ta nối dõi tông đường, bẩn phát khiếp.”

Tô Triết Vũ: ?

Bọn họ không có làm mà???

Chán nản.

Ở bên này Tô Niệm Chi dẫn theo Mao Mao đi về phía chân núi.

Trên đường gặp không ít người trong thôn, đều nhiệt tình chào hỏi.

“Cô nhóc nhà họ Tô đi tản bộ à.”

“Vâng, chào buổi sáng thím ạ.”

“Chú ý sức khỏe, Mao Mao chăm sóc tốt cho cô út đấy.”

Tô Niệm Chi đã quen với sự lạnh lùng thờ ơ của mọi người ngày trước, nên giờ có chút không quen với từng khuôn mặt nhiệt tình thế này.

Người trong thôn thấy Tô Niệm Chi đi ra ngoài, không ít người thầm cảm khái trong lòng, cô nhóc này càng ngày càng xinh đẹp.

Chỉ là cơ thể gầy gò quá, đi đường còn thở dốc, haizz, hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng càng nhìn càng cảm thấy, cô gái này ngoại trừ sức khỏe không tốt ra, thì cái gì cũng tốt.

Vừa hiểu chuyện vừa lịch sự, dáng dấp xinh đẹp, trái lại Trương Văn Lượng với Lộ Giai Giai kia, quả thực là cay mắt.

Trong lúc nhất thời lòng mọi người cũng nghiêng về phía Tô Niệm Chi.

Hai người Tô Niệm Chi với Tô Mao Mao đi tới chân núi, cậu bé còn nghiêm túc chỉ vào tảng đá lớn bên cạnh.

“Cô út, cô ngồi đó nghỉ chút đi, con đi hái rau dại.”

Tô Niệm Chi dở khóc dở cười, thằng bé này còn sắp xếp cho cả mình.

Cười nói: “Mao Mao, cô út chưa từng lên núi bao giờ, con đi cùng cô có được không?”

“Không được, không được, trên núi có sói, bà nói trẻ con không thể lên được.”

“Mao Mao, cô út chỉ đi lên trước hai bước, tuyệt đối không vào sâu trong rừng. Hơn nữa nói không chừng trên đó còn có quả dại.”

Tô Mao Mao nghe thấy bảo còn có quả dại, thì nhất thời động lòng.

Cắn chặt răng: “Được, chúng ta chỉ đi lên trên một chút chút.”

Nói xong còn bấm bấm ngón tay út.

Tô Mao Mao cứ như vậy đi theo sau Tô Niệm Chi lên núi.

Bởi vì phía nam dãy núi nhiều người đi lại, cho nên Tô Niệm Chi cố ý đi về phía bắc dãy núi.

Hai người đi một hồi, Tô Niệm Chi phát hiện có một gốc cây cổ thụ.

Phía trên đầy ắp trái cây.

“Mao Mao, đồ ăn kìa.”

Tô Mao Mao nhìn thấy cây đào rừng kia, nói: “Cô út, là quả đào tây.”

Nói xong thì cởi cái giỏ nhỏ xuống.

“Cô út, con đi hái, cô ở dưới đừng đi xa nha.”

Vừa nói dứt câu, cậu bé như một con khỉ nhỏ, trèo thẳng lên.

Nhìn qua, động tác của cậu bé thành thạo như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.

Tô Niệm Chi chia một ít sức mạnh tinh thần lên trên người thằng bé.

Rồi đi sang bên cạnh.

Không khí ở trên núi rất trong lành, Tô Niệm Chi hít sâu vài cái, cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình càng thêm dồi dào.

Đó là sức mạnh của tự nhiên.

Cô giải phóng sức mạnh tinh thần của mình ra ngoài, cảm nhận xem có con mồi nào gần đây không.

Ừm, có một con gà rừng cách đó hai trăm mét.

Bên phải có một con thỏ.

Bên trái còn có một con hươu đang uống nước ở bờ sông, bên cạnh con hươu còn có hai con sói đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Tô Niệm Chi suy nghĩ một chút, gà rừng, thỏ mà để nhà mình ăn thì tương đối thuận tiện.

Thật ra hươu cũng có thể cầm về, bán đi hẳn là có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?

Năm 80, tuy rằng đã không còn nghiêm khắc với việc đầu cơ nữa, nhưng thôn Du Thủy dường như vẫn chưa thoải mái hoàn toàn.

