Tần Khiếu Vân làm việc xong, đang từ trấn trên trở về thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Thinh thoảng lại vang lên tiếng ho khan khiến cho anh không khỏi cau mày.

Muộn thế này rồi?

Sao cô bé này lại ra đây?

Không biết làm vậy là nguy hiểm lắm sao?

Chỉ thấy cả người cô đều run lên vì ho khan, Tần Khiếu Vân càng lúc càng nhíu chặt mày.

Buổi tối lạnh như vậy, cô mặc phong phanh như vậy không thấy lạnh ư?

Nhìn cô vào nhà an toàn, anh mới bước ra từ sau gốc cây.

Mình điên rồi à? Nhìn chằm chằm vào một cô gái nhỏ để làm gì chứ?

Anh kìm nén những suy nghĩ trong lòng mình.

Âm thầm mắng một tiếng, Tần Khiếu Vân, mày là đồ cầm thú!

Anh ủ rũ chuẩn bị về nhà thì chỉ thấy cửa gỗ nhà họ Tô lại mở ra.

Hai bóng người bước ra.

“Em hai, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Anh cả, anh đi theo em.”

Tô Triết Văn sò trán nói: “Em hai, làm thế có ổn không?"

Nghĩ đến lời đêm qua trước khi đi ngủ, Tô Triết Vũ kéo cánh tay mình, lẩm bẩm một tràng.

“Anh phải mau mau quay về, nếu không lúc Mao Mao dậy đi tiểu buổi sáng sẽ không tìm thấy anh."

“Được, anh cả chúng ta hành động nhanh chút."

Tô Triết Vũ đang cầm chiếc bao tải bẩn thỉu hôi hám mà hôm qua anh ấy bí mật tìm được từ nhà của Lại Tử trong thôn, bịt mũi lại.

Hai người vội vàng đi về phía con đường ngoài làng.

Trương Văn Lượng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nên có mời một giáo viên dạy mình học.

Người đó trước kia là thanh niên trí thức ở thôn Du Thúy, trước đó vài ngày đã trở về thị trấn.

Cho nên vào mỗi thứ ba thứ năm hàng tuần, anh ta chỉ đành phải chạy lên thị trấn hỏi bài.

Trước kia với tư cách là em rể của mình, khi đi làm thinh thoảng anh hai Tô sẽ cho anh ta quá giang một đoạn đường.

Nhưng ngày hôm qua, Trương Văn Lượng kia thế mà lại ức hiếp em gái anh ấy như vậy, việc này thật sự không thể nhịn được.

Lần này mà không dạy cho anh ta một bài học, bản thân anh ấy chắc sẽ khó chịu cả đêm không ngủ được mất.

Cuối cùng Tô Văn Vũ quyết định tận dụng cơ hội này khiến Trương Văn Lượng nếm chút mùi đau khổ.

Từ sáng sớm bọn họ đã cầm bao tải mai phục trên đường đi vào trong thị trấn của Trương Văn Lượng.

Bởi vì vào thời điểm này những chiếc xe bò sớm nhất trong thôn còn chưa chạy, nên Trương Văn Lượng toàn phải đi bộ đến đó.

Đợi đến gần bốn giờ, khi sắc trời tờ mờ sáng lên.

Quả nhiên, bóng dáng Trương Văn Lượng xuất hiện ở trên đường.

Trương Văn Lượng đi rất vội, trên mặt lộ vẻ lo lắng, cũng không biết có phải do ngày hôm đó bị dọa sợ rồi hay không.

Mà sáng sớm hai ngày nay chỗ kia của anh ta không có phản ứng gì cả.

Anh ta đang tỉnh hôm nay vào thị trấn tìm bác sĩ khám xem sao.

Đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau.

Vừa mới quay đầu lại.

Thì lập tức bị bao tải ụp vào.

Nắm đấm rắn chắc như hạt mưa rơi xuống người anh ta.

“Ai, ai hả?”

Hai anh em nhà họ Tô không trả lời, chỉ tiếp tục đánh cho một trận.

Trương Văn Lượng muốn giãy dụa, lại hoàn toàn không có sức đánh trả.

Đánh hơn mười phút, hai người nhìn Trương Văn Lượng đã ngất xỉu dưới đất.

"Chậc, còn không chịu nổi một đòn, với cái thân hình nhỏ bé này có lẽ về sau cũng ất thành tên gà bệnh.

“Em hai, giờ nên làm thế nào đây?"

“Anh cả, cởi quần áo của tên này ra.”