Có lẽ thứ này phải mang tới chợ đen giao dịch.

Tô Niệm Chi buồn rầu một lúc.

Nghĩ nghĩ.

Quyết định đi bắt mấy con thỏ kia trước.

Bước chân cô nhẹ nhàng đi về phía con thỏ phía bên phải.

Có chút thở phì phò.

Chậm rãi ngồi trên gốc gây.

Tần Khiếu Vân cũng đang cầm cung đi săn, anh không ngờ lại được gặp cô.

Chỉ thấy cô ngồi trên gốc cây, ôm ngực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, trắng trẻo mềm mại, giống như cục tuyết.

Đôi mắt mèo long lanh, vừa tròn vừa to, môi hồng răng trắng, rất đẹp.

Anh kiềm chế lại trái tim đang đập thình thịch của mình.

Sao cô có thể lên núi một mình được?

Chỉ thấy cô dùng đôi tay gầy gò trắng nõn của mình lau mồ hôi trên trán, nhìn chằm chằm vào con thỏ cách đó không xa, trong mắt tràn đầy vẻ khao khát.

Cô muốn con thỏ đó à?

Nhớ đến tình huống trong nhà cô, trong lòng hiểu ra.

Không thì, bản thân giúp cô?

Chợt thấy cô thở dài.

Tần Khiếu Vân đã chuẩn bị cung tên xong rồi.

Đột nhiên, một con thỏ trong đó giống như bị phát điên.

“Phù phù” một cái chạy đến cây đại thụ bên cạnh đâm mạnh vào.

Ngất xỉu.

Tiếp theo, con thứ hai.

Con thứ ba.

Toàn bộ ngất xỉu.

Tần Khiếu Vân: ???

Thỏ tự sát tập thể?

Sống không nổi nữa?

Trong đôi mắt to của cô hiện đầy ý cười, chói mắt như sao.

Tần Khiếu Vân nhìn đến ngây người.

Chỉ thấy cô chậm rãi đi tới.

Đưa tay nhấc ba con thỏ lên.

Bởi vì con thỏ đã che mặt cô lại.

Nên Tần Khiếu Vân không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được, tâm trạng của cô rất tốt.

Đè lại khóe môi của mình.

Thôi, vận khí của cô cũng tốt thật đấy.

Dù sao anh cũng thấy rõ cô không làm gì cả, ba con thỏ là tự mình tự sát.

Cô lấy một sợi dây leo gần đó, buộc chân ba con thỏ lại với nhau rồi kéo đi.

Nhưng ngay cả với ba con thỏ béo, cô kéo đi cũng thực sự rất vất vả.

Ai, đúng là yếu ớt mà.

Đi vài bước là phải dừng lại để thở.

Tô Niệm Chi hoàn toàn không cảm nhận được Tần Khiếu Vân, cô cười tủm tỉm túm lấy con thỏ, vừa rồi dùng sức mạnh tinh thần trì hoãn một chút.

Trong lúc đó cô phát hiện hai con sói và hươu ở phía trước đã lao vào đánh nhau.

Đôi mắt sáng long lanh.

Nhặt của hời, nhặt của hời.

Kéo con thỏ đi về phía sông.

Tần Khiếu Vân giật giật ngón tay, cầm cung tên lên.

Chủ yếu là sợ cô gặp nguy hiểm nên mới đi theo bảo vệ cô.

Cô yếu ớt như vậy, lỡ có chuyện thì sao.

Xây dựng tâm lý vững vàng một hồi.

Tần Khiếu Vân im lặng đi theo cô.

Thấy cô đi về phía bờ sông.

Đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh.

Anh đã quá quen với mùi này.

Là mùi nguy hiểm.

Bờ sông trong vắt kia bao phủ đầy hòn đá.

Trên phiến đá in cả một màu đỏ đậm.

Một con hươu lớn ngã sang một bên, cổ rõ ràng đã bị cắn đứt.

Cơ thể không ngừng run rẩy.

Tô Niệm Chi nhíu mày nhìn dáng vẻ của con hươu, vết cắn quá thảm.

Nhưng hẳn là còn dùng được.

Buộc con thỏ nhỏ trên cây rồi từ từ trượt xuống sườn dốc thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play