Nói xong thì nhanh chóng lột sạch quần áo của Trương Văn Lượng, cũng thuận tiện lấy luôn số tiền trong túi quần của anh ta.

Trực tiếp quãng người ra giữa đường.

Sau đó nhanh chóng lấy lại cái bao tải.

Hai người men theo đường núi quay về nhà.

Tần Khiếu Vân nhìn hai anh em lên đi như kẻ trộm, rồi mới từ phía sau bước tới.

Nhìn Trương Văn Lượng bị đánh bất tỉnh còn bị lột trần.

Vô thức nhíu mày.

Việc nhà họ Tô dùng bao tải đánh người chắc không phải là di truyền đó chứ?

Nhưng Trương Văn Lượng này cũng không phải là người tốt lành gì.

Ngày đó anh vẫn luôn ở bên bãi lau sậy, cũng nhìn thấy cảnh tượng dâm dục giữa anh ta cùng Lô Giai Giai.

Huống hồ loại người này còn suýt khiến cô nhóc kia chết đuối.

Lúc nghĩ đến điều này, đôi mắt sắc bén của anh hiện lên vài phần sát ý.

Anh đá mạnh vào phần thân dưới của anh ta một cái.

Á.

Mãi cho đến khi trời sáng, người đánh xe bò ở thôn Du Thủy mới chở một nhóm bà thím nàng dâu lên thị trấn, bấy giờ mới phát hiện ra Trương Văn Lượng bị đánh sưng lên như cái đầu heo.

Mà lúc này, hai anh em nhà họ Tô đã về đến nhà, cởi quần áo rồi đi ngủ.

Tô Mao Mao buồn ngủ dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Ba, sao ba lại mặc quần áo?"

Tô Triết Văn mỉm cười nâng lấy cái mông nhỏ của cậu bé.

“Có phải muốn đi tiểu rồi không, ba ôm con đi."

“Cầm chắc vào, đừng tè lung tung."

Sau khi Tô Mao Mao đi tiểu xong thì rung rung vài cái, rồi được Tô Triết Văn ôm trở về ngủ.

Sáng sớm rời giường, Tô Mao Mao thấy bà của cậu bé đang nấu ăn trong nhà bếp.

“Mao Mao, dây đi đến quán đậu phụ mua cho bà một ít đậu phụ, hôm nay nấu canh đậu phụ cho cô cháu ăn.”

Tô Mao Mao lập tức tỉnh táo lại.

Bưng bát, giống như một cơn lốc xoáy nhỏ chạy về phía thôn.

Vương Quế Phương không khỏi bật cười.

Đứa nhỏ Mao Mao này không phải là con cháu ruột của nhà họ Tô, mà là do bà nhặt về.

Nhớ lúc trước mình đi lên thị trấn, trời tuyết rơi, thấy cảnh đáng thương, đứa nhỏ này chỉ quẩn một tấm vải rách nằm trong tuyết.

Lạnh đến tím cả người.

Mất thấy sắp không còn hơi thở nữa.

Vương Quế Phương không nỡ, không nói hai lời bèn ôm đứa nhỏ trở về.

Thằng cả đôn hậu, vừa thấy bộ dạng của đứa nhỏ thì đau lòng, ôm vào trong lòng dùng thân mình che chở suốt hai ngày, mới cứu trở về được.

Chi Chi còn lấy cây nhân sâm dại của mình cho Mao Mao, chính cái này đã cứu thẳng bé một mạng.

Nhưng mùa đông năm đó, Chi Chi cũng vì thiếu cây nhân sâm dại đó mà suýt nữa bỏ mình.

Nhưng cũng may, đứa nhỏ này mạng lớn, qua được cửa kia thì không bệnh không đau nữa.

Trong nhà quả thực rất nghèo, thấy con trai lớn đã hai mươi mấy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.

Nghèo là một chuyện, nhưng mấu chốt là làm gì có hoàng hoa khuê nữ nhà ai lại sẵn lòng vào cửa chấp nhận làm mẹ kế đây.

Thẳng cả chết tiệt kia cũng quyết tâm, đến mức nhất quyết đòi tìm được người có thể chấp nhận Mao Mao thì mới chịu kết hôn.

Trong lòng Vương Quế Phương sắp phát điên.

Mỗi lần hỏi tới, Tô Triết Văn lại nói, “Mẹ, con có Mao Mao dưỡng lão cho con rồi, mẹ thu xếp cho em hai đi.”

Thằng hai lại: “Gấp cái gì, anh cả còn chưa có tin tức kia mà."

Thằng ba lại càng không buồn nói, trời cao hoàng đế ở xa, không xen vào được.

Đang lo lắng, bỏ củi vào trong bếp.

Thì chợt nghe thấy tiếng Mao Mao chạy hồng hộc vào với chiếc bát trên tay.

Trong con ngươi nhỏ chứa đầy nét nghịch ngợm.

“Bà, bà, cháu nói cho bà nghe, cháu vừa mới đi mua đậu phụ, nghe được một chuyện rất vui.”

“Hả chuyện gì?"

Vương Quế Phương nhận lấy đậu phụ rồi đặt lên bếp.

“Bà, cháu nghe người trong thôn nói, sáng sớm hôm nay lúc trên đường đi vào trong thị trấn, Trương Văn Lượng kia đã bị người ta đánh."

“Gì? Thật hả?" Vương Quế Phương lập tức buông xẻng cơm trong tay xuống: “Mau nói lại cho bà nội nghe xem nào.”

Nghĩ đến đêm qua hai anh em họ ngồi dưới nhà lẩm bẩm to nhỏ, trong lòng chợt ngờ ngợ.

Hai đứa này vừa nhấc mông lên, là bà đã biết ngay chúng tính ị ra cục cứt gì rồi.

Cũng không biết có lưu lại chứng cứ gì để bị phát hiện hay không.

“Bà, bà, bà thần người ra đó làm gì thế. Cháu nghe nói người đã được đưa vào bệnh viện rồi, ông nội Trương bán đậu phụ nói, hẳn là bị phế rồi, nhưng tất cả mọi người đều chê nhỏ, bà nội, nhỏ là ý gì thế?"

Vương Quế Phương từng tuổi này rồi, cũng thấy có chút xấu hổ.

“Có thể là sức nhỏ, cho nên đánh không lại ha.”

“Cũng phải, nếu là cháu, chắc chắn cháu sẽ đánh cho đối phương kêu oái oái miết.”

"Mao Mao, mẹ, hai người đang nói gì vậy?" Tô Niệm Chi ngáp một cái tò mò đi vào hỏi.

“Ai ui, con ngoan của mẹ, sao con không ngủ thêm chút nữa, cơ thể không khỏe thì phải ngủ nhiều lên.”

Tô Niệm Chỉ mỉm cười nói: “Mẹ, con ngủ đủ rồi, hôm nay con tính đi dạo dưới chân núi, lần trước không phải bác sĩ già đã khuyên là con nên đi lại nhiều hay sao."

Vương Quế Phương nghĩ nghĩ, đúng là có nói như vậy.

“Vậy được, mẹ bảo Mao Mao đi cùng con, con cẩn thận một chút, đi mệt thì về, mẹ sẽ làm cho con bữa sáng trước."

Tô Niệm Chi ngồi lên ghế, nhìn ánh mắt sáng trưng của đứa nhỏ đang nhìn chẩm chẩm mình.

Điệu bộ như thể viết rõ mấy chữ 'cô mau hỏi con đi lên mặt, cô nhịn không được nở nụ cười.

“Mao Mao, chắc không phải là con có chuyện gì muốn kể cho cô đó chứ!”

Tô Mao Mao nhất thời sáng mắt lên: “Cô út, sao cô biết?"

Tô Niệm Chỉ: Con chỉ thiếu nước nói ra khỏi miệng cho cô biết thôi!

Mỉm cười dịu dàng hỏi: “Con muốn nói gì với cô út?"

Tô Mao Mao dùng cả tay lẫn chân kể lại cho Tô Niệm Chi nghe chuyện hóng hớt vừa rồi.

Tô Niệm Chỉ nhíu mày, chẳng lẽ ngoại trừ cô ra thì còn có người có thù oán với Trương Văn Lượng sao?

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, hôm nay cô tính đi lên núi xem có bắt được con mồi nào không.

Dù sao bản thân cô cũng không biết quá nhiều thảo được trung y, thời kỳ tận thế ngay cả cây cối cũng có thể biến dị, nào có thảo dược a.

Nhưng cô có thể đi săn bằng dị năng tinh thần.

Giúp nhà giải quyết một ít khó khăn kinh tế.

Ăn xong bữa sáng, Tô Niệm Chi bèn cùng Tô Mao Mao đi đến chân núi.

Tô Mao Mao còn mang theo một chiếc giỏ nhỏ, với một chiếc xẻng nhỏ do ông Tô đặc biệt chế tạo cho cậu bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play